Dĩ nhiên không phải Trương Huyền giả vờ giả vịt. Trong Vương thất Tàng thư khố hắn đã nhìn thấy mấy ngàn quyển sách liên quan tới độc vật. Mặc dù đều là kiến thức cơ bản, dù học tất cả sách trong đó cũng không đủ để cho người ta trở thành chính thức Độc Sư, nhưng với hắn mà nói đã đủ rồi. Mục đích bây giờ của hắn không phải trở thành Độc Sư, mà là nghĩ biện pháp điều chế mười loại độc vật thành dược dịch không độc, giúp Thẩm Hồng tăng lên tinh khí thần. Cái này thì đơn giản hơn nhiều. Giống như trở thành chính thức luyện đan sư rất phiền phức, nhưng học cách phối chế một hai loại thuốc bột sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tinh thần hắn hơi chấn động, nhanh chóng lật những quyển sách liên quan tới độc vật mà hắn từng thấy bên trong Vương quốc Tàng thư khố. - Chính xác! Tinh thần hắn tập trung vào một quyển sách hoàn chỉnh ghi lại thông tin chính xác ở trước mắt. Tay hắn nhẹ nhàng lật ra. - Độc có thể hại người cũng có thể cứu người, không thể một mực phủ định tác dụng của nó. Học tập tốt cách dùng độc thậm chí còn có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh. . . Trên thư tịch viết lít nha lít nhít đầy chữ. Trương Huyền biết đây là nội dung chính xác đã được Thiên Đạo thư viện sửa sang lại, vì vậy không nói hai lời, lập tức giở ra đọc. Sau khi đọc xong một câu, hắn không khỏi cảm thán. Quả nhiên giống như Lưu Lăng và mấy người đã nói, nghề nghiệp này bác đại tinh thâm, không phải một sớm một chiều có thể học được. Tuy nhiên, sách do Thiên Đạo thư viện tổng hợp cũng tương đương với nối thẳng tới đại đạo, học tập trở nên đơn giản không ít. Hắn không ngừng lướt nhanh qua nội dung trong thư tịch, từ đó càng hiểu rõ hơn về nghề nghiệp Độc Sư này cũng như bản chất của độc vật. Không biết trải qua bao lâu, lật đến trang cuối cùng. Trương Huyền chỉ cảm thấy chấn động toàn thân, liên quan tới Độc Sư tri thức trong nháy mắt dung hội quán thông, trở thành trong trí nhớ một bộ phận, mặc dù giống như dự đoán, không trở thành Độc Sư, nhưng đối với độc vật hiểu rõ rất nhiều. - Hả? Đây là cái gì? Sau khi hiểu rõ về độc, Trương Huyền sử dụng tinh thần nhìn vào nơi sâu nhất trong cơ thể, chợt phát hiện một đoàn khí đen mờ ảo đang ẩn núp. - Thứ này có từ lúc nào? Trước đó hắn không hiểu rõ nên dù có nhìn thấy cũng không để ý đến. Nhưng sau khi đọc nhiều sách liên quan tới độc như vậy, hắn dĩ nhiên hiểu rõ, đây nhất định là khí độc. Nhưng mà... điều làm hắn ngạc nhiên chính là luồng khí đọc này xuất hiện trong cơ thể hắn từ lúc nào? Mấu chốt nhất là… tại sao hắn không hề hay biết? - Lão tổ, lão tổ. . . Đang định nhìn kỹ xem đây rốt cuộc là thứ gì, có thể gây ảnh hưởng tới bản thân hay không, hắn bỗng nghe thấy tiếng Thẩm Truy bệ hạ đầy lo lắng vang lên. Hắn đành tạm hoãn việc nghiên cứu, mở mắt ra nhìn. Thì ra là vì Thẩm Hồng lão tổ đang nằm ở trên giường hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có thể không nhấc nổi