Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 120: Không liên quan nhau nha!

24-10-2024


Trước Sau

- Nếu cái thứ hai ta cũng trả lời chính xác, vấn đề thứ ba là cái gì, nhanh chóng nói ra đi!                Thấy đối phương thừa nhận, Trương Huyền lười nhác tiếp tục nói.
              - Ta nhận thua! Vấn đề thứ hai muốn ta trả lời cũng đã là một chuyện khó khăn rồi chứ nói gì đến vấn đề thứ ba! - Kim Thần đan sư lắc đầu.
                Đối phương nói ra nhiều tên sách một lúc như vậy, đã đả kích lòng tin của hắn hoàn toàn, biết tiếp tục hỏi tiếp, người mất mặt cũng chỉ có thể là bản thân mình, không bằng hành quân lặng lẽ, chí ít còn có giữ lại chút thể diện.
              - Ngươi không hỏi sao? - Trương Huyền sững sờ, lập tức giật mình.
              Sau đó hắn liền có thể hiểu ra: vấn đề khó khăn nhất, mình cũng có thể trả lời một cách suông sẻ, hỏi càng nhiều, người mất mặt hơn chính là đối phương!               Không thể không nói, vị Kim Thần đan sư này, vẫn có đủ quyết định rồi.
              - Đến phiên ngươi! – Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Lâm Mộ.
              Nhìn thấy hắn chỉ thẳng mình, Lâm Mộ đan sư cắn răng một cái, nói:                - Nói thật, đối với vấn đề này, chính bản thân ta cũng không có kết luận, nếu như ngươi không đáp lại được, không thể tính là ta thua! Đương nhiên, nếu như ngươi có thể trả lời được, còn lại hai vấn đề, cũng không cần hỏi nữa, bởi vì ta biết, hỏi càng nhiều, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
                Tiến hành luận đan, người đặt câu hỏi, cho đề, nhất định phải là người biết được đáp án của câu hỏi đó, nếu không, chính ngươi còn không hiểu, sao có thể phán định đáp án của đối phương là đúng hay không đúng được chứ?               Lâm Mộ đan sư nói thẳng, vấn đề này hắn cũng không trả lời được, dựa theo đạo lý, đã vượt ra khỏi phạm trù của việc luận đan, Trương Huyền có thể lựa chọn cách không trả lời.
              Làm như vậy, cũng sẽ không phán là hắn đã thua.
              - Nói đi! - Trương Huyền tùy ý nói.
              Không trả lời sao? Nói đùa, có thể ít trả lời hai vấn đề, đương nhiên phải đáp ứng.
              - Ta gần nhất đang nghiên cứu thủ pháp Khoách Mạch đan vô luận, vật liệu, lô đỉnh, đều chuẩn bị đầy đủ rồi, không có vấn đề chút nào, nhưng lại không biết tại sao luyện mãi vẫn không thể nào thành đan được, hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là sai ở chỗ nào!                Chần chừ một lát, Lâm Mộ đan sư chậm rãi nói.
              - Đây là vấn đề gì?               - Hình như làm người khác hơi khó chịu rồi đó.
              - Đúng vậy a, ngươi không thể luyện thành đan, hẳn là phải tự mình nghiên cứu tìm ra nguyên nhân, lúc này nói ra, bắt người ta phải trả lời thế nào đây chứ?               .
.
.
              Nghe Lâm Mộ nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, sắc mặt từng người đều trở nên cổ quái.
              Tự nhiên đi hỏi chuyện luyện đan của mình, sao người khác có thể trả lời được, ngươi chạy tới hỏi người ta, trên người của ngươi có mấy khỏa nốt ruồi, hôm qua ăn mấy bữa cơm, từng có quan hệ với mấy người phụ nữ.
.
.
Thần tiên cũng không đáp lại được a!               Hiện tại tên Lâm Mộ này, chính là có loại câu hỏi kiểu như vậy, nói thẳng Khoách Mạch đan của ngươi không luyện chế được, muốn người khác phải trả lời thế nào?               - Khụ khụ, Lâm Mộ đan sư, hỏi vấn đề phải có căn có cứ, câu hỏi này không thích hợp, ngươi vẫn nên đổi một câu khác đi.
.
.
- Âu Dương Thành chủ trì luận đan ở một bên cũng không nhịn nổi, nhịn không được mở miệng.
              - Là ta lỗ mãng rồi.
.
.
                Nghe được đám người nói như vậy, Lâm Mộ cũng phát hiện mình có chút lỗ mãng, lắc đầu, đang muốn nói chuyện, liền nghe đối diện Trương Huyền mở miệng:                - Cũng không thể cho là lỗ mãng, như vậy đi, ngươi bây giờ luyện chế Khoách Mạch đan cho ta xem một chút, không luyện đan, chỉ thuật lại như vậy, ta cũng không thể nói cho ngươi biết sai ở chỗ nào!                - Được! - Không ngờ đối phương lại đáp ứng, Lâm Mộ gật gật đầu, đi về phía đan lô.
              Trên thực tế hắn đưa ra vấn đề này, cũng là ý muốn nhất thời.
              Gần nhất hắn vẫn muốn luyện chế Khoách Mạch đan, đáng tiếc thử mãi vẫn không có cách nào thành công, nghiên cứu các loại thư tịch, đủ loại thủ pháp, đã dùng hết tất cả biện pháp cũng đều không được! Vừa rồi gặp Trương Huyền thuận miệng có thể nói ra thiếu hụt trong lúc luyện đan của mọi người, lúc này hắn mới nhịn không được mở miệng hỏi vấn đề của mình.
