- Cái gì? Khi nhìn thấy cảnh tượng này, thân hình cung kính của Điền Long trở nên cứng đờ, giống như bị một cây gậy lớn đập trúng đầu. Nguyên ngữ đại sư gọi hắn là gì? Đại sư? Nguyên Ngữ đại sư là ai? Một y đạo đại sư chân chính, một y sư thực thụ. Hắn và tổ phụ Điền lão có thể ngồi ngang hàng, đi đến đâu cũng được người tôn trọng, sùng bái. Đến cả Thẩm Truy bệ hạ cũng phải lấy lễ để tiếp đón. Dù bản thân hắn là thiên, có tiếng tăm lừng lẫy trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng khi nói chuyện với đối phương cũng luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ không cẩn thận sẽ đắc tội. Nhân vật như vậy. . . giờ phút này vậy mà cung kính chạy đến gọi gia hỏa còn nhỏ tuổi hơn mình này là… Đại sư? Biểu hiện đó chẳng khác nào gặp được thần tượng của mình ... . Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra? Mấu chốt nhất là bản thân vừa nói gia hỏa này có tư cách gì xưng hô đại sư, Nguyên Ngữ đại sư liền chạy tới. Mặt bị đánh đau quá… Điền Long chỉ cảm thấy khuôn mặt vặn vẹo, hai bên má nóng bừng. Tuy nhiên, chuyện làm hắn phát điên còn chưa kết thúc. Đáng lẽ được Nguyên Ngữ đại sư có thân phận cao như vậy chạy tới, tiểu tử này nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh cùng đắc ý. Không ngờ hắn lại nhướng mày: - Chẳng phải mấy ngày trước chúng ta mới gặp sao? Nhíu mày? Ngươi nhăn cái rắm lông mày a! Điền Long giật giật khóe miệng. Đối phương là trưởng bối, nói đã lâu không gặp. . . là khách sáo, người ta khách sáo với ngươi đó! Gia hỏa này ngược lại tốt, ở trước mặt mọi người vạch trần… Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm không? Vốn cho rằng Nguyên Ngữ đại sư sẽ tức giận, không ngờ hắn lại vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ: - Đúng, đúng! Căn bản là tại vì ta treo bức tranh của đại sư ở trong phòng, ngày ngày ngắm nhìn, càng xem càng cảm thấy trình độ của ngươi với ta chênh lệch quá lớn. Vì vậy ta mới quên mất chúng ta mới gặp nhau mấy hôm trước! - Đó chỉ là một bức tranh, không có gì đáng để ngưỡng mộ. Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi! - Trương Huyền gật đầu. - Thật sự? Đa tạ ngươi. . . - Nguyên Ngữ đại sư kích động râu ria nhếch lên. Phù phù! Điền Long lảo đảo, cảm thấy trước mắt có Thiên Lôi rền rĩ. Nguyên Ngữ. . . Ngươi có còn là đại sư hay không? Tại sao giờ phút này lại giống một học sinh tiểu học vậy? Học tập tiểu tử này? Học cái quỷ gì? Hắn có tư cách này? - Hắn. . . Điền Long thực sự không nhịn được, nhìn về phía Bạch Tốn. - Trương lão sư là thư hoạ đại sư chân chính. Đến cả Lục Trầm đại sư cũng bội phục không thôi. Nếu hắn không xứng với danh xưng đại sư” thì còn ai xứng nữa? Bạch Tốn cảm thấy vô cùng đắc ý, khinh bỉ nhìn hắn. Để ngươi giả trang! Lần này không thốt nên lời đi! Nhìn lại bộ dáng hống hách của ngươi lúc nãy đi… còn nói người ta "Không biết trời cao đất rộng"! Ngươi mới không biết trời cao đất rộng đó! - Thư hoạ đại sư? Điền Long lúc này