Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 192: Tam sư xin cứ tự nhiên!

24-10-2024


Trước Sau

- Ta cũng là lần đầu tiên nghe nói đến Trương Huyền lão sư, vì vậy đã cho người đi nghe ngóng khắp nơi mới biết được thân phận của hắn.
.
.
Hắn không những không phải minh tinh giáo sư, mà thậm chí còn vẫn còn bị mọi người lên án.
.
.
              Nhớ tới nội dung đọc được trước đó, Thẩm Truy bệ hạ đến bây giờ vẫn không dám tin tưởng.
Hắn lắc đầu cười khổ, nhịn không được hỏi:                - Các ngươi có biết, vị Trương lão sư này ở trong học viện có danh tiếng gì không?                - Còn nổi tiếng cơ à? Là cái gì?               Ba vị danh sư cảm thấy rất hứng thú.
              - Là.
.
.
Phế vật! - Thẩm Truy bệ hạ nói.
              - Phế vật?               Tam sư đưa mắt nhìn nhau.
              - Đúng vậy a! Nghe nói trong lần kiểm tra trình độ giáo viên của học viện, vị Trương Huyền này được không điểm, còn dạy một vị học sinh tẩu hỏa nhập ma, được xưng là lão sư kém nhất Hồng Thiên học viện từ trước tới nay! - Thẩm Truy bệ hạ nói.
              - Kiểm tra trình độ giáo viên bị không điểm?               - Dạy học sinh tẩu hỏa nhập ma?               - Loại người này sao còn được lưu lại đội ngũ giáo viên? Hơn nữa.
.
.
Nếu kém như vậy, Lục Tầm tỷ thí với hắn làm gì?               Tam sư đều cảm thấy hôn mê.
              Không nói đến việc thành tích của Trương Huyền này kém thế nào, chỉ nói riêng Lục Tầm đường đường là minh tinh giáo sư, Hồng Thiên học viện đệ nhất nhân, thi cùng ai không thi, lại đòi so sánh với một giáo viên kiểm tra được không điểm…                Chuyện này khác nào cùng người thọt thi chạy, so thính lực với kẻ điếc?               Thắng cũng không vẻ vang a!               Huống chi vạn nhất không thắng được thì sao?               - Ba vị hãy nghe ta nói hết.
Đây chỉ là danh tiếng lúc trước của hắn.
Nhưng từ hơn mười ngày trước đã có sự thay đổi! - Thẩm Truy bệ hạ nói tiếp:                - Một lão sư tên là Tào Hùng bởi vì tranh đoạt cùng hắn một vị học viên đã tiến hành học tâm khảo vấn.
Hắn vốn cho rằng mười phần chắc chín, kết quả ngược lại khiến người ta trợn mắt hốc mồm.
              - Trương Huyền lão sư này không những không phải là một lão sư phế vật cái gì cũng không biết mà là một vị cao thủ, tu vi đạt đến Ích Huyệt cảnh, thậm chí đạt được sáu mươi bốn điểm tín nhiệm từ học viên.
.
.
              Học tâm khảo vấn mặc dù bị Hồng Thiên học viện cố ý che giấu tin tức, nhưng là Quốc vương bệ hạ của Thiên Huyền vương quốc, hắn muốn điều tra chuyện gì đều rất đơn giản.
Tất cả tình tiết và diễn biến xảy ra ngày hôm đó, hắn đều biết nhất thanh nhị sở.
              - Mới thu nhận học viên mà độ tín nhiệm đạt sáu mươi bốn? Đã đạt tới tiêu chuẩn danh sư? Cái này.
.
.
Cái này sao có thể?               - Không đến hai mươi tuổi, Ích Huyệt cảnh tu vi? Thiên phú thật là lợi hại! Dù cho là học sinh được danh sư chỉ điểm cũng chỉ được đến vậy mà thôi!               - Lợi dụng việc tẩu hỏa nhập ma để giải trừ tai hoạ ngầm của người trời sinh khóa mạch? Cũng để học viên hơn mười phút đột phá từ võ giả tầng một lên tầng hai…?                Ba vị danh sư ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm giác như đang nằm mơ.
Đây không phải sự thật đi?                Lão sư trẻ tuổi vì không phá hư thanh danh của học viện, nhẫn nhịn chịu nhục, cam nguyện gánh xú danh phế vật.
