Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 200: Đây chính là trà đạo?

24-10-2024


Trước Sau

- Ta.
.
.
              Điền Long như hóa đá khi nhìn thấy gương mặt cười rạng rỡ của tam đại danh sư.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
              Đây là.
.
.
Là tình huống gì vậy?               Trương Huyền càng không hiểu có chuyện gì.
Tại sao mới mấy ngày không gặp.
.
.
Mà ba người lại trở thành như vậy?                Ta đang xuất hiện với tư cách là Trương Huyền, các ngươi dùng ánh mắt hưng phấn nhìn ta làm gì?                Người lừa tiền các ngươi là Dương sư, không liên quan gì đến ta.
.
.
Oan có đầu nợ có chủ, dù các ngươi phát hiện ra cũng nên tìm hắn mà đòi a…                - Khụ khụ… Lưu sư, hắn không phải Trương lão sư.
Đây là cháu trai của Điền lão, Điền Long.
.
.
              Hoàng Ngữ vội vàng nói.
              - A? Không phải? Nếu không phải, ngươi còn đứng đực mặt ra đấy làm gì? Làm ta mừng hụt! –Trịnh Phi trừng mắt với Điền Long, hận không thể tát cho hắn một phát.
                Nhìn thấy ánh mắt tức giận của hắn, nước mắt Điền Long tuôn ra ào ào.
              Không phải ta cố tình cản đường, là các ngươi tự xông tới, gọi ta là Trương Huyền lão sư.
Đến cơ hội giải thích các ngươi cũng không cho, dọa ta sợ hãi được không.
.
.
              Không thể trách ba vị danh sư nhận lầm người.
Về chiều cao và ngoại hình, Điền Long đều hơn Trương Huyền không ít.
Hoàng Ngữ mới chỉ giới thiệu là ở bên cạnh nàng, còn chưa kịp nói bên trái hay phải đã bị Lục Tầm cắt ngang.
Mấy người nhìn lướt qua liền cho rằng thanh niên cao lớn và đẹp trai này là người mình muốn tìm.
              - Hắn không phải, vậy.
.
.
Trương lão sư đâu? - Lưu Lăng quay sang hỏi.
              - Ta là Trương Huyền.
.
.
              Biết tránh cũng không được, Trương Huyền đành phải lên tiếng.
              - Ngươi chính là Trương lão sư? Quả nhiên ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự.
- Lưu Lăng tiến về phía trước một bước, cười nói.
              - Đúng vậy a! Người anh tuấn, nổi bật hơn người như thế, ta một cái là nhận ra ngay.
- Trang sư cũng nói.
              - Đúng là hình mẫu lão sư điển hình của Thiên Huyền vương quốc, không tệ, không tệ.
- Trịnh Phi lập tức tiếp lời.
                “.
.
.
” - Trên đầu Trương Huyền đầy vạch đen.
                Ta anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, nổi bật hơn người?               Đã như vậy, sao các ngươi còn có thể nhận lầm, tưởng Điền Long là ta?               Không nghĩ tới đường đường danh sư cũng mở mắt nói lời bịa đặt.
.
.
Còn lẽ thẳng khí hùng như thế.
              Mặt mũi các ngươi để đâu?               Không cần giữ thân phận sao?               - Không biết ba vị danh sư tìm ta có chuyện gì?               Ánh mắt của gặp bọn họ càng ngày càng nóng bỏng làm Trương Huyền vội vàng mở miệng cắt ngang.
              - Ừm, ở đây nhiều người, chúng ta có thể tìm một nơi nói chuyện đi! - Lưu Lăng nói.
              Ở đây nhiều người nhìn như vậy, hắn cũng không thể nói rằng sau khi nghe những câu chuyện về Trương Huyền, bọn họ lập tức chạy đến học viện kiểm nghiệm, bây giờ muốn thu người làm học đồ a!               Nếu thật sự nói như vậy, người khác sẽ cảm thấy bọn hắn bệnh tâm thần, thậm chí cả Trương Huyền khẳng định cũng sẽ bị dọa chạy mất.
              Nào có danh sư chiêu thu học đồ tích cực như vậy?               - Được! - Trương Huyền gật đầu.
              Nhìn biểu hiện này của đối phương, hắn biết bọn họ vẫn chưa phát hiện ra hắn chính là "Dương Huyền", nếu không, khẳng định đã sớm ra tay với hắn rồi.