mới nhớ tới, Nguyên Ngữ đại sư không chỉ tinh thông y đạo, ngay cả thư hoạ cũng hết sức lợi hại. Nhưng nghĩ thế nào hắn cũng không hiểu được, tên kia chỉ là một lão sư chưa đến hai mươi tuổi, tiếng xấu truyền khắp học viện mà thôi. Hắn có thể đạt đến trình độ gì mà để bậc thầy thư họa như Nguyên Ngữ đại sư tôn sùng như vậy. Thư hoạ mặc dù không thịnh hành bằng trà đạo, nhưng cũng là một trong chín nghề thực sự, rất khó học thành. - Có lẽ là mô phỏng tác phẩm của một vài tiền bối, có chút danh khí. Đại sư chỉ là xưng hô để lấy lòng. Nếu không, mới từng này tuổi,dù hắn vừa ra đời đã học vẽ tranh cũng không thể đạt tới tiêu chuẩn đại sư a. . . Trà đạo và thư hoạ cùng loại, vì vậy hắn biết độ khó trong đó. Hắn từ khi bảy tuổi đã bắt đầu học tập trà đạo, đến bây giờ trải qua ròng rã mười tám năm, cũng chỉ đạt tới trà đạo tầng hai “quy chân hoàn phác” cảnh giới. Theo sự phân chia cấp bậc của luyện đan sư, hắn chỉ tương đương với luyện đan học đồ đỉnh phong, khoảng cách tới luyện đan sư chính thức còn có khoảng cách không nhỏ. Đối phương so với mình còn nhỏ tuổi hơn, làm sao có thể thực sự đạt đến Đại sư cấp độ? Đại sư là từ để gọi người chính thức bước vào ngưỡng cửa của nghề nghiệp. Cũng giống như chính thức luyện đan sư có thể được gọi là luyện đan đại sư. Chính thức thư hoạ sư có lẽ có thể vẽ ra tác phẩm tứ cảnh cũng có thể xưng hô như vậy. Một tiểu tử không đủ hai mươi tuổi có thể vẽ ra bức tranh đạt tứ cảnh? Giống như nói hắn có thể pha ra nước trà đạt tứ cảnh vậy, nói đùa cái gì! … Cho dù Điền Long có tin vào những gì vừa chứng kiến hay không, nhưng việc Nguyên Ngữ đại sư chạy đến tìm Trương Huyền đã hấp dẫn không ít ánh mắt. Hắn khoát tay áo: - Ngươi đi làm việc của mình đi. Nếu ngươi thực sự muốn học, cứ đến tìm ta là được! Hắn tới đây là muốn gặp tam sư, thuận tiện hỏi một chút về đoàn hắc khí trong cơ thể, vì vậy hắn không muốn quá gây chú ý. Dù sao, làm người phải khiêm tốn mà! Nếu là gia hỏa này một mực đi theo, còn hắn làm sao khiêm tốn được đây? Căn bản không phù hợp vơi nhân phẩm và đạo đức của hắn mà! - Vậy ta sang bên kia trước. Lúc nào rảnh rỗi lại tìm Trương đại sư học tập. Nguyên Ngữ đại sư cũng biết thân phận của hắn quá làm người khác chú ý. Nếu cứ đứng ở đây nhất định sẽ gây nên phiền phức không cần thiết, vì vậy hắn ôm quyền rời đi. Mặc dù đối phương còn trẻ tuổi, nhưng lại có thể vẽ ra bức tranh đạt cảnh giới thứ năm. Chỉ bằng vào điểm ấy đã đủ để hắn tôn kính cùng học tập. . . . Điền Long còn đang choáng váng và chấn kinh, vì vậy không nghe được lời hai người vừa nói. Khi nhìn Trương Huyền lão sư một lần nữa, hắn chẳng những không bội phục mà càng tức giận hơn. Chuyện hắn ưa thích Hoàng Ngữ cũng không phải là bí mật, vì thế, hắn mới cùng Bạch Tốn đối chọi gay gắt như vậy. Hắn biết Hoàng Ngữ sẽ đến đại thọ của gia gia, vì vậy đặc biệt học một bộ thủ pháp pha trà, muốn biểu hiện một chút. Nhưng bản thân còn chưa kịp làm gì đã bị gia hỏa này đánh