Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 176: Mẹ nó, đây còn là người sao?

24-10-2024


Trước Sau

- Xuất hiện? - Lục Tầm quay đầu nhìn về phía hảo hữu.
              - Ừ, hôm nay ba vị danh sư tới thăm, cùng đi còn có Trầm Truy bệ hạ, sau khi tiến vào tiểu viện không lâu, tam sư đi ra với thái độ cung kính mười phần.
Xem ra vị Dương sư này nhất định là danh sư, hơn nữa cấp bậc so với mấy người Lưu sư chỉ cao hơn chứ không thấp.
.
.
              Vương Siêu nói ra hết những gì mình biết.
              - Còn cao hơn Lưu sư.
.
.
Chẳng phải là nhị tinh danh sư? – Hai mắt Lục Tầm tỏa ánh sáng:                - Nhanh chuẩn bị một chút, chúng ta cũng đi bái phỏng.
.
.
              Hắn vẫn đang chờ đợi cơ hội như thế này.
Chỉ cần được Dương sư nhìn trúng, tuyệt đối có thể giương cánh bay lượn, nhất phi trùng thiên.
              - Ừ! - Vương Siêu gật gật đầu, nhưng lập tức mặt nhăn như mướp đắng:                - Tin tức này đã truyền ra ngoài.
Người muốn bái phỏng Dương sư rất nhiều.
Ta sợ không tới phiên chúng ta!               - Hơn nữa, quy củ của Dương sư, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe nói.
Muốn bái phỏng, đầu tiên phải đóng ba trăm vạn kim phiếu, nếu không, đến cửa cũng không thể tiến vào… Nhiều tiền như vậy, lão gia tử nhà chúng ta có thể lấy ra, chứ chúng ta chỉ sợ.
.
.
              Dù bọn hắn là minh tinh giáo sư, nhưng tiền lương một tháng cũng chỉ được hai, ba ngàn kim tệ mà thôi.
Lấy ra ba trăm vạn.
.
.
chẳng khác nào nằm mơ.
              Đừng nói là bái phỏng, ngay cả điều kiện vào cửa chúng ta cũng không đạt được.
                - Yên tâm đi, chuyện này ta đã nghĩ kỹ! - Lục Tầm lộ ra nụ cười tự tin:                - Giao ra ba trăm vạn kim tệ mới có thể bái phỏng là quy định bất thành văn.
Nhưng thực tế mọi người sẽ vì e ngại mặt mũi, mà không giao nộp lộ liễu bên ngoài.
Nói cách khác.
.
.
chỉ cần không ai nói ra, hẳn là sẽ không bị vạch trần!               - Ý của ngươi là.
.
.
Đục nước béo cò chui vào? Cái này không tốt lắm đâu.
.
.
Đối phương lại không ngốc.
Không giao tiền, e rằng đến cửa cũng không thể nào vào được!               Nghe được suy nghĩ của bạn tốt, Vương Siêu sững sờ.
              - Không phải đục nước béo cò, mà là.
.
.
mượn thân phận minh tinh giáo sư của chúng ta vòng qua giai đoạn này.
Dựa vào hai người chúng ta, ở nVương quốc ày có ai dám không nể mặt? Chỉ cần có thể tìm được người thích hợp, đưa ra lý lịch của chúng ta, chuyện còn lại thì dễ làm!               - Danh sư cũng sẽ muốn thu học đồ.
Chúng ta là lão sư nổi danh trong toàn bộ Thiên Huyền Vương thành, hoàn toàn phù hợp điều kiện.
Chỉ cần viết xong bái thiếp, biểu hiện ra thành quả dạy học cho hắn nhìn, có khi hắn lại muốn thu nhận chúng ta.
Đến lúc đó cái gọi là ba trăm vạn kim tệ cũng không quan trọng nữa.
Việc chúng ta phải làm chính là nghĩ biện pháp đưa bái thiếp vào trong.