              Nếu đã như vậy, đúng lúc hắn cũng muốn hỏi thăm một chút về hắc khí trong cơ thể.
Vì vậy hắn lập tức đồng ý.
              - Đi thôi!               Thấy Trương lão sư có vẻ dễ nói chuyện, ba người nhẹ nhàng thở ra.
Cả ba vây Trương Huyền vào giữa như thể sợ hắn chạy mất rồi đi thẳng về phía trước.
              Mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu, kỳ lạ.
Trong khi đó, Lục Tầm đứng cách đó không xa lại cảm thấy cả thế giới sụp đổ.
                Hắn cứ tưởng khi ba danh sư đi vào, hắn chỉ cần ốn cho rằng tam đại danh sư đi vào, chỉ cần tiết lộ thân phận sẽ được họ tán thưởng, từ đó trở thành học đồ của Lưu sư như lẽ hiển nhiên.
Từ đó, tên tuổi của hắn sẽ vang khắp thiên hạ.
Nhưng… Chuyện gì đang xảy ra?                Sau khi ba người nghe được tên hắn lại không để ý chút nào, ngược lại chạy thẳng về phía Trương Huyền mà hắn chưa từng để vào trong mắt.
Thậm chí hộ còn tỏ ra vô cùng thân mật.
.
.
              Không phải Điền Long nói rằng Lưu sư đã có dự định nhận mình làm học đồ sao?                Trương Huyền chỉ là một lão sư cấp thấp, hơn nữa còn có danh tiếng kém như vậy, ba người vây quanh hắn làm gì?               Lục Tầm cắn răng một cái, đi lên phía trước.
              - Lưu sư.
.
.
Ta là Lục Tầm, minh tinh lão sư Lục Tầm của Hồng Thiên học viện.
.
.
              - Ừm, ta biết.
Lần trước tại Vương cung ta đã thấy ngươi.
- Lưu Lăng nhẹ gật đầu, một tay đẩy hắn ra:                - Được rồi, ngươi tránh ra đi.
Ta có việc muốn trao đổi cùng Trương lão sư.
Ngươi đứng sang một bên, đừng cản trở chúng ta!               ".
.
.
"               Cơ thể Lục Tầm lảo đảo, ngay sau đó liền thấy Lưu sư đi ngày càng xa.
Lục Tầm hóa đá tại chỗ, trong ngực trào lên xúc động muốn tự tử.
                Bất kể nói thế nào, ta cũng là minh tinh lão sư, người xếp thứ nhất trong cả Thiên Huyền vương quốc này.
Vậy mà ngươi chỉ nói một câu đã từn gặp một lần là xong rồi? Chẳng lẽ không thể hỏi thăm ta hai câu sao? Hơn nữa, ngươi còn gạt ta ra, chê ta cản đường…                Bọn họ vây quanh Trương Huyền không một kẽ lọt, sợ hắn đột nhiên biến mất, còn với bản thân.
.
.
              Lục Tầm hoàn toàn không hiểu nổi.
                Ai có thể nói cho ta biết, đến cùng là chuyện gì xảy ra?               Cố nén cảm giác muốn hộc máu, hắn quay đầu nhìn về phía Điền Long cách đó không xa.
              Ngươi không phải có tin tức nội bộ sao?               Ngươi không phải nói, Lưu sư viết thư tỏ ý muốn thu ta là học đồ sao?               Ngươi từng thấy lão sư nào không thèm nhìn học đồ lấy một cái như vậy chưa?                - Ta.
.
.
              Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Điền Long cũng phát điên.
              Lá thư này ta đã nhìn tận mắt, nhưng đây là có chuyện gì, ta cũng không biết a.
.
.
              Trong khi hai người đều đang bối rối, Vương Siêu lại cảm thấy như bị tát đỏ bừng cả mặt.
              Vừa rồi, chính hắn là người chế giễu Trương Huyền nhiều nhất.
Hắn cho rằng việc Lục Tầm trở thành danh sư học đồ là vánt đã đóng thuyền, không thể thay đổi.
Vậy mà cuối cùng, chính hắn lại là người bị nhục nhã nhất!                Hắn nói người ta chỉ là vật làm nền, là hòn đá kê chân, nhưng náo loạn nửa ngày, kết quả lại cảm thấy chính Lục Tầm mới giống như vật làm nền và hòn đá.