mặt, còn đánh đau như thế. Hắn có thể nhìn xuống không đánh hắn, coi như rất có định lực rồi. - Dù cho hắn không phải là đại sư chân chính, nhưng có thể làm cho Nguyên Ngữ đại sư tự mình tới ân cần thăm hỏi, khẳng định không đơn giản. . . Mặc dù tức giận nhưng hắn không hề mất đi lý trí. Hắn bình tĩnh suy nghĩ cách làm xấu mặt đối phương, giành lại sự chú ý của mọi người, đột nhiên một ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn. - Đúng rồi, hôm nay bọn hắn cũng tới đây, vừa rồi đã có người bẩm báo. Ta lại chỉ mải nghĩ đến tiểu Ngữ, còn chưa kịp qua đó. Bây giờ để bọn hắn gặp mặt, khẳng định rất thú vị. . . Nghĩ vậy, hắn lập tức tiến về phía trước một bước: - Trương lão sư, thật ngại quá! Ta không biết ngươi am hiểu thư hoạ, xin hãy tha thứ cho sự kiêu căng của ta! Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt hắn không có một chút biểu tình ăn năn. Đối với loại người hai mặt, tâm khẩu bất nhất này, Trương Huyền cũng lười so đo, tùy ý khoát tay áo: - Lần này bỏ qua đi, lần sau đừng như vậy nữa! - Ngươi. . . Thấy mình khách khí một câu, đối phương lại dạy dỗ bản thân như lão sư giáo huấn học sinh. Điền Long lần nữa cảm thấy ngực bị đè nén, tức nổ mũi. Chúng ta không thể nói chuyện bình thường được sao? Ta nghe người khác nói, người am hiểu thư hoạ đều lịch sự và lễ độ, nói chuyện khôn ngoan và sâu sắc. Tại sao gia hỏa này nói một câu mà làm người ta tức chết như vậy. . . Hắn thực sự là thư hoạ đại sư? Điền Long suýt chút nữa bị tức điên, nắm tay xiết chặt thành nắm đấm. Tuy nhiên, càng tức giận, hắn càng không biểu hiện ra ngoài. Trong mắt hắn lấp lóe hàn quang, nhưng mặt lại mỉm cười: - Lần sau ta chú ý hơn. Lưu sư và mọi người không biết lúc nào mới tới, ta nghĩ không bằng chúng ta đi lên lầu trên đi! Chỉ cần bọn hắn đến, khẳng định có thể nhìn thấy từ trên đó! Nếu để cho người quen nhìn thấy bộ dáng này của hắn sẽ biết có người sắp gặp phải xui xẻo. - Cái này. . . - Hoàng Ngữ chần chờ một chút, nhìn về phía người thanh niên bên cạnh. Mặc dù nàng là danh sư học đồ, có địa vị cao quý, nhưng Trương Huyền có đại vị ngang hàng với Lục Trầm đại sư. Vì vậy, nàng không dám tự quyết định. Trương Huyền gật đầu. Vừa rồi Nguyên Ngữ đại sư đi qua chào hỏi đã khiến không ít người chú ý. Với hắn mà nói, đi lên lầu chờ cũng không khác gì nhau, dù sao hôm nay hắn sẽ ở đây cả ngày, không có gì phải vội. - Vậy được! – Thấy hắn đã đồng ý, Hoàng Ngữ đáp ứng. Thấy cảnh này, Điền Long càng phát điên. Hắn không biết quan hệ giữa Trương Huyền cùng Hoàng Ngữ nên khi thấy hai người có bộ dáng này còn tưởng là liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp. . . Một cảm giác ghen ghét mãnh liệt xông lên làm da mặt hắn run rẩy, như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào. Tầng hai mới là nơi đãi khách. Mọi người có thể uống trà, cũng có thể ngồi bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh ở đây. Từ trong này có thể quan sát toàn bộ sơn