Chỉ đến khi bị người đánh mặt, lúc này mới thuận thế phản kích.
.
.
              - Nếu như những tin tức này đều là thật.
.
.
Trương Huyền lão sư này thật sự quá cao thượng!               Trang Hiền nhịn không được cảm khái.
              Bị người ta vu cáo vẫn không phản bác, đơn giản là vì bảo vệ danh tiếng của học viện.
Nhân phẩm và sự cao thượng này không phải ai cũng có, thậm chí là ba người bọn hắn, huống chi là một thanh niên không đủ hai mươi tuổi.
              Ta đã đặc biệt phái người đi hỏi thăm giáo sư công hội, biết được trả lời chính xác!               Thẩm Truy bệ hạ cũng biết đám người không tin, hắn vẫy tay một cái, từ thái giám lấy ra một phong thư được kẹp trong quyển sách:                - Đây là Mạc trưởng lão của công hội tự tay viết, nội dung trong đó giống như đúc những gì ta mới vừa nói, mời các vị xem!               Ba người Lưu Lăngnhận lấy bức thư, nhìn thoáng qua, đồng thời gật đầu.
              Đây là giấy viết thư chuyên dụng của giáo sư công hội, phía trên còn có con dấu của công hội, không thể là giả.
Nếu không, Mạc trưởng lão sẽ bị trừng phạt.
                - Không nghĩ tới Hồng Thiên học viện còn ẩn tàng một nhân tài như vậy! – Đôi mắt Lưu Lăng sáng lên.
              Lúc đầu hắn dự định tuyển nhận Lục Tầm làm học đồ, nhưng sau khi nhìn thấy ngoài đời thật, hắn hơi có chút thất vọng.
Giờ phút này nghe thấy sự tích truyền kỳ của Trương lão sư, hắn lập tức lần nữa cảm thấy hứng thú.
              - Phẩm chất cao thượng, không so đo được mất, vì học sinh bỏ bao công sức, thậm chí không ngại chịu tiếng oan.
.
.
Lão sư như vậy, ta cũng muốn thấy tận mắt! - Trang Hiền cũng cảm khái.
              Danh sư hi vọng tuyển được học đồ tốt, nghĩa là ngoài việc dạy học tốt, danh khí lớn, phẩm chất cũng giữ vai trò quan trọng.
                Không có phẩm chất tốt, tuyển được một vị Bạch Nhãn Lang, thì dù thiên phú tốt đến đâu cũng có ích gì?               - Bẩm báo bệ hạ, bên ngoài có người cầu kiến!               Mấy người đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, một hộ vệ tiến đến bẩm báo.
              - Người nào?               - Là quản gia của Triệu thành chủ Bạch Ngọc thành, Diêu Hàn! - Hộ vệ nói.
              - Cho hắn vào! - Thẩm Truy bệ hạ gật đầu.
              Triệu Phong thành chủ là cấp dưới mà hắn tín nhiệm nhất, Diêu Hàn là dòng chính của Triệu Phong, vì vậy hắn cũng biết người này.
              - Diêu Hàn bái kiến bệ hạ! – Ngay sau đó, một người trung niên sải bước tiến đến, quỳ xuống.
              Chính là Diêu Hàn.
              - Diêu tướng quân hãy đứng lên! - Thẩm Truy bệ hạ chào hỏi.
              Diêu Hàn mặc dù bây giờ chỉ là một quản gia, trên thực tế lúc trước từng theo Triệu Phong thành chủ nam chinh bắc chiến, từng làm đến vị trí tướng quân.
              - Tướng quân tới đây lúc này, có phải là Triệu Phong thành chủ có chuyện gì bẩm báo không?               Biết đối phương sẽ không rảnh rỗi đến mức chạy đến Vương cung nói chuyện phiếm, Thẩm Truy bệ hạ hỏi.
              - Hồi bẩm bệ hạ, thành chủ dự định mấy ngày nữa đến Vương thành một chuyến, đặc biệt để cho ta xin chỉ thị từ bệ hạ.
- Diêu Hàn nói.
              Triệu Phong làm quan lớn một phương, vì vậy không thể giống như người bình thường nói đến là đến, nói đi là đi.
Hắn muốn đến Vương thành thì phải xin chỉ thị từ trước, nếu không xin chỉ thị mà vụng trộm tới, một khi cho bệ hạ biết được, chính là đại nghịch bất đạo.