                Lại còn nói đối phương không biết xấu hổ, nên nhảy lầu.
.
.
không ngờ, người muốn nhảy lầu lại chính là hắn!               Có lẽ.
.
.
              Vương Siêu, Lục Tầm và Điền Long đồng loạt nhìn về phía Hoàng Ngữ và Bạch Tốn.
              Trong tất cả những người ở đây, muốn nói ai biết rõ mọi chuyện, nhất định là hai người bọn họ.
              Một người là Lưu sư học đồ, một người là học sinh của Trang sư.
              Trương Huyền lại là người mà bọn hắn đưa đến.
              - Chúng ta.
.
.
Cũng không biết!               Hoàng Ngữ vội vàng lắc đầu.
              Tam sư chỉ bảo bọn hắn đưa Trương Huyền đến đây, cũng không nói muốn làm gì.
Đến cả nàng bây giờ cũng đầy đầu chấm hỏi.
                Ở trong trong lòng bọn họ, bất kể là Lưu sư hay Trang sư đều luôn nhã nhặn lịch sự, cao cao tại thượng.
Nhưng bây giờ họ lại giống như người hâm mộ theo đuổi thần tượng, vây xung quanh Trương Huyền lão sư không rời.
Dù là hai ngươi bọn họ tận mắt nhìn thấy cũng đều không thể tin được.
              - Nếu không.
.
.
Đi qua nhìn một chút?               Tất cả mọi người đều không hiểu rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì vậy tò mò đi theo.
                Nhất là Lục Tầm.
Hôm nay nếu hắn không biết đáp án, đừng nói đi ngủ, nhất định sẽ nghẹn chết.
              Trước đó còn ra vẻ cao ngạo, cảm thấy khinh thường làm bạn với Trương Huyền.
Nhưng bây giờ, tam đại danh sư dính chặt lấy người ta như vậy.
.
.
trong khi hắn bị ném vào một xó.
.
.
              Gia hỏa này đến cùng có chỗ nào tốt, để tam sư không thèm nhìn ta lấy một cái?               .
.
.
              - Bệ hạ, Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư, lão gia biết các ngươi đã tới nên phái ta ra cho nghênh đón các vị.
              Mấy người đi không được bao xa, bỗng thấy một lão già tiến lên đón.
              Quản gia Điền phủ, Điền Cương.
              - Ừm! - Lưu sư gật đầu.
              Mặc dù hắn rất muốn thu Trương Huyền làm học đồ ngay bây giờ, nhưng nơi này dù sao cũng là thọ yến của Điền lão, không thể giọng khách át giọng chủ.
              - Mời tới bên này, lão gia đã chờ ở sảnh chính.
- Điền Cương đi đầu dẫn đường.
              - Trương lão sư, đi cùng.
Điền lão đã từng trà đạo lão sư của ta, tính tình hiền lành.
- Lưu Lăng cười giải thích.
              Đối mặt với thái độ thân mật của tam sư, Trương Huyền đành phải gật đầu đồng ý.
              Đi được vài bước, Trương Huyền bỗng thấy Thẩm Truy bệ hạ đi đến trước mặt, cười khanh khách nhìn mình.
              - Trương Huyền lão sư, ta đã sớm nghe được danh tiếng lẫy lừng của ngươi.
Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tương lai khẳng định sẽ rực rỡ ánh hào quang, trở thành đỉnh cao trong thiên hạ.
Sau này, nếu ngươi cần gì cứ nói với ta.
Thiên Huyền vương quốc mặc dù không được coi là một nước lớn, nhưng cũng không thiếu nguồn lực.
Chỉ cần chúng ta có thể tìm được, nhất định sẽ dốc hết sức lực, nghĩa bất dung từ!               Nghe được lời hứa hẹn của đối phương, Trương Huyền càng cảm thấy kỳ quái.
              Hắn dĩ nhiên nhận ra Thẩm Truy bệ đang cố ý lấy lòng mình.
Nhưng mà.
.
.
