Sau trận chiện thì chợt ngộ đạo, Hoang bế quan ở đây, muốn độ thiên kiếp của bản thân!Tất cả mọi người đều chấn động, đây là một yêu nghiệt như thế nào chứ, vượt một cảnh giới chém lìa đầu của Kim Chí Phi, thắng lợi hoàn toàn vả lại còn muốn dẫn lôi kiếp để luyện thể!"Không hổ là Hoang, trận chiến ở biên cương Đại Xích Thiên đã giết ra uy danh hiển hách, quét ngang địch thủ dị vực, có uy thế vô địch như vầy là quá bình thường. ""Chỉ là, hắn sẽ độ thiên kiếp ư, với lại hắn siêu phàm như vậy thì một khi độ kiếp chắc chắn sẽ dẫn tới vài loại sấm chớp trong truyền thuyết, tuyệt không thể nào tưởng tượng ra được, sơ sẩy một chút là chân thân sẽ bị đánh chết!"Rất nhiều người giật nảy mình, cũng có người vô cùng lo lắng thay cho hắn. Bởi vì độ kiếp ở cảnh giới như này không phải là việc nhỏ, hầu như không một ai có thể sống sót, thiên kiếp sẽ tỉ lệ thuận với cảnh giới của tu sĩ, càng ngày càng khủng khiếp, càng tới cuối thì càng khó độ. Đặc biệt là hoàn cảnh thiên địa đã thay đổi, thế gian này đã không còn lôi kiếp, nếu cưỡng ép khơi dậy thì sẽ trêu chọc sức mạnh khủng khiếp hơn cả ban đầu, chín phần mười sẽ đẩy bản thân vào chỗ chết. "Thạch Hạo, cẩn thân jđó, ngươi có thiên phú phi phàm, tiềm lực to lớn, một khi dẫn kiếp thì khả năng sẽ là đại kiếp đại trong ba vị trí đầu từ cổ chí kim này, nếu nói như thế, rất khó để gắng gượng đó!" Tào Vũ Sinh nhắc nhở. Đây là sự thật, một vài loại thiên kiếp mạnh nhất một khi xuất hiện, có lẽ chết không có chỗ chôn. Dù cho hiện tại Thạch Hạo tựa như nắm giữ lôi kiếp, điều động để bản thân sử dụng, thế nhưng để bản thân vận dụng hoàn toàn thì lại là chuyện khác. Giống như hắn từng nói, thiên kiếp không thể nào tránh khỏi được, chỉ có thể đối mặt, phải chống đỡ trực diện!"Ta biết!" Thạch Hạo nói. Đồng thời, hắn lấy ra một ít vật rồi đưa cho đám Tào Vũ Sinh, Thiên Giác nghĩ giữ hộ, đồng thời còn có hai món đồ khác, một là tảng đá trơn bóng và một hình cầu màu vàng như đang cuộn mình lại. Người khác không biết thế nhưng đám người Thái Âm ngọc thỏ lại rất rõ, là hai sinh linh!Đầu tiên là Đả Thần Thạch, do nuốt quá nhiều vật nghịch thiên nên đã rơi vào trạng thái ngủ say, là đang lột xác, ví như Vạn Pháp thạch, Thiên Mệnh thạch, bất kỳ loại nào như vầy mà xuất thế thì sẽ kinh động cả thiên hạ, dù là Chân Tiên thì cũng có thể dùng để luyện khí, kết quả năm đó nó đã ăn quá nhiều nên mấy năm vừa rồi cũng chỉ có thức tỉnh vài lần, vẫn đang trong quá trình tiến hóa!Vật sau, hình cầu màu vàng đang cuộn mình kia chính là Hoàng điệp!Hơn bốn năm trước, lúc ở chiến trường Tiên gia thì nó đã gặp qua thi thể của con Hoàng điệp cổ lão nên đã đạt được vận may lớn, toàn bộ tinh khí thần do cổ điệp này lưu lại đều bị nó hấp thu sạch sẽ, từ đó kết kén và không còn động tĩnh nào nữa. Hai tên này đều có lai lịch rất lớn, tiền năng không thể nào lường được. "Răng rắc!"Một lát sau, tia chớp đầy trời biến mất, cuối cùng là tiếng rung mạnh mẽ, bầu trời quang đãng. Không phải Hoang muốn độ kiếp ư, tại sao sấm chớp lại biến mất hết thế? Mọi người kinh ngạc. Thạch Hạo hắm mắt lâm vào trầm tư, hàng loạt diệu dụng của Lôi trì hiện lên trong lòng, hắn thể ngộ cực sâu, dụng tâm suy nghĩ, năm xưa Lôi thế khống chế thiên kiếp như thế nào mà có thể dựa vào thứ này để xử phạt chúng sinh?