Nếu cứ tiếp tục tu luyện với tốc độ như bây giờ, chắc chắn đến cuối học kỳ hắn có thể khiến tu vi của năm học viên này tăng mạnh, một tiếng hét lên kinh người. Tuy nhiên lần này chỉ có nửa tháng là đến hạn định ước chiến, thật sự là một nhiệm vụ khó khắn. Dù là Vương Dĩnh, Triệu Nhã, Trịnh Dương, Lưu Dương hay Viên Đào, thân thể họ đều có vấn đề nọ vấn đề kia. Dù cho hắn biết được các khiếm khuyết đó cũng khó có thể giải quyết trong một thời gian ngắn như vậy. Thiên Đạo thư viện có thể nhìn ra khuyết điểm, nhưng sẽ không đưa ra phương pháp giải quyết chính xác. Phương pháp giải quyết vấn đề của mấy học viên này đều do bản thân nghiên cứu thật nhiều thư tịch mới tìm ra được, vì vậy hiệu quả cũng chỉ ở mức trung bình. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đến những vấn đề đó còn không thể giải quyết, làm sao có thể để bọn họ đột nhiên tu vi tiến nhanh, thực lực tăng mạnh? Đương nhiên, nếu như hắn truyền thụ Thiên Đạo Thần Công chi bọn họ, nhất định có thể khiến tu vi tiến nhanh. Nhưng Trương Huyền cũng biết, bộ công pháp này trừ mình ra, không thể truyền thụ cho những người khác. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Một khi bộ công pháp này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ mang đến tai họa ngập đầu. Mặc dù hắn có thư viện, cái máy gian lận này, có thể nhìn ra điểm yếu, nhưng đối mặt với cường giả chân chính cũng là vô dụng. Không nói đến liệu cường giả chân chính có loại thiếu sót này hay không. Cho dù có, tốc độ và lực lượng không theo kịp người ta, thì dù đánh trúng cũng không có khả năng làm tổn thương đối phương! - Trịnh Dương còn đơn giản một chút, ta có thể nghĩ biện pháp tìm cho hắn một bộ võ kỹ. Chỉ cần trong nửa tháng hắn tu luyện có chút thành tựu là có thể ứng phó đại cục! - Với Vương Dĩnh, mặc dù ta đã phá vỡ huyệt đạo bị phong bế ở hai chân, nhưng tổn thương tròn hai năm, thể nội căn cơ của nàng đã tổn thương nghiêm trọng. Vô luận kinh mạch hay cơ bắp đều cần thời gian dài ôn dưỡng. Phương pháp bình thường tuyệt đối không thể giúp nàng triệt để khôi phục, thậm chí nâng cao tu vi chỉ trong nửa tháng. Trừ khi… dùng đặc thù dược dịch tẩm bổ! - Lưu Dương thì cần một chút đan dược thông suốt kinh mạch, làm tan ra hững kinh mạch bị tắc nghẽn. - Triệu Nhã, Viên Đào giống trước đó, cần nghĩ ra biện pháp kích hoạt thể chất là được! Nói nghe đơn giản, nhưng thực tế lại rất khó. Không nói cái khác, chỉ nhìn vào người dễ nhất là Trịnh Dương. Hắn tu luyện thương pháp đã nhiều năm, nếu đổi sang tu luyện những vũ kỹ khác, một khi không thể lĩnh ngộ, thuần thục, ngược lại sẽ trở thành nét bút hỏng, thực lực không tăng mà giảm! Võ kỹ, uy lực lớn thì tu luyện chậm, mà uy lực nhỏ lại không có tác dụng. Nửa tháng lĩnh ngộ và tu luyện thuần thục… Có thể thấy bao nhiêu khó khăn. - Về phần võ kỹ tạm thời không vội. Vương Dĩnh cần dược dịch, luyện đan sư công hội hẳn là có. Nói cách khác, vấn đề của bốn người Triệu Nhã, toàn bộ có thể giải quyết ở Luyện đan sư công hội! Trong mắt Trương Huyền ánh lên sự quyết tâm: - Xem ra hôm nay Luận đan là việc không thể tránh khỏi, hơn nữa ta nhất định phải thông qua! Trên thực tế, sau khi mối đe dọa bị trục xuất qua đi, hắn cứ nghĩ bản thân có thể thả lỏng và dạy học một cách nhàn nhã. Nhưng Lục Tầm lại từ đâu chạy đến đánh vào mặt hắn. Là một người xuyên việt, lại có ngón tay vàng, sao Trương Huyền đâu thể để kẻ khác trèo lên đầu lên cổ mình được? Làm sao còn mặt mũi sống? Những câu dạng sông có khúc, người có lúc đều là nói nhảm. Báo thù không cách đêm. Nếu vị minh tinh lão sư này đã đưa mặt ra, hắn đương nhiên không thể hạ thủ lưu tình a! Hơn nữa, mặc dù có vẻ như hắn đã giải quyết xong vụ việc với phòng Giáo dục và sẽ không bị sa thải trong thời gian ngắn. Nhưng thực tế, vẫn đang có không ít người đang chờ để chế giễu hắn. Dù sao thì vụ lấy thân phận lão sư đánh mặt lão đạo sẽ khiến học viện mang tiếng xấu. Bất kỳ địa phương nào cũng không cho phép một tên gia hỏa tùy thời có thể bùng nổ này tồn tại! Một khi thi đấu tân sinh