mí mắt, ô hô ai tai. Nếu như đem hắn so sánh với đèn dầu, vừa rồi chỉ là ngọn lửa rất nhỏ, nhưng bây giờ có gió nổi lên, có thể lập tức dập tắt ngọn lửa. Dù hắn đang cố gắng hết sức để kiên trì, e rằng cũng không kiên trì được mấy phút nữa. - Aiz. . . Người nào rồi cũng phải chết, Thẩm Truy bệ hạ hãy nén bi thương! - Xin lượng thứ cho sự bất lực của chúng ta. . . Đám người Lưu Lăng cũng nhìn ra trạng thái hiện tại của Thẩm Hồng, tất cả cùng lắc đầu. Trạng thái của hắn đã không khác người chết là bao. Bọn hắn chỉ là nhất tinh danh sư, vì vậy không có biện pháp gì. Hơn nữa coi như có biện pháp, khẳng định cũng không còn kịp rồi. Thẩm Truy bệ hạ lộ ra ánh mắt không cam lòng. Hắn đã tốn bao công sức và của cải để mời ba vị danh sư tới lại nhận đọc câu trả lời không có biện pháp. Vốn cho rằng vị Dương sư không biết từ nơi nào nhô ra này là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, không ngờ… hắn còn không đáng tin cậy hơn tam sư. Không xuất thủ cứu giúp thì thôi đi, thời khắc mấu chốt lại còn đòi làm thuốc mê, độc dược… Ta mời ngươi tới cứu người, không phải để ngươi tới làm thí nghiệm a. . . Trong lòng càng nghĩ càng giận, Thẩm Truy bệ hạ quay đầu nhìn về phía gia hỏa đang đứng bất động, định nhìn xem hắn sẽ nói gì, bỗng thấy hắn chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào. - Dương sư, lão tổ đã không kiên trì nổi, nếu còn không cứu chữa sẽ không kịp nữa rồi. . . Thẩm Truy bệ hạ cố kìm nén lửa giận trong lòng, cắn răng nói. - Trước tien pha chế dược dịch đi! - Trương Huyền mở miệng. Chỉ nhìn thoáng qua hắn cũng biết, nếu còn không nghĩ cách gì đó, Thẩm Hồng sẽ không trụ nổi mười phút. Vì kế hoạch hôm nay, hắn cũng chỉ có thể luyện chế ra dược dịch rồi tính sau. Hi vọng thứ này hữu dụng! - Phối chế dược dịch. . . Không nghe thấy gì còn tốt, vừa nghe câu này, Thẩm Truy bệ hạ rốt cuộc không ngăn được lửa giận. - Dương sư, sinh mệnh lão tổ nguy cơ sớm tối, bây giờ không phải lúc để ngươi tới thử nghiệm dược dịch của Độc Sư. . . - Ồ? - Trương Huyền nhìn sang: - Vậy ý của ngươi là. . . - Dương sư nếu có những biện pháp khác, mời ngươi xuất thủ. Chỉ cần có thể cứu chữa cho lão tổ, Thiên Huyền vương quốc nguyện ý kính dâng bất kỳ vật gì! - Thẩm Truy bệ hạ nói. - Chẳng phải ta đang cứu chữa sao? Chờ lát nữa phối chế dược dịch xong, hãy cho lão tổ các ngươi ăn vào. Chờ hắn khôi phục chút thể lực, ta lại nghĩ biện pháp hỗ trợ giải quyết. - Không để ý tới sự tức giận của đối phương, Trương Huyền hờ hững trả lời. Nghe nói như thế, Thẩm Truy bệ hạ kém chút phun ra một ngụm máu. Ngươi đến cùng có nghe ta nói hay không tại? Ý kiến của ta rất đơn giản, ngươi lại không am hiểu nghề Độc Sư thì đừng phối chế độc gì hết, dành thời gian nghĩ biện pháp cứu người mới là vương đạo. . . Cuối cùng, nói cũng như không! Thật ra hắn không biết, Trương Huyền hiện tại cũng không có biện pháp tốt hơn. Nếu bây giờ hắn không làm gì thì Thẩm Hồng có thể