Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 149: Ngươi... Đùa sao?

24-10-2024


Trước Sau

- Sinh Tức hoàn?               - Ba viên?               Nghe nói như thế, đám người Trịnh Dương, Triệu Nhã hô hấp lập tức gấp gáp, cùng đứng bật dậy.
                Sinh Tức hoàn là đồ vật riêng biệt của Hồng Thiên học viện, dù đến Luyện đan sư công hội cũng không mua được.
Đan dược này có thể giúp tăng tốc độ võ giả hấp thu linh khí nhanh hơn, để võ giả nhanh chóng tiến bộ.
                - Trương lão sư vì chúng ta làm nhiều như vậy mà không cầu báo đáp.
Là học sinh, chúng ta cũng nên vì hắn làm gì đó! - Trịnh Dương kiên định nói.
                Từ nhỏ đến lớn, hắn đều tu luyện một mình, tự khổ sở nghiên cứu.
Vốn tưởng rằng, đến học viện, lão sư cũng sẽ chỉ làm rõ những nghi vấn và giải quyết một số vấn đề ...
Tuy nhiên, sự ấm áp mà Trương lão sư mang đến cho hắn nhiều hơn thế.
              Lão sư đã vì hắn mà sáng tạo riêng một công pháp, chỉ điểm hắn những thiếu sót trong quá trình tu hành.
Thậm chí, vì giúp bọn họ tăng cao thực lực, hắn còn còn mạo hiểm đi Luận đan...
              Tất cả điều đó, đều khiến hắn cảm động từ nội tâm và tạo nên động lực to lớn cho hắn.
                - Trương lão sư có lẽ không quan tâm những tài nguyên này.
Nhưng...
tất cả lão sư đều được phát, hắn lại không được, đó chính là vấn đề về uy tín và danh dự! Làm học sinh, bằng bất cứ giá nào cũng phải giành lại những thứ thuộc về lão sư! - Triệu Nhã cũng cắn chặt răng.
                Trương lão sư có thể hờ hững đưa nàng Hàn Dương Mẫu thảo trị giá mười vạn, mặc dù Sinh Tức hoàn không tệ, nhưng chắc chắn hắn sẽ không để ở trong mắt.
Nhưng...
chuyện này đã không phải là vấn đề về tài nguyên, mà là mặt mũi.
                Học viện nhiều lão sư như vậy, tất cả đều có, vậy mà lão sư nhà mình lại không có, nếu lan truyền đi, tôn nghiêm ở đâu?                Nếu hắn có việc ra ngoài không ở học viện, vậy thì...
Lão sư, học sinh của ngươi sẽ vì ngươi đòi lại công đạo!                Tôn nghiêm của ngươi, chúng ta thay ngươi bảo vệ!               Ánh mắt của Triệu Nhã, Trịnh Dương, Lưu Dương và những người khác trở nên kiên định, không chút nào chần chờ và dao động.
                - Được! Chúng ta khiêu chiến Học Chiến đài đi!               Gật đầu đáp ứng, Trịnh Dương từ phía sau lưng gỡ xuống trường thương,lắp ráp từng đoạn từng đoạn, rung cổ tay, mang theo thanh âm nghẹn ngào, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên.
              - Đây chính là lựa chọn của các ngươi, đừng hối hận! - Chu Thiên cười gằn, vẫy bàn tay lớn một cái:               - Đều đi ra đi, có người muốn khiêu chiến các ngươi! Đây là thời điểm cho bọn họ bẽ mặt! Chỉ cần đánh thắng bọn họ, ta sẽ cho mỗi người các ngươi một phần Sinh Tức tán!               Ào ào ào!                Kèm theo tiếng la, một đám người đi tới.
Tất cả đều là học sinh mới của năm nay, có khoảng bốn mươi, năm mươi người.
                - Học sinh của ta có tổng cộng bốn mươi bảy người.
Ta không quan tâm các ngươi có mấy người, chỉ cần vượt qua tất cả bọn họ, coi như thắng! - Khóe miệng Chu Thiên nhếch lên.
                - Bốn mươi bảy...
– Đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương méo miệng.
                Họ không nghĩ rằng một giáo viên mới vừa gia nhập năm nay sẽ có thể tuyển được nhiều học viên như vậy.
              - Đánh thì đánh! Thà chết vinh còn hơn sống nhục!               Học Chiến đài có quy củ của Học Chiến đài.
Người tham gia có thể lựa chọn xa luân chiến, cũng có thể lựa chọn chiến đấu với nhiều người cùng một lúc.
Chỉ cần có thể đánh bại tất cả học viên của vị lão sư này, coi như chiến thắng.
                Nếu đã lựa chọn thì không có gì phải do dự.
                Trịnh Dương nhảy lên, là người đầu tiên lên võ đài.
                - Hô! – Ngay sau đó, một người học viên của Chu Thiên cũng nhảy lên.
                Chiến đấu lập tức bắt đầu.
                …               - Chu Thiên? – Sau khi ngheViên Đào giải thích, Trương Huyền cau mày, nhanh chân tiến tới.
                Dù là tiền thân hay là hắn sau khi sống lại, đều không đắc tội qua vị lão sư này a, vì sao hắn cố ý nhắm vào mình?                Tuy rằng học viện yên bình hơn so với bên ngoài, nhưng cũng là giang hồ, cũng xuất hiện đủ loại minh tranh ám đấu.
Tuy nhiên, hắn không nhớ mình có bất kỳ cuộc xung đột nào với lão sư của Văn phòng Học viên.
Loại chuyện vô thưởng vô phạt này, rất nhiều lão sư đều sẽ không chọn việc gây phiền phức với các lão sư khác.
                Hơn nữa, Trương Huyền vừa mới lật đổ người đứng đầu của Văn phòng Giáo dục.
Mặc dù học viên có thể không biết chuyện này, nhưng là một giáo viên, hắn nên nghe được tin này đi!               - Ta nghe nói...
Hắn từng là học viên của Thượng Thần trưởng lão, có thể trở thành lão sư của học viện cũng là do người sau một tay xử lý...
- Viên Đào không biết từ nơi nào nghe được tin tức.
                - Thì ra là như vậy!               Như vậy liền có thể giải thích hợp tình hợp lý.
              Bản thân hắn khiến Thượng Thần trưởng lão bị cách chức phòng chủ nhiệm Văn phòng Giáo dục, thậm chí còn phải chịu xử phạt của Lão sư công hội.
Một người làm học sinh của lão, dĩ nhiên phải nghĩ biện pháp thay lão sư ra mặt.
                Tuy nhiên, mặt của ta...
Không phải dễ đánh như vậy! - Biết nguyên do, Trương Huyền lắc đầu một cái.
              Muốn tát mặt ta, cũng không phải là không thể.
Chỉ là phải nhìn xem tay của ngươi,… có đủ cứng hay không đã!                …               Oành! Oành! Oành!                Trên lưng bị đánh liên tục bằng mấy quyền mạnh mẽ, trong miệng Trịnh Dương ngòn ngọt.
Hắn nắm chặt trường thương trong tay, tựa như sắp không thể chịu đựng được nữa.
                Mấy ngày nay hắn đã có tiến bộ rất lớn.
Tu vi của hắn lần thứ hai gia tăng một đoạn dài.
Học viên của Chu Thiên lão sư không phải là đối thủ của hắn, tuy nhiên, hắn không thể liên tục chiến đấu với nhiều người như vậy!                Đây mới là người thứ năm, vậy mà hắn đã cảm thấy không thể kiên trì được.
                Nếu như là xa luân chiến, cũng không đến mức mệt như vậy.
Nhưng đối phương dường như đã sớm có âm mưu.
Trong lúc tiến hành chiến đấu với hắn, bọn họ liên tục di động xung quanh, căn bản không có ý định chính diện giao phong.
Mục đích chính là tiêu hao thể lực của hắn.
                - Chịu đựng! Nhất định phải kiên trì lên!               Trịnh Dương cắn chặt hàm răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Trường thương rung lên, đánh bại học viên thứ năm.
