Trên bầu trời bỗng có một người hạ xuống, thân thể cao ráo, toàn thân như trong bóng tối, không thấy rõ gương mặt nhưng tỏa ra khí thế âm u quỷ dị, chính là Quỷ Đao - Trần Khánh Nguyên: “Ngươi nghĩ Công Tôn Dạ có quỷ kế gì?” Ninh Dạ cúi người: “Tham kiến Quỷ Đao Vương. ” “Ninh tuần tra viên không cần đa lễ, nói đi. ” Ninh Dạ đã nói: “Đúng vậy, ta cho rằng hành động của Công Tôn Dạ có vấn đề. Nếu hắn muốn ám sát Công Tôn Trường Sách thì có thể làm từ lâu rồi, sao phải ra tay vào lúc này. Còn nữa, Công Tôn Điệp ở đây? Rõ ràng cô ta và Công Tôn Dạ cùng ám sát đệ cửu sứ, vì sao lần này lại không xuất hiện?” Trần Khánh Nguyên trầm ngâm một chút: “Ý của ngươi là... ” “Chắc chắn Công Tôn Điệp cũng có mặt. Cô ta không xuất hiện là vì cô ta biết hôm nay sẽ có ai ở đây, thực lực của cô ta chưa chắc đã tránh khỏi sự truy sát của ngài. Thế nên mới có chuyện Công Tôn Dạ xuất thủ một mình. Nói cách khác, từ đầu Công Tôn Dạ đã không định giết chết Công Tôn Trường Sách, mục đích của hắn không phải chuyện này. ” “Vậy mục đích của hắn là... ” Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chư vị có biết ta và Công Tôn Điệp kết thù ra sao không?” Mọi người cùng nhìn sang phía Lao Huyền Minh. Thân thể Lao Huyền Minh run rẩy, đột nhiên hiểu ra: “Điệu hổ ly sơn! Chắc chắn là vậy, Công Tôn Dạ cố ý nói tối mai tới giết Công Tôn Trường Sách là để chúng ta bảo vệ hắn, chắc chắn hắn có mục đích khác, giở lại trò cũ!” “Mẹ nó, lại bị tên Ninh Dạ này đoạt mất thanh danh rồi. ” Phòng khách quý trong Huyền Sách phủ, Hà Nguyên Thánh nổi giận đùng đùng. Dương Tử Thu vẫn rất tỉnh táo, phe phẩy quạt giấy: “Nhưng ít nhất hắn nói không sai. Công Tôn Dạ không ra tay sớm hơn hay muộn hơn mà hành động ngay lúc này, đúng là rất đáng nghi ngờ, chắc hắn còn mục đích khác. Có lẽ... đây mới là nhiệm vụ thật sự mà Yên Vũ lâu giao cho hắn. ” Phong Ngọc Yên đã hỏi Nhạc Lăng Không: “Trong Lạc thành này có gì có giá trị không?’ Nhạc Lăng Không trả lời: “Ngoại ô của Lạc thành có một thung lũng, ở đó có Vô Độc chu mẫu, là nơi sản xuất tài liệu giải độc; trong thành có sông Ngân Nguyệt, dưới sông có Thủy Linh chân, trấn áp thủy thổ bát phương; phía tây thành có Linh Lung tháp, bên trong khảm Bát Bảo Lưu Ly châu, có thể chiếu sáng vạn hoa; ngoài ra còn có khu mỏ quặng, rừng Tử Trúc, đều là tài nguyên hiếm có... ” Nhạc Lăng Không giới thiệu một loạt, Lạc thành là nơi địa linh nhân kiệt, sản vật phì nhiêu phong phú, có không ít đồ tốt hiếm có, khiến mọi người nghe mà đau đầu. Phong Ngọc Yên bất đắc dĩ nói: “Nhiều nơi như vậy, nhiều chỗ tốt như vậy, làm sao phái người bảo vệ tất cả được?” Ngay lúc này Dung Thành lại nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta lại cảm chuyện này rất đơn giản. ” Hả? Mọi người cùng lấy làm lạ nhìn hắn. Dung Thành đã nói: “Không thể không thừa nhận Ninh Dạ tuy không phải thiên tài tu hành nhưng lại là thiên tài âm mưu. Có lúc ngươi không thấy rõ một chuyện phát triển ra sao, như vậy cách tốt nhất là tìm ra người thấy rõ tất cả những điều này. ” Mọi người nghe vậy hai mắt sáng rực lên. Phong Ngọc Yên đã nói: “Ý của ngươi là... tập trung vào Ninh Dạ? Ngươi cho rằng hắn sẽ tìm ra mục tiêu thật sự của Công Tôn Dạ?” Dung Thành đáp: “Không phải ta cho rằng hắn sẽ tìm ra, ta cho rằng hắn đã tìm ra!” Mọi người nghe vậy thầm hít một hơi lạnh. Nếu thế, trận đấu còn chưa bắt đầu mà thực chất mọi người đã thua. Chẳng trách Ninh Dạ bình tĩnh như vậy, còn chẳng buồn để ý tới Hà Nguyên Thánh. Hà Nguyên Thánh cũng cuống lên: “Không được không được, tuyệt đối không thể để hắn thắng được, ta không muốn thua hắn, phải phái người để ý tới hắn. ” Sửa sang lại ống tay áo, Phong Ngọc Yên đi tới trước gương nặn ra một gương mặt tươi cười, sau đó ra vẻ yêu kiều quyến rũ đi ra ngoài. Vừa tới cửa phòng đã thấy Dương Nhạc canh giữ bên ngoài. Thấy Phong Ngọc Yên đến, Dương Nhạc mỉm cười: “Tuần tra viên đang tu hành, không tiện gặp khách. Ngài ấy đã dặn thuộc hạ, nếu thấy Phong tiểu thư tới thì chuyển lời cho Phong tiểu thư, ngài ấy thích Phong đại tiểu thư trong Vân Tiêu Phi Xa hơn Phong đại tiểu thư hiện giờ. Nếu tính Phong đại tiểu thư bớt tính toán đi một chút, thêm chút chân tình, có lẽ sẽ tốt hơn!” Phong Ngọc Yên tức giận hờn dỗi: “Ninh Dạ, ngươi thật to gan!”