Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 188: Đây thực sự là phương pháp giúp người đột phá?

24-10-2024


Trước Sau

Khó trách Trương Huyền tức giận như vậy.
Thời gian phát huy dược hiệu của Thập Toàn dược dịch khiến người ta hồi quang phản chiếu là có hạn, chỉ trong khoảng một nén nhang thôi.
Gia hỏa này không chịu đánh quyền, lại cứ thao thao bất tuyệt, còn nói đến nhân sinh cảm ngộ cái gì.
              Cảm ngộ em gái ngươi a!               Không nhanh để Thiên Đạo thư viện nhìn ra chỗ mấu chốt, một nén nhang sau ngươi chết xong xuôi, ta chẳng phải ở lại chỗ này thay ngươi thủ hộ Thiên Huyền vương quốc sao?               Hơn nữa, thanh danh của ta làm sao bây giờ?               Thanh danh phá hư, về sau làm sao vui vẻ đi lừa tiền người ta?               Cho nên, khi thấy đối phương không chịu đánh quyền, hắn không nhìn tiếp được nữa, một cái tát phóng tới đập bất tỉnh.
              Dù sao hiện tại hắn đang uống dược dịch, hôn mê cũng sẽ không chết.
              Còn đối với Trương Huyền mà nói, người đánh quyền hay bị hôn mê cũng giống nhau.
                Hắn xuống tay rất thoải mái, khiến cho Thẩm Truy và tam sư muốn phát điên.
              Không phải ngươi vừa mới phí sức làm hắn tỉnh lại sao?               Giờ lại đập người ta bất tỉnh làm gì?               Chẳng lẽ thật sự phải để cho người ta hôn mê mới có thể xem bệnh sao?               - Dương sư.
.
.
              Thẩm Truy bệ hạ đang muốn hỏi, bỗng thấy Dương sư khoát tay áo:                - Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, thời gian không còn nhiều!               Nói xong hắn cũng không thèm để ý đến mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, lập tức ngồi xổm xuống bắt mạch cho Thẩm Hồng.
              Ông!               Não hải chấn động, thư viện rốt cục xuất hiện một quyển sách, trên đó viết hai chữ Thẩm Hồng.
              Nhẹ nhàng lật ra.
              - Thẩm Hồng, gia gia của Quốc vương bệ hạ Thẩm Truy, Thiên Huyền vương quốc; cường giả nửa bước Tông Sư.
.
.
              Phía trên viết rõ một chút chuyện của Thẩm Hồng và những thiếu hụt của thân thể.
                - Dương sư, lão tổ còn có thể cứu ư?               Trước đó đã được nghe nói về phương pháp bắt mạch từ Lăng Thiên Vũ nên hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nhìn thấy Dương sư nhăn mày, Thẩm Truy bệ hạ sốt ruột tiến lại hỏi.
                Ngay cả mấy người Lưu Lăng, Trang Hiền cũng khẩn trương hẳn lên.
              Thẩm Hồng vì tuổi tác đã cao, sinh mệnh đi đến cuối con đường, nên bọn hắn không cách nào trị liệu, càng không có biện pháp giúp người đột phá.
Vì vậy bọn họ muốn biết cách nhìn của Dương sư.
              - Trước tiên làm hắn tỉnh lại đi! - Vung tay lên, Trương Huyền không còn khẩn trương và lo lắng như lúc nãy.
              - Vâng!               Thẩm Truy bệ hạ nắm lấy lão tổ, đồng thời truyền chân khí vào trong cơ thể hắn.
Thẩm Hồng hôn mê chậm rãi tỉnh lại.
              - Dương sư.
.
.
              Thẩm Hồng tỉnh lại lập tức nhìn về phía Trương Huyền trước mắt, tựa hồ muốn hỏi rõ tại sao phải đánh hắn.
Lời còn chưa ra khỏi miệng, đối diện đã vang lên thanh âm.
              - Thẩm Hồng, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn.
Thứ nhất, đột phá tông sư tiếp tục còn sống; thứ hai, giống như lúc nãy ngươi vừa nói thì quên đi, ta cũng lười ra tay cứu ngươi.
              Trước tiên cần xác nhận xem đối phương có nguyện ý sống tiếp hay không.
Nếu không muốn, người lợi hại hơn nữa cũng không có biện pháp.
              - Ta.
.
.