trang, tựa như một vườn hoa khổng lồ, cảnh đẹp ý vui. Bốn người đi dọc theo cầu thang lên tầng hai. Có rất nhiều ghế trên tầng hai, không ít người đã ngồi ở đó, pha trà uống nước, chuyện trò vui vẻ. Có thể tới tham gia thọ yến của Điền lão đều là những nhân vật nổi danh Thiên Huyền vương quốc. Những người này có thân phận không thấp, đều có nha hoàn hầu hạ riêng. Những nha hoàn này đã được đào tạo về trà đạo, pha trà nước chảy mây trôi, tạo ra cảnh tượng vui mắt. - Bên này. . . Điền Long đi đầu dẫn đường, vừa đi vừa nhìn quanh hai bên, tựa như đang tìm người nào. Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên, hắn lập tức dừng bước. - Lục huynh, Vương huynh! Hai người đến rồi mà không báo ta một tiếng, làm ta không biết các ngươi ở đây. . . Sau khi nhìn lại, chỉ thấy có người đang ngồi ở cách đó không xa. Đó chính là minh tinh giáo sư của Hồng Thiên học viện, Lục Tầm cùng Vương Siêu. Bọn hắn cũng tới tham gia thọ yến của Điền lão. - Điền Long, ngươi cố ý ? - Nhìn thấy hai gia hỏa trước mắt này, lại nghĩ đến việc hắn khăng khăng muốn đưa bọn họ đến đây, Hoàng Ngữ lập tức nhận ra mục đích của đối phương. Hai mắt nàng tối sầm lại. Người người đều biết Trương Huyền lão sư muốn cùng Lục Tầm lão sư giao đấu, hai người thủy hỏa bất dung. Rõ ràng Điền Long có ý đồ không tốt nên mới để họ gặp nhau ở đây. - Tiểu Ngữ, sao ngươi lại nói như vậy? Chẳng phải ta cũng mới nhìn thấy Lục huynh và Vương huynh hay sao? Nếu hai bên đều biết nhau, không bằng cùng ngồi xuống uống chén trà. Vừa đúng lúc để mọi người nếm thử tay nghề của ta. Điền Long nhếch khóe miệng, vụng trộm nhìn về phía Trương Huyền. Tiểu tử, không phải vừa rồi ngươi rất kiêu ngạo sao? “Lần sau không được làm vậy nữa", không được cái em gái ngươi a! Hiện tại Lục Tầm lão sư ở nơi này. . . Ta xem ngươi còn giả vờ đại sư như thế nào! Lục Tầm và Vương Siêu hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Trương Huyền ở nơi này. Vương Siêu nhướng mày, nhìn về phía Điền Long: - Điền huynh, thọ yến của Điền lão không có người kiểm tra thư mời sao? Sao người nào cũng có thể vào vậy? Nghe đối phương nói như thế, Điền Long hưng phấn muốn nhẩy cẫng lên. Hắn nghe nói Vương Siêu là người nóng tính, dễ xao động, không nghĩ tới quả nhiên dễ nổi nóng như vậy. Trương Huyền chỉ là lão sư cấp thấp trong học viện. Đến danh xưng lão sư cấp cao cũng chưa đạt được chớ nói chi là minh tinh giáo sư. Nếu thật sự bàn về địa vị, hắn hoàn toàn chính xác không đủ điều kiện tới tham gia Điền lão thọ yến. - Được rồi, Vương Siêu! Lục Tầm khoát tay áo, cắt ngang lời châm chọc của bạn tốt. Hắn nhìn Trương Huyền một chút, thần sắc thản nhiên: - Xin lỗi, Trương lão sư. Vương Siêu nói chuyện luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, không có quy củ gì. Tuy nhiên. . . Nơi này thực sự không phải nơi ngươi nên tới. Ngươi mau trở về đi, đừng để Hoàng Ngữ tiểu thư bị mắng vì ngươi, cũng đừng để Hồng Thiên học viện mất đi thanh danh!