Ngay khi Lục Tầm và Vương Siêu đang nghĩ cách mượn ba trăm vạn để bái kiến “Dương sư”, người trong cuộc là Trương Huyền lại đang cau mày. Hắn suy nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được mục đích Lục Tầm đến đây. Gặp hay không gặp với hắn mà nói cũng không đáng kể, nhưng hắn không thể để Tôn Cường phải khó xử. Giữa hai người chỉ là sư giả bình trắc bình thường, không phải hận thù gì to tát, vì vậy không cần thiết phải cố ý gây sự. Hơn nữa, hiện tại hắn không có thời gian suy nghĩ mấy việc này, bởi vì. . . có một người áo đen đang đứng trước mặt hắn. Gia hỏa này tiến vào từ cửa sau, toàn thân mặc một bộ đồ màu đen, khăn đen che khuất khuôn mặt để cho người ta không biết hắn là ai. Cứ tưởng đối phương tới tìm hắn gây phiền toái, ai ngờ vừa tới trước mặt, hắn lập tức khom người, chậm rãi kéo miếng vải đen che mặt xuống. - Thẩm Truy bệ hạ, tại sao ngươi. . . Nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, Trương Huyền ngẩn người. Còn tưởng hắn là tên trộm hay cường đạo gì đó, không nghĩ tới lại là Thẩm Truy bệ hạ mới gặp ngày hôm qua. Hắn đường đường là Quốc vương bệ hạ, chủ nhân của toàn bộ Vương quốc này. Bệ hạ muốn đi gặp ai thì cứ quang minh chính đại mà đến, cớ gì lại mặc một bộ đồ đen, tỏ ra thần thần bí bí. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? - Xin thứ lỗi cho sự đường đột của ta. Ta đến đây là muốn mời Dương sư. . . cứu người! Thấy ánh mắt đối phương lộ ra nghi hoặc vấn, Thẩm Truy bệ hạ vội vàng giải thích. - Cứu người? - Trương Huyền hỏi lại. Ngươi mặc một bộ đồ đen lặng lẽ chui vào phủ đệ của ta đâu phải cần cứu người, mà là muốn… giết người a! - Không phải ta đã nói sẽ ra tay sao? – Trương Huyền nhướng mày nhìn hắn. Ngày hôm qua đối phương đã nói rõ muốn cứu chữa cho lão tổ bọn hắn. Hơn nữa, mình cũng đưa ra điều kiện, tất cả đã thống nhất xong rồi, sao bây giờ hắn còn chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ gia hỏa này cảm thấy khó có thể sưu tập đủ Thông Huyền cảnh bí tịch nên định dùng sức mạnh? Nghĩ như vậy, Trương Huyền trở nên cảnh giác. Có thể trở thành Quốc vương một nước, thực lực Thẩm Truy bệ hạ khẳng định đã sớm đạt đến Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Mặc dù gần đây hắn tiến bộ thần tốc, nhưng đối mặt với siêu cấp cường giả như vậy vẫn cảm thấy không phải là đối thủ. Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị gạt bỏ. Không nói đến đối phương đã biết mình là "Danh sư", cho dù không biết, nhưng hắn đang cầu mình cứu người nên cũng sẽ không dám làm như vậy. Vạn nhất bản thân nổi giận không chịu xuất thủ, hoặc là cố ý làm sai, đừng nói cứu người, sợ rằng lão tổ nhà hắn sẽ chết càng nhanh thôi. - Ta biết mạo muội đến đây tìm Dương sư là ta không đúng. Đáng lẽ ta phải thu thập đầy đủ Thông Huyền cảnh bí kỹ rồi mời tới. Nhưng không ngờ. . . tình huống của lão tổ đêm qua lại nặng thêm, chỉ sợ không qua được hôm nay. . . Thẩm Truy bệ hạ nhận ra đối phương không vui, vội vàng khom người giải thích: - Cho nên. . . Ta không thể làm gì khác hơn là mạo muội đến đây, hi vọng Dương sư có thể