              - Đến Vương thành? - Thẩm Truy sững sờ.
              - Đúng vậy.
Tiểu thư bái Trương Huyền lão sư, Trương lão sư vì giúp nàng mở ra thể chất đặc thù, không ngại khảo hạch luyện đan sư, tìm kiếm “Hàn Dương Mẫu Thảo” trân quý, vì nàng mua tam phẩm đan dược “Phá Âm đan”.
Ân tình này thực sự quá lớn, thành chủ quyết định trực tiếp tới gặp hắn cảm tạ! - Diêu Hàn trả lời.
              - Bái Trương Huyền làm thấy? Hàn Dương Mẫu Thảo? Phá Âm đan?               Đám người vừa mới thảo luận đến Trương Huyền, giờ phút này nghe nói như thế, tất cả đều sững sờ.
Thẩm Truy bệ hạ lập tức hỏi lại:                - Đến cùng có chuyện gì, nói chi tiết cho chúng ta nghe!               - Vâng! - Diêu Hàn gật đầu.
Hắn lập tức kể lại rõ ràng chuyện Trương lão sư như thế nào thu Triệu Nhã làm đồ đệ, lại làm thế nào nhìn ra được thể chất đặc thù của nàng, cùng chuyện hắn khảo hạch luyện đan sư từ đầu đến đuôi.
              Người khác có thể sẽ không biết rõ những chuyện này như vậy, nhưng hắn bị đối phương đánh thành đầu heo, vì vậy đã điều tra kỹ càng, biết đến nhất thanh nhị sở, nói không sai chút nào.
              - Ngươi nói.
.
.
Trương Huyền lão sư khảo hạch nhất tinh luyện đan sư thành công?               - Không chỉ có thế, vì giúp học sinh đột phá, hắn dùng nhiều tiền mua sắm đan dược linh dịch? Thậm chí.
.
.
sáng tạo công pháp riêng cho bọn họ mà không cầu hồi báo?               - Dốc hết tâm huyết sáng tạo võ kỹ, nhiều ngày không chợp mắt, đến mức nằm trên ghế ngủ thiếp đi?               Nghe xong những lời này của Diêu Hàn, tam đại danh sư mở to hai mắt nhìn, nắm đấm xiết chặt.
              Nhiệm vụ quan trọng nhất của lão sư chính là truyền đạt kiến thức, kỹ năng, giải đáp nghi hoặc.
Nếu như ngay cả học sinh cũng không coi trọng, chắc chắn sẽ không phải là một người thầy tốt.
              Trương Huyền lão sư vì học sinh của mình nỗ lực nhiều như vậy.
.
.
Thậm chí còn không cho học sinh biết.
Phẩm chất cao quý như vậy khiến bọn hắn chính tai nghe được đều khiếp sợ tột đỉnh.
              Mấu chốt nhất là.
.
.
Hắn vậy mà thông qua được luyện đan sư khảo hạch, thành một vị chính thức luyện đan sư!               - Khảo hạch danh sư cần có những nghề nghiệp khác phụ trợ.
Hắn đã trở thành chính thức luyện đan sư, nói cách khác, nếu như thu hắn làm học đồ, chỉ cần dạy dỗ một chút sẽ có tư cách khảo hạch danh sư?               Đôi mắt của tam đại danh sư càng ngày càng sáng.
              Danh sư có thể làm người chỉ điểm, đầu tiên lượng tri thức phải đủ nhiều mới được.
Tiếp theo, họ cần phải thành thạo nhiều lĩnh vực khác nhau, thậm chí còn phải đủ điều kiện trở thành một thành viên trong đó.
Nếu không sao có khả năng chỉ điểm cho người khác.
                Luyện đan sư là một nghề cao cấp bên trong thượng cửu lưu nghề nghiệp.
Hắn đã trở thành luyện đan sư chính thức, nếu như lại có phương pháp giảng dạy và hệ thống tri thức chấp nhận được, chẳng khác nào có thể trở thành danh sư một cách dễ dàng.
              Cho dù tại nhị đẳng, thậm chí vừa chờ Vương quốc, lão sư như vậy cũng là đối tượng không ít danh sư muốn tranh đoạt.
              Dù sao học sinh của mình cũng là danh sư sẽ có trợ giúp rất lớn cho danh khí của bản thân.