Đương nhiên cũng có người nói, tuy rằng Lôi đế có pháp lực cái thế nhưng để nói tới vấn đề hỏi tội vạn linh thì cũng chỉ vừa mới bước vào bước đầu tiên, không phải nắm giữ hoàn toàn. Điểm ưu thế của Lôi đế chính là, sức chiến đấu cái thế, khiến rất nhiều sinh linh trong thế gian khiếp sợ. Đặc biệt là dị vực, sau khi biết hắn có loại năng lực này thì đã đánh đổi liên hợp rất nhiều cao thủ tiến hành vây quét tiêu diệt. Nếu không, nếu như để Lôi đế thành công thì chuyện này tuyệt không thể nào tưởng tượng được, có thể hắn sẽ trở thành chứa tể của một giới, vô địch cổ kim. Đáng tiếc cho Lôi đế, con đường của hắn rất đặc sắc, vốn có thể bước vào con đường không thể nào tưởng tượng được, đáng ra phải cao cao tại thượng mới đúng thế nhưng lại chết sớm. Bỗng nhiên, một Lôi trì nào đó xuất hiện, nó rất mờ ảo và cũng rất nhỏ từ từ tiến tới trước mi tâm của Thạch Hạo. Nó chỉ tầm một tấc vuông lơ lững nơi ấy, từng tia khí hỗn độn lan tỏa cùng với một vài ánh chớp từ bên trong chiếc ao cổ điển này tản ra, khiến cho mi tâm của Thạch Hạo trở nên trong suốt vô cùng. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đây là cái gì?Không hề có lôi đình, cũng chẳng hề có tia chớp ngập trời, tại sao chỉ xuất hiện một cái Lôi trì vả lại còn nhỏ như thế chứ, phát sinh chuyện gì?"Người này không thể lưu được!" Xa xa, thúc tổ của Vương Hi nói nhỏ truyền âm với mấy người bên cạnh, hắn vừa kinh vừa sợ, người trẻ tuổi ấy lại có thể làm tới một bước này. "Hắn đang ngộ đạo, đang tưởng tượng, xẩy dựng, tái hiện lại Lôi trì bên trong suy nghĩ!" Thúc tổ của Kim Triển mở miệng nói ra sự thật. Đây là chuyện rất kinh khủng, lẽ nào Hoang lại muốn trở thành chủ của thiên kiếp, nắm giữ thần phạt thế gian?Trong mắt của mấy người, vừa nãy hắn có thể đã thành công, bản thân có năng lực đó rồi nhưng còn cần một thời cơ, may mắn ngẫu nhiên nào đó còn hơn cả bản lĩnh chân chính, có thể hiện tại hắn phải biến biến cố có tỷ lệ thành công cực thấp này thành năng lực chân chính của chính mình!Chuyện này... rất đáng sợ!"Không được, phải ngăn cản hắn lại, không thể để cho hắn thành công được, nếu không tương lai sau này sẽ vô cùng phiền phức. Ngươi đã đối địch với bộ tộc của ta thì bắt buộc phải đoạn con đường của ngươi thôi!" Trong con ngươi thúc tổ của Vương Hi bốc lên hàn quang. Từ đây có thể thấy được, ân oán cá nhân trong lòng của hắn lớn tới mức nào, phải giết cho bằng được Thạch Hạo mới thôi. "Như vậy không ổn lắm, hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào, nếu như giở trò thì Vương gia ta sẽ rất mất mặt. " Vương Hi nói. "Cháu gái, việc này không cần phải lương thiện gì cả, có vài người ngươi không diệt trừ từ sớm thì tương lai sẽ thành họa lớn ngay. Huống hồ, chúng ta tự có thủ đoạn của mình nên không cần lo lắng, làm sao có khả năng bại lộ được chứ. " Thúc tổ của Vương Hi nói, hai mắt đầy nham hiểm liên tục cười lạnh. "Muốn giết hắn thì cũng không cần phải như vậy, chút nữa ta sẽ tranh bá cùng với hắn trong thiên kiếp ấy, cũng không phải là không thể vượt qua!" Kim Triển lạnh lùng nói. Hắn được gọi là thiên kiêu một đời, cũng là bởi vì hắn đã vượt qua đại kiếp nạn của Hư Đạo cảnh từ rất sớm, hơn nữa là ngang tàng xông qua, không hề có đánh đổi cái giá thê thảm nào. Một ngày đó, chuyện tình bên trong Thánh viện mọi người đều biết, hắn đang tiến tới bước ngoặt cuối cùng, hắn ngồi xếp bằng nơi đó, hấp thu hết thảy những lôi điện còn sót lại để rèn luyện chân thân. Chính lầ đại thiên kiếp đó đã giúp hắn danh chấn thiên hạ. Lần đại kiếp nạn ấy chính là một trong vài loại thiên kiếp lợi hại nhất