đi với ta một chuyến, cứu chữa cho lão tổ nhà ta. - Không qua khỏi hôm nay? Mặc dù ngươi muốn mời ta cứu người, nhưng… ngươi cũng không cần ăn mặc thành bộ dạng này đi. . . - Trương Huyền cạn lời. Ngươi Quốc vương là một nước, là cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong đấy! Cho dù lão tổ sắp chết, nên muốn mời ta xuất thủ cũng không cần toàn thân áo đen, che mặt leo tường đến đây đi. Bộ dạng ngươi có khác nào muốn giếc người đâu! May mà thực lực những hộ vệ kia không cao, nếu không bị bọn họ đánh chết tại chỗ chẳng phải oan uổng lắm sao! - Lão tổ khỏe mạnh là bí mật lớn nhất của cả Vương quốc, không thể có bất kỳ thông tin nào bị truyền ra ngoài. . . - Thẩm Truy bệ hạ vội vàng giải thích. Thiên Huyền vương quốc nhờ có vị lão tổ này mới có thể giữ được sự bình yên như bây giờ. Hiễn tại đã có không ít người biết thân thể của hắn không tốt, nếu như Thẩm Truy bệ hạ lại quang minh chính đại đến đây mời danh sư, bị các thế lực khác nhận được tin tức sẽ lập tức đoán ra nguyên nhân. Nhỡ may không chữa được, bọn chúng sẽ rục rịch, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Mà đổi thành người khác đi mời lại không đủ tôn trọng. Bí quá hóa liều, hắn đành phải hắn tự mình lặng lẽ tới đây. Hắn là cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong, tránh đám hộ vệ, lẻn vào nơi này cũng không khó khăn gì. - Ừm! - Nghe đối phương giải thích xong, Trương Huyền lúc này mới hiểu: - Thôi được. Ta sẽ đi với ngươi. Xem ra vị Quốc vương bệ hạ này đã xem mình như cọng cỏ cứu mạng cuôi cùng rồi. Tuy nhiên, với hắn mà nói không quan trọng. Dù sao đều là giao dịch, nếu quả thật có thể cứu vị lão tổ kia, Thông Huyền cảnh bí tịch nhất định sẽ không thể thiếu. Chỉ cần tìm được hơn ngàn bản bí tịch Thông Huyền cảnh, tổng hợp thành bản chính xác nhất, thực lực của hắn khẳng định có thể nhanh chóng gia tăng. - Bên ngoài nhiều người phức tạp, vì vậy khả năng phải liên lụy Dương sư rời đi từ cửa sau cùng ta. . . Nghe thấy hắn đồng ý, ánh mắt Thẩm Truy bệ hạ hưng phấn lóe sáng. Ngay sau đó hắn lại áy náy nói. - Không sao cả! - Trương Huyền gật đầu. Sai người gọi Tôn Cường đến, hắn dặn dò một tiếng rồi đi theo Thẩm Truy bệ hạ, lặng lẽ rời khỏi phủ đệ. Hô! Trên nóc nhà trong Thiên Huyền Vương thành, hai bóng người lướt nhanh qua như chim bay. Tu vi không đạt đến Đỉnh Lực cảnh, dù có tập trung ánh mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đen, căn bản không thấy rõ đến cùng là người nào. Hai bóng người này chính là Trương Huyền cùng Thẩm Truy bệ hạ đang tiến về vương cung. Thân là Thông Huyền cảnh cường giả, lại thêm tu luyện võ kỹ không tầm thường, tốc độ di chuyển của Thẩm Truy cực nhanh. Tuy nhiên, khi thấy Dương sư ở sau lưng, một chút vẻ kiêu ngạo cũng không có. Cả quãng đường này, hắn đã thay mười hai loại thân pháp, chạy đến thoát lực, đầu lưỡi đều muốn lè cả ra. Vậy mà Dương sư ở sau lưng lại vân đạm phong khinh, hô hấp không có chút nào gấp rút, phảng phất như không thèm để ý chút nào. Mặc dù không nhìn ra thực lực chân chính của đối phương, nhưng chỉ bằng vào điểm ấy