chết bất cứ lúc nào. Ngược lại nếu để hắn động thủ, người chưa chết cũng phải a! Biện pháp tốt nhất bây giờ là phối chế dược dịch thật tốt để cho hắn khôi phục một chút sức lực. Như vậy hắn mới có thể đánh quyền để thư viện tạo ra thư tịch, nếu không, thực tình không có phương pháp thứ hai. Ba vị danh sư thấy gia hỏa này đến bây giờ vẫn còn kiên trì đòi phối thuốc, tất cả đều tức giận bốc khói. - Thẩm Truy bệ hạ, để Dương sư phối dược đi! Lưu Lăng kiềm chế sự tức giận, phất cánh tay một cái. Nếu không phải kiêng kị thực lực của đối phương có thể mạnh hơn hắn, khẳng định hắn đã sớm động thủ. Đến Độc Sư là cái gì cũng không biết lại khăng khăng đòi phối dược, chẳng lẽ ngươi thật sự coi nghề nghiệp Độc Sư là đùa giỡn? Không biết trời cao đất rộng! Thật không biết làm sao trở thành danh sư. Hoặc là. . . Căn bản cũng không phải là danh sư. Lúc trước hắn giúp Trang Hiền đột phá là do gặp may mắn mà thôi! Mặc dù nhận ra đối phương không vui nhưng Trương Huyền không thèm để ý. Người cũng chuẩn bị xuống lỗ rồi, không còn thời gian lãng phí nữa. Hắn bước lên phía trước, cầm lên một loại nọc độc, đổ vào một cái chai không ở gần đó. - Thật là tùy tiện. . . Mặc dù không phải Độc Sư nhưng Lưu Lăng cũng từng chứng kiến người khác điều phối nọc độc, vì vậy cũng biết một chút trình tự cùng phương pháp. Ngay cả một phần mười hay một phần trăm của một giọt độc này cũng đủ làm một người vô tình dính phải bị chết bất đắc kỳ tử, vô cùng kinh khủng. Chính vì vậy, điều phối nọc độc cần dụng cụ chuyên dụng, chính xác đến một phân một hào, không thể có bất kỳ một sai sót nào. Ngươi không có một dụng cụ gì mà cứ thế cầm bình ngọc đổ xuống… Cũng quá tùy ý đi! Ngươi biết mình vừa đổ ra bao nhiêu nọc độc sao? Biết những tỷ lệ phối hợp giữa các loại độc này sao? Nọc độc kém một tia cũng có thể giết chết người. Đến cả Độc sư thật sự cũng phải cẩn thận từng li từng tí mỗi lần điều phối. Ngươi ngược lại tốt, nhắm mắt đổ bừa… Mẹ nó! Thái độ này mà đi học Độc Sư, chỉ sợ còn chưa thành công đã tự giết chính mình. Cái này gọi là đã từng học rồi? Thậm chí một thợ thủ công được tìm thấy trên đường phố cũng sẽ làm chính xác hơn ngươi! - Trong quá trình điều phối, mỗi lần Độc Sư dung hợp hai loại đều cần phản ứng một chút mới thả loại thứ ba. Việc này cũng giống như luyện đan sư luyện đan cần xác định rõ thời gian nào thả loại thuốc nào theo thứ tự nhất định. Vậy mà hắn lại đổ loạn mọi thứ … Trịnh Phi tức đến mức sợi râu cũng rung rung. Không nghĩ cách cứu người đi lại cứ đòi phối chế dược dịch, chúng ta nhịn. Nhưng mà sự cân bằng giữa các loại độc này rất kỳ diệu. Muốn trung hoà phản ứng cần có trình tự cùng thời gian nhất định. Trong khi đó ngươi lại không để ý những điều này mà giả vờ cầm bình ngọc lên rót như rót rượu vậy… Với cách pha chế này, đừng nói uống, chỉ sợ dính vào một giọt cũng đủ giết chết Thẩm Hồng ngay lập tức. Không để ý tới cuộc đối thoại của hai vị danh sư, Trương