Về phần kim tệ, chưa có cũng không phải vấn đề gì lớn!                - Cái này.
.
.
- Vương Siêu nháy con mắt.
              - Muốn trở thành danh sư, không những phải có thực lực mạnh, mà quan trọng nhất là có thể dạy học sinh.
Chúng ta có nhiều học sinh như vậy, lý lịch lại ưu tú, khẳng định không có vấn đề.
              Lục Tầm nói đến đây hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng:                - Nếu thực sự không được, chúng ta còn có thể mời hắn đến quan sát sư giả bình trắc mấy ngày nữa, để hắn nhìn chúng ta nghiền ép Trương Huyền như thế nào.
Đến lúc đó, hắn thấy chúng ta ưu tú như thế, có lẽ sẽ lập tức cao hứng thu làm học đồ.
.
.
              - Có đạo lý.
.
.
Bằng vào thân phận minh tinh lão sư của chúng ta, có lẽ chỉ cần đưa ra lý lịch sơ lược là được, không cần giao tiền! - Vương Siêu đồng tình.
              Sư giả bình trắc lần này là một cơ hội tốt.
Vạn nhất mời được vị Dương Huyền danh sư này tới, nhất định sẽ coi trọng Lục Tầm, thu hắn làm học đồ.
Chỉ cần hắn thành công, mình cũng có hy vọng.
              - Cứ như vậy đi! Chúng ta chuẩn bị một chút rồi lập tức đi bái phỏng.
.
.
              Nghĩ đến liền làm, Lục Tầm không nói hai lời, lập tức an bài.
              ...
                Luyện đan sư công hội.
              Âu Dương hội trưởng, Trần Tiêu đan sư, Bạch Minh đan sư và hơn mười vị đan sư tập trung lại trong sân, thái độ cung kính.
              Vù!               Một cơn gió mạnh thổi tới, một con phi hành Man Thú to lớn chậm rãi từ không trung hạ xuống.
              Trên lưng Man Thú là một ông lão.
Man Thú còn chưa chạm mặt đất, bàn chân hắn đã nhẹ nhàng nhún một cái, vững vàng rơi trên mặt đất.
              - Xin chào Hồng Vân đan sư!               Âu Dương hội trưởng và mọi người tiến về phía trước một bước.
              Hồng Vân luyện đan sư, nhị tinh luyện đan sư nổi danh khắp Vương quốc.
              - Ừm! - Hồng Vân đan sư gật đầu, nhướn lông mày:                - Trương Huyền đâu?               - Trương đan sư.
.
.
không ở tại Vương thành, cho nên không tới.
.
.
- Âu Dương hội trưởng xấu hổ nói.
              Trương Huyền mấy ngày đều ở lại Vương quốc Tàng thư khố.
Sau khi rời đi liền cải biến dung mạo đi đến phủ đệ.
Đừng nói họ không thấy tìm, cho dù là đám Triệu Nhã cũng chưa chắc có thể tìm được.
              - Hồ nháo! - Hồng Vân đan sư vung tay xuống, sắc mặt tái xanh, không giận tự uy:                - Luận đan trở thành đan sư là quy tắc đặc biệt được truyền lại từ xưa.
Lần này, ngoài việc mang đến Phá Âm đan, Cự Tê thú huyết dịch ngươi muốn mua ra, ta còn muốn phúc thẩm Trương Huyền này.
Một khi hắn không phù hợp điều kiện, ta có thể trực tiếp hủy bỏ tư cách.
              - Vâng! - Âu Dương hội trưởng gật đầu.
              - Mang ký lục ngọc tinh tới đây, nếu như để cho ta phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của việc thiên vị, tất cả những người tham dự luận đan sẽ bị trừng phạt! - Hồng Vân đan sư nhướng mày, giọng nói mang theo uy nghiêm.
              - Vâng! Hồng Vân đan sư, mời tới bên này.
