Trên sân đấu, Mạc Phàm giống như dự đoán được, một tay hắn vươn về phía gần thi thể Lý Thu Minh. “Vù” một tiếng, kiếm cổ của Lý Thu Minh bay vào trong tay hắn. Hắn liếc mắt nhìn về phía thanh kiếm kia một cái, trong mắt chớp lóe tinh quang, Phong Kiếm Chú trên thân kiếm sáng vài cái rồi biến mất không thấy, khí tức giống như khói báo động lập tức xông thẳng lên trời, ép về phía Mạnh Sơn Hà. Nói xong, hắn lập tức đi lên đệ nhất cung dưới ánh mắt của mọi người. Không phải Mạnh Sơn Hà muốn chơi với hắn sao, vậy thì chơi tới cùng. - Vọng Cơ sư huynh, ta muốn khiêu chiến với huynh, thỉnh chỉ giáo. Lần này sắc mặt Mạnh Sơn Hà xanh mét, càng khó coi hơn vừa rồi, giống như bị tát một cái xong, lại bị đạp mạnh một cái. Mạc Phàm khiêu chiến Vọng Cơ, nếu Vọng Cơ rời đi, trong mười người bọn họ chọn chỉ có mình Mạc Phàm là thiên tài, những người khác còn tạm, nhưng kém Lý Thu Minh, Vọng Cơ rất nhiều. Nhưng ông ta nắm chặt tay, không nói gì nữa. Vừa rồi ông ta ra tay với Mạc Phàm, đã xem như phá hủy quy củ. Hạng nhất của Thần Nông Tông là danh môn chính phái tự cho rằng như vậy, danh tiếng rất tốt đối với bên ngoài. Nếu lại ra tay, ông ta trở về sẽ bị trừng phạt. Đệ nhất cung, Vọng Cơ hơi nhếch miệng, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi. - Thực lực của Mạc sư đệ thật sự kinh người, ta cũng không phải đối thủ của đệ, ta sẽ rời khỏi hải tuyển lần này. Tuy anh ta không biết rốt cuộc Mạc Phàm có bí mật gì, nhưng từ thái độ tối qua của Mạc Phàm đối với anh ta và Lã Hồng Nhu, dựa theo lời Mạc Phàm nói sẽ không phải là chuyện tốt. Nói xong, anh ta ơi ôm quyền với Mạc Phàm, lập tức đi ra khỏi đấu cung. Vọng Cơ mới đi không xa, giọng nói của Mạc Phàm truyền vào tai anh ta. - Vọng Cơ sư huynh, ta nợ huynh và Hồng Nhu sư tỷ một ân tình, sau này ta sẽ trả cho hai người mỗi người một cơ duyên. Lần này hắn xem như đắc tội Mạnh gia, Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ rời đi, không có khả năng Mạnh Sơn Hà không nhìn ra hai người có không ít quan hệ với hắn. Với hiểu biết của hắn về Mạnh gia, Mạnh gia khó mà không động tay động chân với hai người. - Đệ không nợ hai chúng ta chuyện gì, cơ duyên của Hồng Nhu sư muội đệ nên cho, còn ta, ta cũng xem như có con đường thứ hai, cho nên chúng ta thanh toán xong, nhưng đệ phải cẩn thận, con đường sau này của đệ sẽ không dễ đi, thanh kiếm trong tay đệ, nếu không có đệ sẽ rơi vào trong tay ta, nhưng ta bại bởi Long Ngạo Thiên, cho nên chưa chắc thanh kiếm đó đã đối phó được Long Ngạo Thiên. Vọng Cơ cười, vừa xuống núi vừa truyền âm. Lã Hồng Nhu được người ta mời đi luyện đan, anh ta không biết Mạc Phàm làm thế nào, nhưng phần lớn là vì Mạc Phàm. Trước khi anh ta tới Thanh Thành, từng có cao thủ Thiên Mệnh Huyền Thuật tính cho anh ta. Nếu có người có thiên phú hơn anh ta xuất hiện, anh ta mới tránh được một kiếp, rõ ràng Mạc Phàm là người có thiên phú cao hơn đó. Ngoài ra nếu không có Mạc Phàm, lúc anh ta đấu với Lý Thu Minh sẽ không để Lý Thu Minh rút thanh kiếm này ra, còn cướp thanh kiếm đó. Anh ta đoạt thanh kiếm này vẫn bị Long Ngạo Thiên phế, nói lên thanh kiếm này không đủ để đối phó Long Ngạo Thiên. - Quả thật thanh kiếm này không đủ, đây chỉ là một trong những thứ ta đối phó Long Ngạo Thiên. Mạc Phàm cười