              - Có thực lực, bị người ta vu cáo lại lấy đại cục làm trọng mà cam tâm chịu đựng; có can đảm thử nghiệm pháp mới vì học sinh của mình; bị người hiểu lầm, không kiêu không gấp; tuổi còn trẻ, tri thức uyên bác, lại tình nguyện ẩn tàng, không ham hư vinh, khiêm tốn; vì học viên có thể bỏ qua tất cả.
.
.
Đây thật sự là danh sư thiên bẩm!               Lưu Lăng càng nói, con mắt càng tỏa sáng:                - Trang sư, Trịnh sư, nếu Hồng Thiên học viện có một lão sư tốt như vậy, các ngươi có thể đi xem giúp ta một chút hay không?               - Lưu sư nói gì vậy, sao có thể là cùng ngươi đi xem, hẳn là giúp ta đi xem a.
Loại nhân vật này chính là học đồ ta vẫn luôn tìm kiếm.
-Trang sư cười khanh khách nói.
              - Ta đối với luyện đan hiểu rất nhiều, cũng là chính thức luyện đan sư.
Hắn trở thành học đồ của ta mới là phù hợp nhất.
.
.
- Trịnh Phi nói chen vào.
              Nghe được nhiều sự tích ưu tú của Trương Huyền như vậy, tam đại danh sư bắt đầu tranh nhau.
              Trong khi các lão sư hi vọng đạt được các mối quan hệ tốt với các danh sư thì danh sư cũng muốn thu được lão sư tốt làm học đồ.
              Trương Huyền có phẩm chất cao thượng, vì học sinh không tiếc tất cả, tiềm lực so với Lục Tầm mạnh hơn nhiều lắm.
Tam đại danh sư làm sao không động tâm?               - Cái này.
.
.
              Nhìn thấy ba sư tranh giành không ai nhường ai, Thẩm Truy bệ hạ và Diêu Hàn đều ngây người tại chỗ.
              Người khác đều là tìm mọi biện pháp để được danh sư nhìn nhiều một cái.
Kết quả Trương lão sư này ngược lại tốt, tam đại danh sư còn chưa nhìn thấy người đã tranh nhau túi bụi.
              Tuy nhiên, ngẫm lại rất nhiều sự tích của hắn cũng hiểu được, loại thiên tài này đáng giá để danh sư cướp đoạt.
              - Xem ra phải sớm tìm cách giao hảo cùng Trương Huyền lão sư này mới được…               Thẩm Truy bệ hạ âm thầm quyết định.
              Một vị có tiềm lực rất lớn trở thành danh sư, hắn là Quốc vương bệ hạ sao có thể từ bỏ?               - Diêu tướng quân, ngươi trở về thông báo với Triệu Phong, để hắn cứ việc tới đây!               Nghĩ vậy, hắn lập tức gật đầu đồng ý thỉnh cầu của Diêu Hàn.
              Bất kể đối với Vương quốc hay là với hắn, đây đều là chuyện tốt.
              Thông qua mối quan hệ của Triệu Nhã, hắn có thể dễ dàng buộc vị Trương Huyền lão sư này vào cùng chiến tuyến với Thiên Huyền vương quốc.
              Một khi Vương quốc có một vị chân chính danh sư, quốc lực nhất định phát triển không ngừng, tấn cấp nhị đẳng Vương quốc cũng ở trong tầm tay.
              - Thẩm Truy bệ hạ, chúng ta quyết định đi Hồng Thiên học viện nhìn một chút, không quấy rầy nữa!               Tam đại danh sư tranh đoạt một hồi, cuối cùng quyết định đi xem trước một chút vị Trương lão sư này rốt cuộc có giống như trong truyền thuyết anh minh thần võ hay không.
              Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể làm ra phán đoán chính xác nhất.
              Về phần đến lúc đó ai thu làm học đồ, vậy pahri xem ý tứ của đối phương.
Ở đây tranh nhau đầu rơi máu chảy cũng vô dụng.
               Thấy ba danh sư vì Trương Huyền mà rời đi, Thẩm Truy bệ hạ lại nhớ tới Lục Tầm vừa rời khỏi, âm thầm lắc đầu.
               Bất kể từ tu vi, học thức, phong độ, trình độ dạy học, hay ấn tượng đối với tam sư, cũng nưh danh tiếng.
.
.
               Đệ nhất minh tinh giáo sư của Hồng Thiên học viện này đều thua.
.
.
               Thất bại thảm hại!

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!