.
.
- Âu Dương hội trưởng vội vàng tiến lên trước dẫn đường.
              Ngay sau đó, mấy người đi đến nơi diễn ra luận đan, lấy ký lục ngọc tinh ra ngoài.
              - Mở ra đi!               Hồng Vân đan sư ngồi xuống, nhấp một ngụm nước trà mới pha, chậm rãi nói.
              Âu Dương hội trưởng cũng không nhiều lời.
Chân khí trong cơ thể nhanh chóng tiến vào ký lục ngọc tinh.
Trong nháy mắt, ngọc tinh lập loè, nội dung được ghi hình trước đó bắt đầu được phát lại trước mắt mọi người.
                Chính là hình ảnh Trương Huyền tiến vào phòng.
              - Đây chính là Trương Huyền? Âu Dương hội trưởng, ngươi cũng là trưởng lão của công hội, sao lại hồ đồ như thế? Hắn còn trẻ như vậy sao có thể luận đan thành công? - Thấy rõ Trương Huyền còn chưa đủ hai mươi tuổi, Hồng Vân đan sư nhướn lông mày.
              Người dám tham gia luận đan có ai không học tập luyện đan mấy chục năm, ít nhất cũng phải năm sáu mươi tuổi.
Nhìn lại gia hỏa này, hai mươi chưa đến.
.
.
Có thể biết cái gì?               Rất rõ ràng thành tích của hắn là do những luyện đan sư khác nhường, cố ý thiên vị!               - Không bằng như thế này đi! Bất kỳ một vị luyện đan sư nào ở đây dám luyện đan trước mặt ta, vô luận hắn sử dụng thủ pháp gì, ta đều có thể vạch trần tên gọi của thủ pháp đó cùng sai lầm trong quá trình luyện đan.
Chỉ cần ở đây có bất kỳ người nào cảm thấy ta không đúng, ta có thể lập tức nhận thua.
.
.
              Tiếng Trương Huyền vang lên bên trong ghi chép thủy tin.
              - Lỗ mãng! - Hồng Vân đan sư cười lạnh:                - Đến ta cũng không dám chắc có thể nhìn ra sai lầm của nhất tinh đan sư luyện đan sư.
Hắn chỉ là một tên học đồ mà cũng muốn nhìn ra? Nói đùa cái gì.
.
.
Thật không biết trời cao đất rộng!               Ký lục ngọc tinh tiếp tục trình chiếu.
Ngay sau đó, nó hiển thị các cảnh liên quan đến Mạnh Nham đan sư luyện đan.
Trương Huyền đã chỉ ra trong lòng hắn mang theo sát khí, Tĩnh Tâm đan rất khó hữu hiệu.
              - Mạnh Nham luyện đan phập phồng không yên, không có an thần tĩnh tâm, vì vậy có thể nhìn ra được cũng không có gì lạ.
.
.
              Nhìn thấy cảnh này, Hồng Vân đan sư chần chờ một chút.
              Bản thân hắn là nhị tinh luyện đan sư, ánh mắt tự nhiên hơn xa Âu Dương hội trưởng và các luyện đan sư còn lại.
              Lúc Mạnh Nham đan sư luyện chế Tĩnh Tâm đan, tâm cảnh bất ổn, cảm xúc vội vàng xao động, đan dược được luyện chế ra thất bại cũng khoogn khó nhận ra.
                Ngay sau đó Trần Tiêu đan sư bắt đầu.
              - Tử khí? Cái này.
.
.
Trần Tiêu đan sư luyện đan quá mức yên tĩnh, ta chỉ có thể nhìn ra một chút không thích hợp, lại không cách nào nhận ra hắn sắp tử vong…               Hồng Vân đan sư hơi nghi hoặc một chút.
              Các nhất tinh luyện đan sư khác nghĩ rằng Trương Huyền đã điều tra họ trước khi tiến hành luận đan, hưng hắn lại nghĩ khác.