thua, các loại áp lực khẳng định sẽ lũ lượt kéo đến, khiến bước đi của hắn ngày càng khó khăn. Cho nên, hắn nhất định phải thắng, dù phải bỏ ra giá cao hơn nữa. Về việc tại sao hắn không dứt áo ra đi, trời đất bao la mặc ta tiêu dao… Thân là lão sư, khi đang khiêu chiến với người khác lại rời đi, đồng nghĩa với việc chạy trốn. Nó sẽ để lại vết nhơ trong hồ sơ của hắn trong toàn bộ Giáo sư công hội. Đến lúc đó, đừng nói danh sư, chỉ sợ giáo viên cao cấp cũng không đạt được. Mấu chốt nhất là, năm học viên này đã triệt để tín nhiệm hắn, coi hắn như người quan trọng nhất trong nhân sinh. Hắn là lão sư, càng không thể để bọn họ thất vọng a! - Được rồi! Bây giờ ta sẽ bắt đầu giảng bài! – Sau khi thầm quyết định, Trương Huyền không còn sốt ruột nữa mà bắt đầu giảng bài như bình thường. Bài giảng của hắn là tổng kết chính xác nhất của toàn bộ thư tịch trong Tàng thư các. Mặc dù không có gì thú vị nhưng lại thâm ảo dị thường, khiến người ta có một loại cảm giác như đốn ngộ. Không chỉ năm học viên này được lợi không nhỏ, ngay cả Vương Đào, Vương Nham, Triệu Nham Phong đứng một bên dự thính cũng kích động đến đỏ mặt, như ăn nhân sâm vậy! Giờ phút này, bọn hắn đều rõ ràng, dù chỉ làm học viên dự thính, không thể đạt được sự chỉ điểm cá nhân của Trương Huyền, nhưng bọn hắn cũng kiếm lợi lớn! Chỉ cần lắng tai nghe, tu vi của họ chắc chắn sẽ có thể nhanh chóng tiến bộ. Trương lão sư đang giảng giải một hệ thống tu luyện mới, một quan niệm mới, đủ để phá vỡ giá trị quan của toàn bộ giới tu luyện. - Bài học hôm nay đến đây thôi! Các ngươi đều trở về tu luyện thật tốt, ngày mai ta sẽ đến kiểm tra tu vi! Nhìn đồng hồ, thấy đã gần giữa trưa, Trương Huyền khoát tay áo. - Ân! – Đám người Triệu Nhã đứng dậy cáo từ. - Luận đan chuẩn bị bắt đầu, ta cũng nên đến đó thôi! Biết thời gian không chờ đợi ai. Nếu đã xin luận đan, Trương Huyền nhất định sẽ không bỏ cuộc. Hắn đi ra lớp học, cất bước về phía Luyện đan sư công hội. Vừa tiến vào công hội liền thấy Văn Tuyết tiến lên đón. Hôm qua, trong mắt nàng là sự khinh miệt, hôm nay lại là sự kính sợ. Mặc dù người trước mắt này nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng hắn đã là luyện đan học đồ, dĩ nhiên nàng không dám đắc tội. - Âu Dương luyện đan sư để ta ở đây đợi ngươi. Hắn nói mười vị luyện đan sư đã tới đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu. Đương nhiên, nếu bây giờ ngươi đổi ý, hắn cũng có thể làm chủ giúp ngươi hủy bỏ lần luận đan này! Văn Tuyết nhìn sang, nói. - Không cần hủy bỏ! – Trương Huyền lắc đầu. Chỉ là khảo hạch luyện đan sư, hắn không muốn tốn quá nhiều thời gian. Nếu hôm nay có thể bắt đầu, chẳng có lý do gì để từ bỏ! - Mời đi bên này! – Giống như đã đoán trước được quyết định của hắn, Văn Tuyết lắc đầu, dẫn đường tiến lên phía trước. Vẫn là địa phương đã khảo hạch trước đó, nhưng càng đi vào sâu hơn. Rất nhanh, hai người đi tới một phòng khách rộng rãi. Căn phòng rộng khoảng mấy trăm mét vuông. Bên trong có mười cái ghế được xếp thành vòng tròn. Phía sau cùng là một đan lô đang cháy hừng hực, cho người ta cảm giác cực nóng. Luận đan, muốn biết câu trả lời chính xác hay không, cần kiểm nghiệm tại chỗ. Tác dụng của đan lô chính là như vậy. - Trương Huyền, ngươi đã đến! Bây giờ nếu ngươi đổi ý vẫn còn kịp. Ngươi yên tâm, ta có thể giúp ngươi trong vòng nửa năm luyện chế ra đan dược, để ngươi khảo hạch luyện đan sư thành công! Cửa phòng “Kẹt kẹt” mở ra, Âu Dương Thành đi đến. Trong lời nói của lão mang theo an ủi. Hắn vẫn không hề nghĩ rằng người trẻ tuổi này có thể thông qua Luận đan. - Nửa năm quá dài! – Trương Huyền lắc đầu. Sau tiếng hét, rất nhiều con người bước vào phòng. Không nhiều không ít, vừa tròn mười, có người trung niên, cũng có lão giả. Nhưng người nhỏ tuổi nhất cũng đều hơn bốn mươi tuổi. Đỗ Mãn luyện đan sư trước kia cũng xuất hiện. Những người này đều mặc trường bào đặc biệt của Luyện đan sư, trước ngực đeo một huy chương đặc thù có một ngôi sao vô cùng chói mắt. Luyện đan sư nhất phẩm! Chương 106 Phiền não mới (hạ)