                - Ha ha, không kiên trì được sao?               Cười to một tiếng, học viên thứ sáu nhảy tới, một chân đá vào ngực Trịnh Dương, khiến hắn liên tục lùi về phía sau bảy, tám bước.
Nếu không nhờ một luồng ý niệm kiên trì, sợ là hắn đã sớm rớt xuống đài thi đấu.
                - Không kiên trì được, cũng đừng ra vẻ ở đây! Dám khiêu chiến tôn nghiêm của Chu lão sư, cút xuống đi! - Học viên thứ sáu cười gằn một tiếng, cầm trong tay trường côn, đánh tới.
                Nhìn tốc độ này, một khi đánh trúng, Trịnh Dương chắc chắn sẽ bị thương nặng.
                - Ngăn hắn lại...
              Khuôn mặt trở nên dữ tợn, Trịnh Dương muốn giơ trường thương trong tay lên ngăn cản, nhưng lại phát hiện đã chậm một bước.
                Biết một côn này nhất định sẽ đánh trúng mình, hắnkhông thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại.
              Vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ là cảnh tượng bản thân phun máu tươi, rơi xuống khỏi Học Chiến đài.
Không nghĩ tới, hắn đợi nửa ngày đều không thấy động tĩnh gì.
Vội vàng mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là một bóng người không cao lắm, nhưng lại vô cùng kiên định, để người ta tin cậy đang đứng ở phía trước.
                Học viên thứ sáu điên cuồng vung trường côn đang bị hắn kẹp ở giữa hai ngón tay.
Dù cho đối phương giãy giụa mãnh liệt đến mấy cũng không thể tránh thoát.
                - Trương lão sư...
              Chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra.
                Thân ảnh trước mắt này chính là Trương Huyền lão sư!               Hắn...
Chẳng phải hắn đang không ở học viện sao? Tại sao đã đến rồi...
                Người đang kẹp lấy cây gậy của đối phương chính là Trương Huyền.
Hắn đi theo Viên Đào đến đây, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, lập tức nhảy tới.
                Còn có khoảng mười ngày nữa là đến ngày đánh cược cùng Lục Tầm lão sư.
Mấy tên tiểu tử này tuyệt đối không thể bị tổn thương.
Nếu không, còn đánh đấm cái gì!                Chu Thiên bởi vì trong lòng căm hận việc bản thân lật đổ Thượng Thần, lại biết không phải là đối thủ của mình, nên cố ý dùng ngôn ngữ chọc tức mấy người Trịnh Dương, chính là vì mục đích này.
              Chỉ cần đám người Trịnh Dương bị thương, bản thân phải thua sư giả bình trắc không thể nghi ngờ.
              Nhận thấy đã không đủ thời gian dừng trận đấu, hắn đã ngay lập tức nhảy lên.
              - Trương Huyền, ngươi có ý gì? Học viên của ngươi muốn khiêu chiến Học Chiến đài.
Sao nào? Bản thân là lão sư, lại muốn ra tay với học trò của ta?               Nhìn thấy Trương Huyền xông lại đây, Chu Thiên không có quá bất ngờ, mắt sáng lên.
              - Ra tay với học sinh của ngươi? Ngươi cả nghĩ quá rồi! - Búng ngón tay một cái, trường côn của đối phương lập tức bị cắt thành vài đoạn.
Trương Huyền vỗ tay một cái, mí mắt nhấc lên.
                - Vậy ngươi nhảy lên Học Chiến đài là có ý gì? Chẳng lẽ ân hận? Quá muộn rồi! Mấy vị học sinh này ngươi đã đáp ứng khiêu chiến Học Chiến đài, hơn nữa đã làm năm học viên của ta bị thương.
Cuộc tỷ thí ngày hôm nay, ngươi không muốn tiếp tục cũng phải tiếp tục! Trừ phi...
- Nói đến đây, Chu Thiên nhếch miệng lên, cười lạnh:                - Trừ phi chính ngươi chịu thua, thừa nhận học sinh của ngươi không bằng của ta!               - Không thể chịu thua!               - Ngày hôm nay, dù cho phải dùng hết toàn lực, chúng ta cũng sẽ chiến thắng...