Là nhị tinh luyện đan sư, ánh mắt hắn cực sắc bén.
Mặc dù không nói chuẩn xác như Trương Huyền, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút trạng thái của Mạnh Nham và Trần Tiêu đan sư.
              Ngay sau đó lần lượt là Trình Giang, rồi đến Bạch Minh.
              - Đan lô này cao bảy thước ba tấc, rộng ba thước hai thốn, do thợ thủ công ba vạch của Thạch Tỉnh Phường luyện chế tại bảy năm ba tháng trước.
.
.
              - Đỉnh này có độ dày hơn một tấc, nhiệt lượng muốn hoàn toàn thẩm thấu cần một nén nhang lẻ ba mươi bốn hô hấp.
.
.
              Bên trong ký lục ngọc tinh, Trương Huyền nói thẳng, trong ánh mắt mang theo tự tin và cơ trí.
              - Cái này.
.
.
              Hồng Vân đan sư không còn tràn ngập lửa giận như lúc trước.
Hắn mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm ngọc tinh.
              Hắn là nhị tinh luyện đan sư, có thể tiếp xúc với luyện đan sư cấp cao hơn, cũng từng được nghe bọn hắn nói chuyện với nhau.
Trong đó cũng có nhắc đến tại trước lúc luyện đan, nhất định phải tìm hiểu rõ đan lô mới có thể đưa ra phương pháp ứng phó phù hợp, luyện chế ra đan dược phẩm chất cao hơn.
              Từ trước đến giờ hắn đều cảm thấy những vấn đề nà cách mình rất xa, không nghĩ tới lại được một tên học đồ nói ra, hơn nữa còn rõ ràng như thế.
              - Hồi bẩm Hồng Vân đan sư.
Ngay sau khi luận đan kết thúc, chúng ta đã tìm hiểu rõ ràng về đan lô này và so sánh với những gì hắn đã nói.
Cho dù là trọng lượng, độ dày của đan lô, hay thời gian luyện chế, số lần vận chuyển, đan dược từng luyện chế… đều gióng y như Trương Huyền đan sư đã nói không sai chút nào!               - Chúng ta cũng đã làm thí nghiệm về nhiệt lượng thẩm thấu, hoàn toàn chính xác cần một nén nhang lẻ ba mười bốn hô hấp, không sai chút nào.
.
.
              Âu Dương hội trưởng giải thích.
              Kỳ thật không cần hắn giải thích, Hồng Vân đan sư cả ngày luyện đan cũng có thể biết rằng những điều Trương Huyền nói là chính xác.
                - .
.
.
Để dược hiệu thất thoát vô ích mười ba phần trăm, thất bại!               - Dược hiệu không thể triệt để phát huy, tổn thất mười bốn phần trăm, thất bại!               …               - Cái này.
.
.
Cái này.
.
.
Không có khả năng!               Nghe được Trương Huyền liên tiếp nói ra mấy lần "Thất bại", Hồng Vân đan sư cứng đơ tại chỗ, nắm đấm không tự chủ được xiết chặt.
              - Dựa theo trình tự Trương Huyền nói, chúng ta lại làm thí nghiệm, tỉ lệ phần trăm tổn thất không khác lời hắn nói chút nào, không nhiều không ít.
Đây là ghi chép thí nghiệm của chúng ta, đan sư có thể xem qua.
.
.
              Âu Dương hội trưởng lấy ra một quyển vở.
              Nếu là luận đan, dĩ nhiên không thể kết thúc dễ dàng như thế.
sau khi Trương Huyền rời đi, Âu Dương hội trưởng cùng mấy vị đan sư khác tiến hành kiểm nghiệm tất cả số liệu hắn từng nói một lần.
Kết quả để bọn hắn trợn mắt hốc mồm, bơi vì.
.
.
giống như đúc, không sai lệch một li.
              - Cái này.
.
.