              Chỉ cần có thể tìm được khuyết điểm, hắn tin tưởng dựa vào Luyện đan thuật, khẳng định có thể luyện chế thành công.
              Lúc đầu nghĩ đến lý do này đúng thật là rất vô lễ, đối phương có thể từ chối, nhưng không ngờ hắn lại đồng ý rồi.
              Hừng hực!               Lô hỏa thiêu đốt, các loại dược liệu cuồn cuộn bay tán loạn.
              Mười ngón tay của Lâm Mộ như đang gảy đàn, không ngừng vung vẩy, từ xa nhìn lại, không giống như là đang luyện đan, mà là tại diễn tấu khiến người khác động lòng trong nhạc khúc.
              Chỉ nhìn thoáng qua, Trương Huyền liền biết, vị luyện đan sư trước mắt này đã dày công nghiên cứu đan dược trong nhiều năm, thủ pháp dĩ nhiên thanh thuần lưu loát.
                Thủ pháp như thế, phối hợp với trình tự không sai lầm chút nào, kết quả vẫn là không thể nào điều chế thành đan dược được, điều này càng khiến hắn ngu muội, không biết làm sao.
              - Là không có chút sai lầm nào!                - Thủ pháp này của hắn, muốn luyện chế Tăng Lực đan cũng có thể thành công, sao có thể luyện Khoách Mạch đan thất bại?                - Đúng vậy a, thật kỳ quái.
.
.
                Từ lúc Lâm Mộ đan sư bắt đầu luyện đan, mọi người đều tập trung nhìn thủ pháp của hắn, càng xem càng cảm thấy khó hiểu.
              Cho dù là từ khâu nguyên liệu cho đến thủ pháp và các chi tiết nhỏ khác đều hoàn toàn không có chút sai sót nào, nếu là bình thường, chí ít cũng đều thành đan hết rồi, thậm chí uống vào thậm chí còn có thể như uống nước tăng lực!               Không cách nào thành đan.
.
.
Không thể nào!               Đáng tiếc, sự thật đang ở trước mắt, rất nhanh lô hỏa liền dừng lại, nắp đỉnh mở ra, một đống cặn thuốc đen nhánh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
              Thất bại!               - Không thể nào như vậy được a! – Ngay cả Âu Dương Thành cũng mày nhíu lại thành một cục.
              Hắn thân là hội trưởng của công hội, lại là người có thực lực cao nhất nhất trong các đan sư tinh trung phẩm, cũng là người có đôi mắt tinh tường nhất, nhìn hồi lâu, giống như ý nghĩ của mọi người, nhất định sẽ thành đan, kết quả lại là dạng này, mặt hắn liền hiện lên vẻ khó hiểu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có cách nào giải thích lý do tại sao không thể thành đan.
              - Ai! - Nhìn lấy trong lò luyện đan đen kịt bám đầy cặn thuốc, Lâm Mộ đan sư thở dài lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên trước mắt:                - Cái này chính là vấn đề của ta, nếu như ngươi có thể trả lời được, ta trực tiếp nhận thua! Không đáp lại được, ta liền đổi vấn đề khác, không ảnh hưởng luận đan!                - Không đáp lại được gì chứ? - Trương Huyền cười một tiếng, đi vào lô đỉnh trước mặt, dạo qua một vòng, nhìn kỹ cặn thuốc trong đó một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộ đan sư trước mắt, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái:                - Lâm đan sư càng già càng dẻo dai, ta thật không ngờ ngươi lại còn có thể như vậy!                - Càng già càng dẻo dai?               Lâm Mộ sững sờ.
              Ta luyện đan luyện không thành công, ngươi nói ta càng già càng dẻo dai làm gì?               Càng già càng dẻo dai có quan hệ quái gì đến chuyện luyện không thành đan?               Những luyện đan sư khác cũng đều không hiểu nhìn hắn.
              Nếu như là trước đó, bọn họ chắc chắn sẽ lại bắt đầu nghi vấn, chửi rủa, bất quá trước đó họ đều đã nhìn thấy được sự bác học và năng lực của đối phương, biết hắn nói như vậy, tất sẽ có thâm ý bên trong đó.
              - Đúng vậy a, ta vừa rồi đi tới, liền ngửi được trên người Lâm đan sư có mùi như mùi thơm trên mùi nữ tử mới có, hơn nữa, khí tức tươi mát thuần khiết, khí chất bừng bừng, nếu như ta không đoán sai, chắc cũng chưa đến mười tám tuổi đâu đúng không! - Trương Huyền nói.
              - Đúng, ta mới vừa nạp cái tiểu thiếp, năm nay vẫn chưa tròn mười tám! - Lâm Mộ đan sư hơi đỏ mặt.
              Hắn đã sáu, bảy mươi tuổi sắp xuống lỗ rồi, lại nạp tiểu thiếp chưa đầy mười tám tuổi, mặc dù ở cái thế giới này không phải là chuyện to tát gì, nhưng bị nói ra ngay trước nhiều luyện đan sư mặt như vậy, sẽ khiến họ không có hảo cảm.
               - Không sai.
.
.
Nếu như ta không nhìn lầm, tiểu thiếp này của ngươi không phải là một người tốt.
- Trương Huyền suy nghĩ một chút, thản nhiên nói.
               - Không phải là một người tốt?                 Lâm Mộ đầu tiên là sững sờ, lập tức mày nhăn lại, thoáng có chút tức giận, mặt mũi tràn đầy không vui:                 - Sao người có thể nói người khác như vậy?

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!