Còn có thể sống? Có thể đột phá Tông Sư?               Lúc đầu bị Trương Huyền một tát bất tỉnh khiến hắn có chút thắc mắc, giờ nghe nói như thế, Thẩm Hồng chấn động toàn thân, kích động đến sắc mặt trắng bệch.
              Đột phá tông sư khó khăn trùng trùng, hắn đều biết nhất thanh nhị sở, nỗ lực cả đời đều không thành công.
Hiện tại sắp phải chết, cơ abnr đã không còn chút tiềm lực nào có thể đào.
.
.
vậy mà lại nghe được tin có thể thành công?               - Muốn đột phá thì nhất định có thể thành công, không muốn coi như xong, ta khỏi cần hao phí tâm thần.
- Trương Huyền hờ hững nói.
              - Đương nhiên muốn.
.
.
Khẩn cầu Dương sư truyền thụ cho ta phương pháp đột phá.
.
.
              Nghe đến đây, Thẩm Hồng đâu dám có chút nào do dự, lập tức quỳ gối, mọi dấu hiệu bất mãn đều biến mất không chút dấu vết.
              Những điều hắn Vừa mới "Sáng tỏ thông suốt" cũng chỉ là vì không có biện pháp nên tự an ủi bản thân mà thôi.
              Có cơ hội đột phá, đồ đần mới chịu tìm chết.
              - Muốn sống rất đơn giản, tuy nhiên .
.
              Đi xung quanh Thẩm Hồng một vòng, Trương Huyền tựa như đang quan sát cái gì.
Sau đó hắn bỗng dừng bước, ánh mắt mang theo vẻ thâm thúy:                - Nhất định phải nghe lời của ta, hoàn toàn dựa theo lời ta nói mà làm, không nên phản bác, không được phản kháng.
Nếu không, ta cũng không có biện pháp để ngươi thành công.
Nói cách khác, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, toàn lực phối hợp, không cần hỏi nhiều.
              - Chuyện này đơn giản, việc nhỏ mà thôi!               Còn tưởng chuyện gì phức tạp, nghe thấy đơn giản như vậy, Thẩm Hồng liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
              Lúc lão sư dạy bảo tu luyện không phải cũng là như thế sao?               Tưởng rằng đây chỉ là việc nhỏ, không đáng quan tâm.
Ai ngờ vừa mới nói xong đã nhìn thấy Thẩm Truy bệ hạ và tam sư nhìn mình với ánh mắt tràn đầy đồng tình.
              Không đồng tình không được a! Vị Dương sư này là chuyên ga đào hố chết người không đền mạng.
Còn chưa bắt đầu trị liệu đã để ngươi đáp ứng luôn miệng như vậy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết khẳng định không phải là chuyện tốt.
              - Sao vậy?               Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình khác thường, Thẩm Hồng ngạc nhiên.
              Hai ngày nay hắn vẫn ở trong tình trạng nửa chết nửa sống, không biết chuyện Trang sư đột phá, vì vậy còn cho là mình nói gì đó có vấn đề.
              - Không có gì.
.
.
              Thẩm Truy bệ hạ che cái trán, kìm nén xúc động muốn nói ra mọi chuyện.
              Thủ đoạn kỳ lạ của Dương sư đã làm hắn mở rộng tầm mắt.
.
.
Xem ra lão tổ của mình cũng sắp ăn hành giống như Trang sư.
              - Đồng ý là được rồi.
Thẩm Truy bệ hạ, ngươi cho gọi các vũ công trong cung đến đây, đặc biệt phỉa có vóc người đẹp!               Nhận được câu đồng ý, Trương Huyền gật đầu, một mặt chính khí.
              - Vũ công?               Thẩm Truy bệ hạ cùng tam sư đều xuất hiện dấu chấm hỏi trên đầu.
              Vũ công chỉ biết khiêu vũ, cơ bản không có tu vi gì, tìm các nàng làm gì?               Các nàng tới đây có thể giúp gì cho việc Thẩm Hồng đột phá?               Hơn nữa, lại còn muốn vóc người đẹp.
.
.
tại sao nghe đến lời này, ta lại cảm thấy không giống như là chữa bệnh?               - Vâng…               Mặc dù trong lòng thắc mắc, nhưng Thẩm Truy bệ hạ biết bản thân không thể lý giải được trí tuệ của Dương sư, vì vậy hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức quay người phân phó hạ nhân.