đã có thể nhìn ra chân khí của đối phương so với hắn hùng hậu hơn rất nhiều. Thân pháp càng là cường đại rối tinh rối mù. Căn bản không cùng một đẳng cấp. Người có chân khí hùng hậu cùng thân pháp tuyệt diệu như thế, thực lực sao có thể thấp được? Khó trách có thể làm cho ba vị danh sư đều bội phục không thôi. Chỉ riêng thực lực này khẳng định đã vượt qua Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Khoogn chừng còn là một vị siêu cấp cường giả tông sư cảnh! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng thêm kính nể. Trong khi Thẩm Truy càng nghĩ càng e sợ, Trương Huyền ở phía sau thật ra cũng đang cảm thấy buồn phiền. Gia hỏa này ngay từ đầu đã dùng hết toàn lực phi nước đại, nếu như theo không kịp sẽ để lộ thân phận, vì vậy hắn đành phải hộc máu cắn răng kiên trì. Hắn chỉ có tu vi Ích Huyệt cảnh đỉnh phong. Mặc dù hắn đã mở ra tất cả một trăm linh tám huyệt vị xưa nay chưa từng có và lực lượng có thể so với Thông Huyền cảnh trung kỳ, nhưng so với cường giả đỉnh phong khắp Vương quốc như đối phương, hắn vẫn kém một khoảng lớn. May mắn mấy ngày trước hắn mới vừa học xong Thiên Đạo thân pháp, phương diện tốc độ tăng lên không ít. nếu không, đừng nói đuổi theo, chỉ sợ thất thần một cái, đối phương đã biến mất vô ảnh vô tung. Mặc dù vậy nhưng vẫn có lúc hắn suýt bị đối phương bỏ rơi. Vì vậy hắn đành phải vận dụng Thiên Đạo thư viện để tìm ra thiếu hụt và thói quen trong thân pháp của đối phương, từ đó sớm làm ra dự đoán, rút ngắn khoảng cách. Nhờ đó hắn mới không bị đối phương bỏ lại phía sau. - May mà thân pháp của hắn có nhiều chỗ thiếu hụt, nếu không, thực bị rớt lại phía sau, ta đâu còn cần giả bộ cao nhân gì nữa. . . Nhìn đối phương cố hết sức tăng tốc như vậy có hai lý do. Một là, tình hình của Vương thất lão tổ khẳng định không lạc quan, trong lòng quá sốt ruột; thứ hai, khẳng định hắn đang muốn thăm dò. Nếu bản thân thực sự là một danh sư lợi hại, tốc độ dĩ nhiên phải nhanh hơn hắn nhiều, dù cho bản thân dùng hết toàn lực cũng không tính là gì. Nếu theo không kịp, mặc dù vị Thẩm Truy bệ hạ này không dám nói ra trước mặt, nhưng tất nhiên trong lòng sẽ có hoài nghi. Chính vì rõ ràng điều này, hắn mới cảm thấy vô cùng phiền muộn. Chuyện này là sao? Ngươi đã nói là đi cứu người, kết quả lại thành thi đấu tốc độ, khiến ta phải hộc bơ liều mạng đuổi theo. Nếu không phải cố kỵ hình tượng "Cao nhân", chỉ sợ hắn sớm đã một cước đạp vào mông tên Thẩm Truy này. Đây là mời hắn giúp một tay hay là mời hắn thi chạy??? Mấu chốt nhất là không những phải dùng hết toàn lực đuổi theo, mà còn không thể lộ ra một chút vẻ mệt mỏi nào. Nếu không phải mấy ngày nay vừa mới đột phá, chân khí trong cơ thể tràn đầy, chỉ sợ hắn thật sự bị bại lộ chân tướng. Đậu xanh! Giả bộ thế ngoại cao nhân cũng không phải chuyện dễ, thực con mẹ nó không thể coi là cần câu cơm. Nếu để cho Tôn Cường biết được ý nghĩ này, khẳng định hắn sẽ đồng ý hai tay hai chân. Bởi vì hắn cũng từng giả làm cao nhân mà kém chút đem mình giả chết… Bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, muốn phun máu. - Đồ cho