trong lịch sử đối ứng với cảnh giới này, đủ để được xếp vào trong ba vị trí đầu và hắn đang ngang tàng xông qua, vả lại về cuối cùng còn hấp thu sạch sẽ, vậy sao không chấn động khắp nơi chứ?Kim Triển không hề sợ thiên kiếp, vì lẽ đó hắn vẫn muốn ngông nghênh tiến nhập biển sấm, ngắt lấy đầu lâu của Thạch Hạo. "Trước tiên cứ nhìn xem thử lôi kiếp mà hắn độ có phải nằm trong ba vị trí đầu hay không đã, nếu như không phải thì tiềm lực của hắn không cách nào so sánh được với Kỳ Lân nhi của Kim gia ta, lúc đó cũng không cần chúng ta làm khó dễ gì cả. " Thúc tổ của Kim Triển nói. Ầm!Đúng lúc này, bên dưới trời quang mây tạnh chợt vang lên một tiếng sấm nổ, vô số lôi điện nổ tung. Đầu nguồn chính là ở phía trước mi tâm của Thạch Hạo, Lôi trì một tấc vuông kia vỡ nát, hàng vạn tia ráng lành chiếu rọng cùng với không biết bao nhiêu tia chớp bạo nổ. "Phát sinh chuyện gì thế, Hoang gặp phải phiền toái lớn ư?" Rất nhiều người giật nảy mình, dù gì thứ đó đang đối diện với mi tâm, nếu như xuyên thủng xương trán ấy thì hậu quả khó mà lường được. "Không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng trở thành chủ nhân của thiên kiếp, bản thân nên ứng kiếp trước thì hơn?" Cũng có ít người mang theo ác ý âm thầm cười lạnh. Kim gia cùng với Vương gia cũng nhìn chằm chằm nơi ấy, vô cùng chờ mong. Rất nhanh, ánh chớp tản đi, ánh điện biến mất. Có thể thấy được, Thạch Hạo vẫn ngồi xếp bằng nơi ấy, cũng không hề tổn hao gì, thân thể có khí an lành đi kèm. Mà lại, ngay mi tâm của hắn rạng ngời ánh sáng, từng tia điện đang bay về nơi ấy và ngưng tụ thành một vệt Lôi trì nho nhỏ nằm ngay chính giữa trán của hắn. Vết tích thần bí ấy rất là khiếp người, khiến cho Thạch Hạo vô cùng thanh tú trở nên uy phong lẫm liệt!"Có chút giác ngộ và đã có thu hoạch, cho nên mới xuất hiện vết tích cấp độ đó!" Thác Cổ Ngự Long khẽ nói, nội tâm chấn động vô cùng. Chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành, Tứ hoàng Vệ gia, Thập Quan vương, Trích Tiên, Thạch Nghị, Đại Tu Đà, tiểu Thiên vương, từng người đều lộ vẻ nghiêm nghị. Ai cũng không hề đánh giá thấp Thạch Hạo, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này thì vẫn không kìm chế được sự kinh hãi, kẻ này quá yêu nghiệt, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà đã ngộ đạo thành công, và đã có thu hoạch rất lớn. Tiếp đó, Thạch Hạo mở cặp mắt đầy thâm thúy và rất trong trỏe, hắn không hề nhúc nhích mà ngửa đầu nhìn về trời cao!Tất cả mọi người đều biết, hắn ngộ đạo đã thành công, linh hội cực kỳ sâu và hiện giờ sắp sửa bắt đầu dẫn kiếp, rèn luyện chân thân. Thời khắc này, thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người đều không hề nói tiếng nào mà chỉ yên lặng quan sát, cuộc thịnh hội thiên tài tạm thời bị lãng quên, ai nấy cũng đều ngó nhìn về người trẻ tuổi đang ngồi phía giữa kia. Bầu không khí hơi chút ngột ngạt, rất nhiều người có thể cảm nhận được, trên vòm trời có thứ gì đó như muốn hạ xuống, muốn nuốt chửng tính mạng của người bên dưới. Thiên kiếp này tới cùng sẽ ra làm sao? Tại sao lại cho người khác cảm giác kỳ dị như vậy, lại muốn nuốt người khác, như có sinh mệnh!"Bắt đầu rồi!" Chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành nói nhỏ. Bởi vì, trên mầu trời xuất hiện thứ gì đó và bắt đầu buông xuống dưới nơi này. "Đó là gì?" Rất nhiều người ngây dại, cảm thấy khó mà tin nổi. Cảnh tượng rất là hùng vĩ, bóng đen bao la từ trên ép xuống dưới.