              Giở quyển vở ra đọc một lượt, Hồng Vân đan sư cảm thấy phát điên.
              Phía trên này đều có luyện đan sư kí tên, thời gian mỗi một bước đều được ghi chép tường tận, không có khả năng làm giả.
              Chỉ nhìn thoáng qua liền nhớ kỹ trình tự bốn mươi bảy loại dược liệu đưa vào, biết phản ứng phát sinh của mỗi một loại, cùng dược hiệu tổn thất.
.
.
              Mẹ nó, đây còn là người sao?               Hồng Vân đan sư tự tính toán một chút, nhịn không được lắc đầu.
Dù là trình độ của hắn cũng không làm được đến mức ấy.
              Những gì xảy ra sau đó là quá trình luận đan thông thường.
Các luyện đan sư tự đưa ra các câu hỏi của riêng họ.
              - .
.
.
Rất trùng hợp, trong sơ đẳng Tàng thư khố của công hội chúng ta cũng có.
Nó ở hàng thứ hai mươi bảy, ở góc trên bên trái.
.
.
              Trong ký lục ngọc tinh, Trương Huyền cười nhạt một tiếng, hai tay vỗ xuống, nói ra sách tên cùng vị trí.
              - Những sách này.
.
.
hình như ta cũng đã nhìn qua, giống y như hắn nói…                Hồng Vân đan sư thở gấp.
              Nếu như trước đó Trương Huyền nói những cái kia, hắn không cách nào xác nhận.
Nhưng đối với thư tịch về luyện đan, lượng tri thức của hắn vượt xa Âu Dương hội trưởng và mấy người khác.
Những cuốn sách vừa nhắc đến, gần như hắn đều từng đọc qua.
Nội dung.
.
.
giống như đúc, không khác chút nào.
                Nói thật, lúc mới nghe được luyện đan sư công hội của Thiên Huyền vương quốc để một gia hỏa không đủ hai mươi tuổi thông qua luận đan trở thành chính thức luyện đan sư, hắn cực kỳ phẫn nộ.
              Hắn cho rằngmấy người Âu Dương Thành đã thiên vị, cố ý nhường.
              Chính vì vậy, tổng bộ mới để cho hắn một lần nữa tới khảo sát.
              Trên đường tới, hắn sớm đã nghĩ kỹ sẽ trêu chọc Trương Huyền như thế nào, tìm ra sai lầm của hắn, sau đó hủy bỏ luyện đan sư tư cách của Trương Huyền.
Nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, toàn bộ ghi chép thủy tinh còn chưa xem xong, hắn đã bị ấn tượng mạnh mẽ.
              Nếu như nội dung bên trong thủy tinh không phải giả vờ giả vịt mà là thật sự… chứng tỏ Trương Huyền đối với luyện đan đã hiểu quá rõ.
.
.
              - .
.
.
“Đan lô bảo dưỡng” của Ngô Hiểu đan sư, “Luyện đan chú trọng công việc” của Triệu Khiêm đan sư, “Việc vặt vãnh nói tỉ mỉ” của Ngưu Tuyền đan sư, “Bảo dưỡng lô đỉnh mới” của Bàng Bác đan sư.
.
.
              Trong ký lục ngọc tinh, Trương Huyền tiếp tục mở miệng, nhất cử nhất động tự mang phong độ.
              - Những sách này ta cũng đã nhìn qua, hắn nói hoàn toàn.
.
.
Chính xác!                - Âu Dương hội trưởng, Trương Huyền đan sư ở bên ngoài cầu kiến.
.
.
- Một học đồ nói.
               Leng keng!                Hồng Vân đan sư giật mình, chén trà trong tay rơi ở trên mặt đất, vỡ tan tành.
               Quay đầu nhìn lại, ngay sau đó hắn liền thấy một gia hỏa hai mắt đỏ lừ, mí mắt cụp xuống, mặt ủ mày chau đi đến.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!