Hắn chỉ là một lão sư phổ thông ở học viện, có tư cách gì đáng để đường đường là Quốc vương bệ hạ phải lấy lòng?               Hơn nữa, nhứng gì trước đây ngươi nghe được về ta… có lẽ đều là tiếng xấu đi…                Tại sao mới mấy ngày không gặp, mà mấy tên này đều như thay đổi thành người khác, cùng đối xử với mình tốt như vậy?                Mấy ngày nay hắn vẫn một mực ngụy trang thành Dương sư, không hề xuất hiện với thân phận Trương lão sư a!               Trương Huyền không hiểu rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì khiến thái độ của mấy người chuyển biến thành như vậy.
              Tuy nhiên cứ như vậy cũng tốt.
Trước đây hắn vẫn lo bọn họ đều là người có địa vị cao nên dùng thân phận Trương Huyền sẽ rất khó tiếp xúc.
Xem ra hắn nghĩ nhiều rồi…                Mấy ngày nay im hơi lặng tiếng, không ngờ cáu tên Trương Huyền này cũng đã trở nên trâu bò như vậy.
              Để đường đường bệ hạ và danh sư đều đi theo nịnh bợ.
              Thanh niên ở đối diện biết Thẩm Truy bệ hạ đang cố ý lấy lòng nên chỉ hơi gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, khuôn mặt không có chút rung động nào.
Thẩm Truy bệ hạ thầm than trong lòng.
              Không hổ là nhân vật được tam sư coi trọng.
Chỉ riêng phần tâm tính này đã được coi là rất giỏi rồi.
              Đổi lại là những người trẻ tuổi khác, khi bệ hạ khích lệ vài câu, lại đưa ra lời hứa hẹn như vậy, nhất định sẽ dương dương đắc ý, tự cho mình là tài giỏi siêu phàm.
Nhìn lại Trương Huyền, trầm ổn bình tĩnh, bất động thanh sắc, phía trước dù là sông băng hay núi Thái Sơn cũng vẫn giữ được bình tĩnh, trầm ổn, thật khiến người khâm phục.
              Hắn âm thầm bội phục, nhưng lại không biết người trong cuộc, Trương Huyền, cũng không phải là trầm ổn, mà là.
.
.
thất thần.
              Thêm vào đó, mấy hôm nay hắn đóng giả thành Dương sư, cũng sớm quen tiếp xúc với bọn họ, vì vậy không còn thấy áp lực, không lo lắng chút nào.
                Mấy người đi theo quản gia, một lát sau đã đến một đại điện vô cùng rộng rãi.
              Vừa đi vào trong đó, bọn họ lập tức ngửi được hương trà xông vào mũi, để cho tinh thần sảng khoái.
              - Đến rồi à, mọi người ngồi đi!               Một lão già ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa của đại điện.
Trước mắt hắn có một bộ đồ uống trà tuyệt đẹp, nước nóng hình thành sương trắng lượn lờ.
Hương trà chính là bay ra từ trong này.
              - Thẩm Truy (Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi ) xin chào Điền lão!               Mấy người tiến về phía trước một bước.
              Trương Huyền theo ở phía sau, nhìn về phía ông lão trước mắt.
              Hôm này là lễ mừng thọ chín mươi tuổi, nhưng thoát nhìn hắn không khác gì bảy mươi.
Râu trắng như tuyết, nhìn từ xa cho cho người ta một cảm giác tiên phong đạo cốt.
              - Ừm!               Ông lão lên tiếng, lão giả tùy ý vẫy tay, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
              Hắn cầm lên một tách trà, chậm rãi rót nước sôi vào.
Lá trà lập tức tản mát ra một hương thơm nhàn nhạt.
Ông lão khẽ vuốt bàn tay, bộ trà như thể có linh hồn, nước trà nóng bỏng rơi thẳng vào trong đó.
              Kỹ thuật của hắn mượt mà như nước chảy mây trôi và đẹp mắt.
Còn chưa uống trà đã làm người ta trầm trồ khen ngợi không thôi, ánh mắt khó mà rời đi.
               Ông lão vẫy tay một cái, mấy thị nữ đứng xung quanh lập tức đi tới, bưng chén trà đầy mời Thẩm Truy bệ hạ cùng tam đại danh sư.
               Có tổng cộng sáu chén, đã đưa ra bốn chén, còn thừa lại hai chén.
               Sau khi mọi người nhận được chén trà, ông lão mới xoa tay, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.
Lúc này hắn mới nhìn thấy Trương Huyền, lập tức sững sờ.
               - Vị này là.
.
.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!