              Người trong Vương cung làm việc rất nhanh.
Chỉ sau mười mấy hô hấp, mười vũ công có dáng người cao thẳng, xinh đẹp động lòng người đi đến.
              Mặc dù kém Thẩm Bích Như xa tít tắp, nhưng cũng là mỹ nữ trăm người chọn một.
Mọi động tác, tư thái, cử động cho người ta cảm giác vui mắt khác thường.
              - Dương sư, ngươi xem những người này được không.
.
.
              - Không sai! Có điều y phục mặc hơi nhiều một chút.
Hãy bỏ hết những tay áo dài đó đi! - Trương Huyền tiếp tục ra lệnh.
              - Mặc nhiều quần áo?               Tam sư càng ngày càng bó tay không hiểu.
              Tìm vũ công, cởi quần áo.
.
.
Cái này là hỗ trợ đột phá cái mẹ gì a?                Làm sao có cảm giác như đi dạo trong kỹ viện, lựa chọn nữ nhân đây.
.
.
              Nếu không phải một lòng muốn nhìn xem đến cùng hắn sẽ dùng thủ đoạn gì, chỉ sợ tất cả đều không thể tiếp tục chờ được nữa.
              Trước đó cũng đoán được thủ đoạn của hắn không chính thống, nhưng nằm mơ đều không nghĩ đến.
.
.
không chính thống như thế.
              Những danh sư lợi hại khác đều là những người cực kỳ nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, thủ đoạn cũng đều quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính.
Ngươi ngược lại tốt.
.
.
Cứu người mà chẳng khác nào đi dạo kỹ viện.
.
.
              Mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng mấy người đã có dự cảm bất thường.
              …               Những vũ công này đều chuyên phục vụ trong Vương cung, đừng nói cởi quần áo, dù cho làm sự tình khác cũng sẽ không chút do dự.
Nghe được mệnh lệnh, chỉ mấy hơi thở sau, tất cả đều cởi sạch toàn bộ trường sam, chỉ lưu lại áo lót bó sát người.
              Xuân quang vô hạn a.
              - Tốt rồi! Thẩm Truy bệ hạ, ngươi sẽ giúp ta chuẩn bị vài thứ.
.
.
- Trương Huyền xoay đầu lại, lặng lẽ ra lệnh.
              - Dương sư cần gì cứ nói thẳng là được.
.
.
Cái gì?               Nói được nửa câu, Thẩm Truy bệ hạ giống như bị người bóp cổ, con mắt trợn tròn, kém chút điên lên mất:                - Dương sư, nếu như.
.
.
ngươi có hứng thú, muốn bao nhiêu ta sẽ đưa đến phủ đệ của ngươi bấy nhiêu.
Nhưng ở chỗ này.
.
.
Không tốt lắm đâu?               - Làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy, đi nhanh đi! - Trương Huyền nhấc chân đạp một cước.
              - Vâng… - Với khuôn mặt đầy nước mắt, Thẩm Truy nhanh chóng an bài như Trương Huyền vừa chỉ dẫn.
              Trong tam sư, Lưu Lăng là người có thực lực mạnh nhất.
Mặc dù vừa rồi giọng hai người nói chuyện rất bé những vẫn bị hắn nghe được.
Lưu sư cũng lảo đảo một cái, hai mắt tối sầm.
                - Hắn bảo Thẩm Truy làm gì?               Nhìn vẻ mặt Lưu sư thay đổi, Trang Hiền, Trịnh Phi biết chắc lão hữu đã nghe được cái gì, nhịn không được hỏi.
              - Hắn muốn Thẩm Truy bệ hạ đi tìm một vật.
.
.
– Mặt Lưu Lăng lúc xanh lúc đỏ.
              - Đồ vật? Là cái gì lại để Thẩm Truy khiếp sợ như vậy?               - Là.
.
.
Xuân dược!               - Xuân dược?               Trang Hiền và Trịnh Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức trợn tròn con mắt.
              Mẹ nó!               Đã sớm đoán được phương pháp của Dương sư không phải là cái gì tốt đẹp, nhưng nghe được tên đồ vật này, họ vẫn có xúc động muốn phun máu.
                Thật đúng là giống như dự đoán, đào hố chết người không đền mạng a!               Họ đã nhìn thấy người yêu cầu thuốc bổ, đan dược, Linh Bảo, bí tịch...
