“Keng keng!” Nhà giam bị chém ra làm đôi rơi trên đất. Thấy một màn như vậy, sắc mặt Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa lập tức thay đổi, cuối cùng Mạc Phàm vẫn ra tay rồi. Mạnh Sơn Hà cười khẽ, đệ tử của Thần Nông Tông không dám ra tay với người của luật pháp đường, càng không nói tới một người chưa tiến vào Thần Nông Tông như Mạc Phàm. Tuy Mạc Phàm chỉ phá nhà giam của Chu Thanh Vân, nhưng như vậy càng không tốt. Chu Thanh Vân nhướn mày, nhìn thoáng qua pháp kiếm trong tay Mạc Phàm. - Âm Dương Pháp Kiếm, còn không phải là Âm Dương Pháp Kiếm bình thường, Âm Dương Pháp Kiếm bình thường không thể phá được Vạn Diệt Lao Lung của luật pháp đường, ngươi là ai, thật to gan. Vẻ mặt Chu Thanh Vân lãnh khốc, lẩm bẩm. - Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… Ta phá nhà giam của ngươi, nói lên nhà giam của ngươi có vấn đề, cần sửa lại. Mạc Phàm thản nhiên nói. Luật pháp đường của Thần Nông Tông đều cần tu luyện Vạn Diệt Lao Lung, những nhà giam này trải qua sửa chữa của đệ tử luật pháp đường, mỗi đệ tử đều khác nhau. Cho nên cho dù là Âm Dương Pháp Kiếm, cũng khó mà phá được. Của Chu Thanh Vân bị hắn phá, vậy nói lên Chu Thanh Vân sửa chưa được tốt. - Vậy sao, vậy ngươi biết ta là ai không, ngươi có biết hậu quả khi làm vậy không? Chu Thanh Vân lạnh giọng hỏi. Những lời Chu Thanh Vân nói cuối cùng, giọng nói cao lên, giống như kinh lôi nổ tung, cuồng phong lan ra bốn phía. Trên sân, không ít người lập tức không đứng vững. Thấy Chu Thanh Vân tức giận, Mạnh Sơn Hà vui vẻ, đồng thời vội chắn trước người Chu Thanh Vân, một màn phòng hộ xuất hiện, bảo hộ đám Mạc Phàm ở bên trong. - Chu sư huynh bớt giận, mấy tiểu tử này không biết quy củ, huynh đừng chấp với bọn họ. Mạnh Sơn Hà giả mù sa mưa nói. - Không hiểu quy củ, vậy ta dạy cậu ta quy củ của Thần Nông Tông, tiểu tử, không phải ngươi bảo vệ nữ nhân này sao, vậy bắt đầu từ ngươi trước, mở thần hồn của ngươi ra, ta muốn sưu hồn ngươi. Chu Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, nhìn Mạc Phàm nói. Chu Thanh Vân vừa nói xong, sắc mặt Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa khó coi hơn. Chu Thanh Vân là tu sĩ Hóa Thần, còn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, thần hồn mạnh tới mức Mạc Phàm không thể so được, muốn sưu hồn Mạc Phàm, Mạc Phàm chắc chắn không có biện pháp. Trên người Mạc Phàm cất giấu không ít bí mật, nếu để Chu Thanh Vân sưu hồn, chỉ sợ tất cả bí mật đều thành của Chu Thanh Vân. Nếu Chu Thanh Vân nhìn thấy bí mật của Mạc Phàm, chắc chắn sẽ ra tay giết Mạc Phàm. - Mạc Phàm, tuy ngươi từng có xung đột với ta, nhưng tu vi của ngươi không tệ, ta rất thưởng thức ngươi, nói cho ngươi biết, luật pháp đường nắm giữ giới luật của Thần Nông Tông, không thể làm trái, một khi làm trái, người nào cũng không cứu được ngươi, nhanh mở thần hồn để Chu sư huynh điều tra đi, ngươi yên tâm, Thần Nông Tông bọn ta là danh môn chính phái, chỉ cần ngươi không phải đệ tử của giáo phái, ta lấy nhân cách ra bảo đảm, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng. Mạnh Sơn Hà giả mù sa mưa nói, giống như rất thưởng thức, coi trọng Mạc Phàm. - A, phải không? Mạc Phàm nghiêng đầu liếc Mạnh Sơn Hà một cái, hỏi. - Không sai, ta chỉ có thể nói tới đây, nếu ngươi vẫn từ chối, vậy ta không có biện pháp rồi. Mạnh Sơn Hà nói. Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý tới Chu Thanh Vân. - Hồng Nhu sư tỷ lui ra đi, có ta và Vọng Cơ sư huynh ở đây, sư tỷ có thể đi vào Thần Nông Tông, cũng không có người có thể sưu hồn sư tỷ. Tâm tình của Hồng Nhu sư tỷ vốn không ổn định, để Chu Thanh Vân sưu hồn, có khả năng cả người sẽ tan vỡ. Lã Hồng Nhu nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu với Mạc Phàm. Mạc Phàm dời mắt nhìn Chu Thanh Vân. - Ta có thể mở thần hồn, nhưng ta mở ra, ngươi không sưu hồn được đâu, sưu hồn có khả năng khiến ngươi mất mạng, ngươi muốn sưu không? Mạc Phàm giang hai tay, trên trán có một ấn ký xuất hiện, từng tầng thần hồn mở ra. Diễn Thiên Thần Quyết của Chu Thanh Vân cách xa ngàn dặm Vô Phong sư thúc, Vô Phong sư thúc không thể sưu hồn hắn được, Chu Thanh Vân muốn sưu hồn hắn, một khi chạm đến phần trọng sinh, khả năng chết là rất cao. Mạc Phàm mới mở miệng, lông mày Chúc Vũ giãn ra, đứng dậy đi tới bên cạnh Chu Thanh Vân. Trên người người trọng sinh đều có bí mật, không chỉ không thể đo lường được mệnh số, trong thần hồn còn có phong ấn ngay cả người trọng sinh cũng không biết bí mật trọng sinh, quả thật sưu hồn sẽ gặp nguy hiểm. - Chu sư huynh, trên người Mạc Phàm có huyết mạch Hồng Liên, lại có nhiều truyền thừa như vậy, thân thế thần bí, hay là bỏ qua bước sưu hồn, lúc tiến vào nhập môn có đá kiểm tra rồi. Trước cửa nhập môn có một tảng đá, tảng đá này là cơ thạch của Thần Nông Tông, trước khi các đệ tử nhập môn đều cần nhỏ một giọt máu lên trên. Nếu gây nguy hiểm cho Thần Nông Tông, tảng đá này sẽ có phản ứng, người này không thể tiến vào Thần Nông Tông. Tảng đá này từng sáng vài lần, mỗi người khiến đá sáng làm Thần Nông Tông gặp không ít kiếp nạn không nhỏ. - Vậy sao? Trên mặt Chu Thanh Vân vẫn không có nhiều biểu cảm, hỏi. Không đợi Chúc Vũ trả lời, Mạnh Sơn Hà cười nham hiểm, vội xen miệng vào. - Quả thật tiểu tử này không đơn giản, từ Hạ giới tới, đã có nhiều loại truyền thừa cao cấp, không biết tới Thần Nông Tông chúng ta làm gì, đúng là sưu hồn hơi nguy hiểm, hay là bỏ đi, Chu sư huynh. Những lời này của ông ta không khác Chúc Vũ lắm, nhưng nghe qua có hai loại ý. Chúc Vũ nói với Chu Thanh Vân rằng thân thế của Mạc Phàm thần bí, nhưng Mạnh Sơn Hà khiến Chu Thanh Vân gặp nạn trở ra. Như vậy cho dù Chu Thanh Vân không muốn sưu hồn Mạc Phàm, cũng phải làm vậy. Chu Thanh Vân nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. - Tiểu tử, sưu hồn ngươi sẽ nguy hiểm tới tính mạng sao? - Ngươi thử thì biết. Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường. Chu Thanh Vân hơi nhếch miệng, đi đến trước người Mạc Phàm. - Vậy ta muốn xem ngươi khiến ta chết thế nào. Trong lòng bàn tay ông ta có một phù văn như đôi mắt xuất hiện, vươn về phía Mạc Phàm. Những lời này vừa vang lên, phù văn hình con mắt trong lòng bàn tay ông ta sáng lên, một đạo quang bay từ trong ra, bắn về phía mi tâm Mạc Phàm. Mạc Phàm không né tránh, để mặc đạo quang tiến vào mi tâm hắn. Đạo quang này vừa tiến vào mi tâm của Mạc Phàm, thần hồn của Mạc Phàm tản ra từng tầng như sóng biển, một số tin tức lập tức xuất hiện trước mắt Chu Thanh Vân. - Tiểu tử, ngươi biết không ít, nhưng đều là thứ vô dụng. Chu Thanh Vân nhìn những tin tức này, khóe miệng hơi nhếch lên nói. Rõ ràng chỉ là một phù văn, nhưng giống như thiên nhãn thật mở ra. Con mắt này vừa mở, một đạo huyết quang bắn ngược lại mà ra. Không đợi Chu Thanh Vân phản ứng kịp, đạo quang kia đã tới lòng bàn tay ông ta. “Răng rắc!” Âm thanh thủy tinh bị nghiền nát vang lên, trên tay Chu Thanh Vân lập tức xuất hiện vết rạn. Ngay sau đó, cả cánh tay Chu Thanh Vân nổ tung.