nhạt. Thanh kiếm này là bội kiếm của Vọng Cơ sư huynh ở kiếp trước, đã bị bẻ gãy dưới tay Long Ngạo Thiên. Tất nhiên hắn biết thanh kiếm này không đối phó được Long Ngạo Thiên, chỉ là hắn không định dựa vào thanh kiếm này đối phó Long Ngạo Thiên. - Vậy là được rồi, chúc đệ may mắn. Vọng Cơ nhướn mày, không nói gì nữa rời khỏi đấu cung, biến mất trong biển người. Mạc Phàm nhìn theo Vọng Cơ sư huynh rời khỏi đấu cung, đôi mắt hắn nheo lại, nhìn về phía đám Mạnh Sơn Hà trên bầu trời. - Mạnh trưởng lão, bây giờ ta có tư cách lấy được danh ngạch thứ nhất này chưa, hay là ta cần thêm khảo nghiệm khác nữa? Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, ông ta còn chưa mở miệng, nam tử họ Chúc ở bên cạnh mở miệng: - Mạnh sư huynh, theo ta thấy, danh ngạch thứ nhất này ngoại trừ Mạc công tử ra thì không còn ai khác, huynh xem cần khảo hạch khác không? - Ta cũng thấy nên cho tiểu tử này đệ nhất. Nữ tử họ Lương nói tiếp. Thực lực của Mạc Phàm như vậy nếu không lấy được thứ nhất, vậy không ai đạt được thứ nhất rồi. Nếu không cho Mạc Phàm thứ nhất, chỉ sợ Mạc Phàm sẽ quét thêm một đợt nữa, đến lúc đó hải tuyển của bọn họ sẽ vô nghĩa. Cho dù là bây giờ, bọn họ trở về cũng khó tránh khỏi không bị trừng phạt. Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, thứ nhất có khả năng trở thành đệ tử của chưởng môn. Nếu để cho Mạc Phàm, thân phận của Mạc Phàm sẽ lập tức tương đương với lão tổ của Mạnh gia bọn họ. Tuy địa vị không thể so sánh được, nhưng rất bất lợi với Mạnh gia bọn họ. - Tạm thời cho cậu ta thứ nhất, chuyện này hai người tự mình quyết định đi, không cần hỏi ta, nhưng đợi hải tuyển kết thúc, sẽ có người tới xét duyệt thân phận của mười người đứng đầu, có thể trở thành thứ nhất hay không sẽ do bọn họ định đoạt. Mạnh Sơn Hà do dự một lát, nói. Để Mạc Phàm cao hứng mấy ngày trước, nếu không để Mạc Phàm quét thêm mấy đợt nữa, sẽ càng bất lợi với ông ta. Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, vung tay áo rời đi. - Vậy được rồi. Trong mắt nam tử họ Chúc và nữ tử họ Lương hiện lên dị sắc, nhưng không nói gì nữa. Bọn họ đều biết thân phận xét duyệt, nhưng theo bọn họ biết đến lúc đó sẽ do bọn họ dẫn 10 người tiến vào Thần Nông Tông, bỗng nhiên ở đây có thêm một người, khả năng Mạnh Sơn Hà bịa đặt sẽ cao hơn một chút. Xem ra Mạnh Sơn Hà vẫn chưa từ bỏ ý định. Chỉ nghĩ một lát, hai người thoải mái hơn. Mạnh Sơn Hà ra tay với Mạc Phàm, đã gợi địch ý với Mạc Phàm. Nếu Mạnh gia để Mạc Phàm trở thành thứ nhất, chẳng khác nào tặng một lễ vật siêu lớn cho kẻ địch. Mạc Phàm muốn lấy hạng nhất tiến vào Thần Nông Tông, quả thật không đơn giản như vậy. Hai người liếc mắt nhìn Mạc Phàm trong đấu cung một cái, đều lắc đầu. Nữ tử họ Lương lấy một lệnh bài màu vàng ra, ném cho Mạc Phàm, nhắc nhở: Nam tử họ Chúc cười với Mạc Phàm, dời mắt nhìn những người khác ở đấu cung. - Hiện giờ ngoại trừ đệ nhất cung ra, các cung khác đều trống, muốn gia nhập Thần Nông Tông ta, thì dựa theo quy tắc trước tiếp tục khiêu chiến từ đệ nhị đến đệ thập cung. Những lời này vừa vang lên, lúc này đấu cung mới chậm rãi khôi phục lại bình thường trong hỗn loạn lúc trước, nhưng rất lâu không thể bình tĩnh lại. Mạc Phàm hơi nhếch miệng, truyền âm cho Mạnh Vô Kỳ, sau đó xoay người vào đấu cung.