              Nghe thấy lời trào phúng trần trụi của đối phương, mấy người Trịnh Dương xiết chặt nắm đấm, sắc mặt đỏ lên.
                Ngày hôm nay nếu bọn hắn thật sự chịu thua, những ngày sau làm sao có thể ngẩng đầu lên được!                - Chịu thua? - Trương Huyền lắc lắc đầu:                - Ngươi chưa tỉnh ngủ à?               - Hừ, vậy thì cứ tiếp tục đi! Kính xin Trương lão sư xuống đài! - Chu Thiên hất ống tay áo:                - Học học giao đấu với nhau, một mình ngươi là lão sư lại nhúng tay vào, chẳng phải là ức hiếp kẻ yếu sao!               - Đừng vội! - Trương Huyền khẽ mỉm cười:                - Ta không chịu thua, cũng không nói phải tiếp tục Học Chiến đài giao đấu!               - Không tiếp tục? Học Chiến đài đã bắt đầu, sẽ không có lý do gì để dừng lại! Bây giờ mới hối hận, đã muộn rồi! - Chu Thiên hừ nói.
                - Quyết định của học trò ta, cũng là của ta.
Nếu bọn họ đã khiêu chiến Học Chiến đài, ta cũng không hối hận! - Trương Huyền nhìn sang:                - Nhưng mà...
Ta cảm thấy khiêu chiến Học Chiến đài nho nhỏ quá vô vị! Không bằng tiến hành“Sư Chiến đài”, không biết ngươi có dám đáp ứng hay không?               - Cái gì? Khiêu chiến Sư Chiến đài? Cái tên này không bị điên chứ?               - Có phải là đầu óc có vấn đề không?               - Sư Chiến đài, là học sinh khiêu chiến lão sư.
Vừa nãy ta đã nhìn mấy học sinh của hắn khó có thể chiến thắng Học Chiến đài, hiện tại khiêu chiến lão sư? Đây không phải nằm mơ sao?               …               Khi nghe những lời của Zhang Xuan, các giáo viên và sinh viên hiện diện trong Văn phòng Sinh viên đều trợn mắt ngoác mồm, sững sờ tại chỗ.
                Khi một học viên không hài lòng với lão sư, người đó có thể thách thức tất cả các học viên của vị lão sư đó, buộc người đó phải thừa nhận những sai lầm của mình thông qua Học Chiến đài.
Mặt khác, Sư Chiến đài là học viên trực tiếp khiêu chiến vị lão sư này.
Nếu học viên dành chiến thắng, lão sư đó không những phải nhận sai, mà mặt mũi, tôn nghiêm đều phải chịu sự sỉ nhục rất lớn.
                Đương nhiên, đẳng cấp của học viên thấp hơn lão sư không ít, vì vậy không thể chiến thắng.
Để công bằng, trong quá trình đối chiến Sư Chiến đài, lão sư nhất định phải đè thấp tu vi tương đương với học viên.
                Mặc dù vậy, cuộc chiến không thể được coi là hoàn toàn công bằng.
              Có thể trở thành lão sư, dù là tầm mắt, hay kinh nghiệm chiến đầu đều đều hơn xa học viên.
Cho dù cùng cấp bậc, học viên cũng là khó có thể thắng lợi.
                 - Sư Chiến đài? Ngươi muốn những học sinh này khiêu chiến ta? - Chu Thiên như nghe thấy trò đùa vui nhộn nhất trên thế giới.
               - Sao hả? Ngươi không dám? - Trương Huyền nhìn sang.
                 - Ha…ha…ha… đây là tự ngươi muốn chết! - Chu Thiên cười to một tiếng:                - Tốt thôi! Ta đáp ứng.
Nếu như ngươi thắng, ta có thể đưa cho ngươi mười viên Sinh Tức hoàn.
Nhưng nếu như thua...
khà khà…, cũng không cần đồ vật gì của người.
Chỉ cần… ngươi quỳ xuống trước mặt ta!

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!