.
đây là lần đầu tiên nghe thấy giúp người ta đột phá cần dùng đến xuân dược.
                Tìm vũ công, cởi quần áo, sau đó lại đến thứ này.
Vậy tiếp theo chẳng phải….
Đại ca, ngươi là đang giúp người đột phá hay là giúp người bảo vệ sức khoẻ đây?               Ba người lần nữa nhìn về phía Thẩm Hồng cách đó không xa vẫn không biết gì cả, sự thương hại vô tận phản chiếu trong mắt họ.
              Hôm qua Trang sư bị bịt kín trong bao tải đánh đập một trận, chí ít danh tiết vẫn còn.
Nhưng giờ vì đột phá mà làm ra loại chuyện đồi phong bại tục trước mặt mọi người, chắc hắn sẽ không tức chết tại chỗ chứ?               Trong khi những người khác vẫn còn ngạc nhiên, người hầu đã mang tới một cái bình ngọc, bên trong chứa đầy dược vật đặc chế.
              Hậu cung giai lệ ba ngàn, hắn cũng không phải là ngoại lệ, vì vậy tìm ra những vật này cũng không khó khăn gì.
                - Nuốt vào!               Cầm bình ngọc lên, Trương Huyền đi đến trước mặt Thẩm Hồng.
              - Vâng!               Thẩm Hồng lão tổ cũng không biết bên trong đựng vật gì, nhưng vẫn tỏ ra tín nhiệm cùng sùng bái Trương Huyền.
Hắn nhận lấy bình ngọc, không chút do dự nuốt xuống.
              Nhìn động tác của hắn sảng khoái như vậy, tam đại danh sư và Thẩm Truy bệ hạ đều cảm thấy lông mày nháy liên tục.
              - Tốt rồi! Ngươi đi khiêu vũ cùng các nàng đi.
              Thẩm Hồng uống thuốc xong, Trương Huyền hài lòng gật đầu.
              - Khiêu vũ? - Thẩm Hồng sững sờ.
              Hắn đã là một lão già, lại bảo hắn khiêu vũ cùng những nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc này? Nhảy múa thế nào a?               Mấu chốt là.
.
.
Các nàng ăn mặc ít như vậy, nếu hắn thật sự qua đó khiêu vũ sẽ rất dễ xảy ra va chạm.
.
.
              Trong lòng đang phân vân, bỗng nhiên trong cơ thể hắn truyền đến một luồng hơi nóng từ dưới bụng dâng lên.
Ngẩng dầu nhìn về phía mười vũ công trước mắt, không ngờ hắn lại cảm thấy bị thôi thúc mãnh liệt.
              Xì xì xì!               Sự thôi thúc này càng ngày càng mãnh liệt, rất nhanh sau đó hắn trở nên không thể tự kiểm soát được.
              Không thể không nói, thuốc mà Thẩm Truy bệ hạ tìm đến rất lợi hại, tốc độ phát huy tác dụng cũng rất nhanh.
Chỉ qua mấy hơi thở, hai mắt Thẩm Hồng đã đỏ ngầu, không thể kiên trì thêm nữa.
                Uống loại thuốc này vào thì dù không bị dụ hoặc cũng khó có thể chịu đựng, huống hồ hiện tại trước mắt lại xuất hiện nhiều mỹ nữ như hoa như ngọc, mỹ lệ làm rung động lòng người như vậy, hơn nữa quần áo càng "thiếu thốn", có thể nhịn được mới kì quái.
              Hét lên một tiếng, Thẩm Hồng lão tổ lao về phía trước.
                - Ngăn hắn lại.
Để những vũ công này tiếp tục khiêu vũ trước mặt hắn, càng khêu gợi càng tốt!                Trương Huyền tiếp tục ra lệnh.
              - Vâng! - Thẩm Truy bệ hạ đổ mồ hôi lạnh.
               - Đây thực sự là phương pháp giúp người đột phá?                Vốn cho rằng trùm bao tải đánh một trận để người đột phá đã đủ kỳ lạ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, con mẹ nó có phương pháp càng kỳ                hoa hơn.
.
.
               Tam đại danh sư sắp khóc rồi.
Nhìn thấy vậy bọn họ mới biết những lý luận, nguyên tắc mà bọn hắn học được đều vô giá trị!

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!