Huyền vẫn tập trung mọi sự chú ý của mình vào việc pha thuốc và những động tác của hắn rất nhanh chóng. Không nhìn thấy người ta sắp ngỏm rồi sao? Muốn làm theo trình tự bọn hắn nói, hết tìm dụng cụ, lại chờ đợi phản ứng, còn cứu cái rắm! Chờ phối chế độc dịch hoàn tất, người khẳng định đã chết. Đương nhiên, hắn làm như vậy cũng không phải là làm bừa như trong mắt đối phương. Thư tịch hình thành trong đầu hắn đang không ngừng biến đổi nội dung dựa theo nọc độc được đổ ra từ bình ngọc. Nếu những khuyết điểm trong đó ngày càng giảm xuống chứng tỏ nó chính xác. Mười mấy hô hấp sau, mười loại nọc độc đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau. Hắn chạm vào bình ngọc, thư tịch hình thành nội dung mới nhất. - “ thập toàn dược dịch”, Trương Huyền phối chế. Sau khi phục dụng có thể khiến người ta hồi quang phản chiếu thời gian một nén nhang, tinh khí thần đạt tới trình độ khỏe mạnh. Khuyết điểm mười hai chỗ: Một, một thân tu vi không cách nào thi triển; hai, để cho người ta thời gian khôi phục quá ngắn. . . Trong thư tịch ghi chú tên gọi và tác dụng của độc dịch vừa phối chế. - Thành công. . . – Đôi mắt Trương Huyền sáng lên. Tuy có Thiên Đạo thư viện thời thời khắc khắc quan sát trạng thái dung hợp của độc dịch, nhưng nếu như hắn chưa từng đọc hơn ngàn bản thư tịch, biết thuộc tính cụ thể của độc, khẳng định hắn cũng sẽ không biết cách pha trộn cùng phản ứng của chúng. Nếu cứ pha chế lung tung, đừng nói mười mấy hơi thở, dù cho hắn nửa tháng cũng không làm được. Hô! Dược dịch được điều phối thành công, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra. - Tốt rồi! Hắn cầm bình ngọc lên, nhìn về phía đám người. - Thành công? Đám người giật giật khóe miệng. Đổ lung tung đổ một lúc rồi ngươi nói thành công? Là ngươi tự nhận là thành công đi! - Nhanh đưa cho hắn uống hết! Không để ý tới những ánh mắt quái dị xung quanh, Trương Huyền đưa bình ngọc cho Thẩm Truy bệ hạ. - Uống hết? Thẩm Truy bệ hạ lắc đầu: - Thuốc này còn chưa xác định có độc hay không. . . - Thời gian không còn kịp rồi, cho hắn uống đi, nếu không sẽ chết thật đấy! Hắn biết dù có giải thích, đối phương cũng không tin tưởng. - Nhưng mà…- Mặt mũi Thẩm Truy bệ hạ đầy vẻ do dự. - Thế nào? Ngươi không tin dược dịch này có thể giúp hắn khôi phục thể lực? Trương Huyền không giận tự uy. Ngụy trang danh sư nhiều ngày như vậy, trên người đã có phong thái uy nghiêm, cao cao tại thượng. - Ta. . . - Thẩm Truy bệ hạ không biết trả lời như thế nào. Thấy hắn không nhúc nhích, Trương Huyền cũng không nhiều lời. Hắn tiện tay đặt bình thuốc lên bàn, thần sắc lạnh nhạt. - Tuy nhiên, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu không nghĩ ra biện pháp nào khác, lão tổ nhà các ngươi không kiên trì nổi đến ba phút đâu. . . Dùng ba phút sinh mệnh để đổi lại một cơ hội kéo dài tuổi thọ, lựa chọn ra sao tùy ngươi. - Cái này. . . Sắc mặt Thẩm Truy bệ hạ lúc đỏ lúc trắng, nắm đấm xiết chặt.