Triệu Nhã và mấy học sinh còn lại đã có rồi, chờ khi lấy đủ Thông Huyền cảnh bí tịch, ta sẽ lập tức để vị “Dương Huyền” này rời đi. . . Trong lòng Trương Huyền âm thầm quyết định. Mặc dù ngụy trang thành danh sư được người tôn trọng, có địa vị tôn sùng, nhưng phiền phức cũng nhiều. Một khi không cẩn thận bị người vạch trần, bị đánh chết tươi vẫn còn nhẹ. Bây giờ tốt nhất là chờ Thẩm Truy bệ hạ đưa tới bí tịch, sau đó sẽ để vị "Dương Huyền danh sư" này lập tức biến mất. Một đường tiến lên, sau mười mấy phút, Vương cung đã xuất hiện trước mắt hai người. Xem ra bệ hạ đã sớm dặn dì, vì vậy trên đường đi tới họ đều không bị ai ngăn trở. Không lâu sau, Trương Huyền nhìn thấy một phòng khách rộng rãi. - Là ở bên trong. . . - Thẩm Truy bệ hạ đẩy cửa đi vào. Trong đại sảnh, ba người Lưu sư cùng ở trong đó, từng người đều đang nhíu mày thành một nắm, nhìn về một lão già nằm cách đó không xa. Thiên Huyền vương quốc nền tảng, Thẩm Hồng. Mấy ngày trước, khi bọn họ mới tới, lão giả râu tóc bạc trắng này còn có thể tự đi lại, mà bây giờ, chỉ có thể nằm ở trên giường, khó khăn hít thở từng hơi. Xem ra bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ tử vong. - Dương sư! Thấy bọn họ đi vào, đám người Lưu Lăng tiến lên đón. Sau lần bái phỏng lúc trước, bọn họ đã biết vị Dương sư trước mắt này có thể là danh sư có cấp bậc còn cao hơn so với bọn hắn. Vì vậy, ba người không dám tỏ ra khinh thường chút nào. - Mời Dương sư xuất thủ. . . - Thẩm Truy bệ hạ nhìn sang, một mặt sốt ruột. - Có thể cứu, ta nhất định sẽ xuất thủ. Trương Huyền lên tiếng, đi đến trước mặt lão giả. Từ khí trên người Thẩm Hồng so với Trần Tiêu đan sư còn nặng hơn. Hắn nằm thẳng ở trên giường, động cũng không thể động. Nếu không phải con ngươi còn động đậy, e rằng sẽ bị nhầm thành người chết. Khó trách Thẩm Truy bệ hạ vội vàng chạy tới tìm mình. Lão tổ nhà hắn đã rơi vào tình trạng này, nếu còn không nhanh cứu chữa, có thể hay qua hôm nay không sống cũng còn khó nói. Đi xung quanh giường một vòng, Trương Huyền cũng không nhìn ra điều gì, vì vậy đành phải tiến đến bắt mạch cho đối phương. - Hử? Thiên Đạo thư viện không có động tĩnh gì. Không phải thủ pháp sai rồi, mà là… Thẩm Hồng này vẫn chưa hôn mê, hai mắt của hắn hiện tại vẫn đang động đậy, vẫn còn tỉnh. . . - Như thế này, bắt hắn đánh quyền không quá thực tế. . . - Trương Huyền nhăn nhó. Gia hỏa này hiện tại đã nằm bẹp dí như vậy, đừng nói đánh quyền, có thể mở mắt cũng không tệ rồi. Nếu cứ ép hắn đánh quyền, chỉ sợ còn chưa xuất thủ, hắn đã ngoẻo rồi. - Dương sư. . . Có phương pháp cứu trị sao? Thấy hắn nhíu mày, Thẩm Truy bệ hạ khẩn trương hỏi. Đây đã là hy vọng cuối cùng, nếu như lại không có cách, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão tổ tử vong. Sao ngươi không bất tỉnh một chút đi cũng được a! Rõ ràng mắt đều nhanh không mở ra nổi, không hôn mê đi còn muốn làm gì! - Khụ khụ. . . Lưỡng lự một lát, Trương Huyền ngẩng đầu e dè hỏi: - Chuyện này. . . Nơi này của ngươi có đồ vật gì có thể khiến người ta nhanh chóng hôn mê, mà. . . không gây chết người không?