Lúc Tử Yên và Thượng Quan Ngưng trao đổi với nhau, Mạc Phàm vòng mấy vòng, bỏ lại người theo dõi hắn ở phía sau, mới biến thành gương mặt ban đầu về đấu cung. Mạc Phàm vừa trở về, Mạnh Vô Kỳ vội vàng tới đón. - Công tử. - Hiện giờ đấu cung thế nào, có biến hóa gì không? Mạc Phàm hỏi. - Có khiêu chiến không ít, biến hóa cũng không nhiều, đệ thập cung thay đổi vài lần, đệ bát cung cũng bị người ta khiêu chiến vài lần, nhưng không ai là đối thủ của Lã Hồng Nhu, trái lại đệ nhất cung xảy ra biến hóa. Mạnh Vô Kỳ nói rất tường tận. Mạc Phàm rời đi không lâu, thì có người khiêu chiến đệ thập cung, người ở đệ thập cung kiên trì được mấy trận, cuối cùng cũng bại. Mấy người sau, người sau kiên trì ngắn hơn người trước, sau khi Mạc Phàm rời đi không lâu, lại thay đổi năm sáu người. Đệ bát cung vì Mạc Phàm từng khiêu chiến, không ít người cảm thấy đệ bát cung không mạnh như vậy, cuối cùng bị Lã Hồng Nhu đốt trở về, lúc này mới không dám khiêu chiến. Phía trên đấu cung vốn không có động tĩnh gì, Lý Thu Minh luôn ổn định ở vị trí thứ nhất, thứ hai là Tương Thành, thứ ba là Ôn Thủy Hàn, thứ tư là Vọng Cơ. Không biết vì sao, vậy mà Lý Thu Minh khiêu khích đám Tương Thành, khơi dậy lửa giận của đám Tương Thành. Anh ta vốn đánh bại Tương Thành và Ôn Thủy Hàn, nhưng cuối cùng bại bởi Vọng Cơ. Sau khi Vọng Cơ tới vị trí thứ ba, lại đánh bại Tương Thành. Cho nên hiện giờ biến thành Vọng Cơ thứ nhất, phía dưới là Tương Thành, Ôn Thủy Hàn và Lý Thu Minh. - Công tử, Lý Thu Minh này quá kiêu ngạo, hiện giờ ăn khổ rồi. Mạnh Vô Kỳ nói. - Kiêu ngạo sao? Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt xuất hiện ánh sáng lạnh. Không phải Lý Thu Minh khiêu khích không mục đích, sở dĩ anh ta khiêu khích đám Thanh Thành, là thật sự muốn nhường vị trí số một. Nếu Lý Thu Minh không nắm chắc, đã không có biện pháp ngồi ở vị trí số một lâu như vậy. Phải biết rằng lúc trước Lý Thu Minh không phải thứ nhất. - Vô Kỳ, mọi chuyện trong thời gian này, có lẽ có trùng hợp, nhưng không phải đều là trùng hợp, phần lớn dị thường đều có nguyên nhân cả. Mạc Phàm thản nhiên nói. - Công tử, ý của ngươi là Lý Thu Minh này vì nhằm vào chúng ta, mới khiêu khích mấy người kia sao? Mạnh Vô Kỳ nhướn mày hỏi. Lúc trước Lý Thu Minh luôn khiêm tốn, bỗng nhiên hắn tới không lâu, anh ta bắt đầu khiêu khích những người này, còn thua toàn bộ. - Hẳn là không còn khả năng khác. Mạc Phàm gật đầu. Lý Thu Minh hạ thấp thứ tự của mình, nhìn thì rất ngu xuẩn, nhưng là hành động rất sáng suốt. Anh ta rút lui khỏi đầu ngọn gió, có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, cuối cùng cho người đứng đầu lôi đình nhất kích. Bởi vì một khi đến thời khắc cuối cùng, bất luận là anh ta hay những người khác đều có cơ hội trùng kích vị trí số một. Nhiều người khiêu chiến số một như vậy, cho dù là anh ta cũng ăn không tiêu, Vọng Cơ sư huynh thiên tư hơn người cũng vậy, nhất là nhỡ đâu bị thương, sẽ càng cho người ta cơ hội. Nếu khiêu chiến Lý Thu Minh, hắn sẽ không do dự. Nhưng khiêu chiến Vọng Cơ sư huynh, là chuyện hắn không mong muốn nhất. So với khiêu chiến Vọng Cơ sư huynh, hắn càng nguyện ý đấu với 8 người khác cùng lúc. Nhưng hắn nhất định phải lấy được vị trí số một, chỉ khi lấy được vị trí này, hắn mới có thể đứng đối diện Long Ngạo Thiên, cứu được Vọng Cơ sư huynh dưới tay Long Ngạo Thiên. Đương nhiên phần lớn Lý Thu Minh làm vậy không chỉ có thế. Lý Thu Minh đang đứng trên cao ở đấu cungg, không thể khiêu chiến đấu cung thấp hơn anh ta. Lý Thu Minh tự hạ thấp thứ tự, nói không chừng là nhằm vào hắn. Dù sao hắn xuất thế ngang trời, Mạnh gia không có khả năng không biết, cũng sẽ không ngồi yên. Cụ thể Lý Thu Minh muốn làm gì, không lâu sau sẽ biết thôi. - Công tử anh minh, là ta nghĩ quá ít rồi. Mạc Phàm không có ý trách Mạnh Vô Kỳ, lạnh nhạt nói: - Sau này gặp chuyện như vậy thì suy nghĩ nhiều một phen, còn nữa, gần đây ngươi không được ra khỏi đấu cung, có chuyện gì lập tức dùng Thông Tấn Phù báo cho ta biết. Mạnh Vô Kỳ theo hắn tới Thanh Thành, chưa chắc Mạnh gia không ra tay với Mạnh Vô Kỳ. - Dạ. Mạnh Vô Kỳ gật đầu. - Còn nữa, phân tinh huyết và thần hồn của ngươi ra một phần, đặt vào trong đây. Mạc Phàm lấy hai bình ngọc ra, đưa cho Mạnh Vô Kỳ. Nếu hắn dẫn Mạnh Vô Kỳ theo, tất nhiên phải bảo vệ Mạnh Vô Kỳ. Mạnh Vô Kỳ cũng không nghĩ nhiều, phân ra tinh huyết và thần hồn của mình cho vào trong bình ngọc, hai tay đưa bình ngọc cho Mạc Phàm. Trong mắt Mạc Phàm hiện lên lam quang, nhìn về phía hai bình ngọc. Một lát sau, trong mắt hắn lóe lên dị sắc. - Ngươi biết mình có thể chất gì không? - Ta nghe chú ta từng nói, ta có thể chất thuộc tính thủy, cho nên không thích hợp với công pháp Mạnh gia. Mạnh Vô Kỳ nói thẳng. Tốc độ thăng tu vi của anh ta luôn chậm hơn bạn cùng trang lứa, thực lực cũng kém bạn cùng trang lứa nhiều. - Không chỉ công pháp Mạnh gia không thích hợp với ngươi, ngay cả Viêm Dương Thành đều không thích hợp với ngươi, ngươi có biết ở Mạnh gia ai có thể chất tương tự như ngươi không? Mạc Phàm mỉm cười, hỏi tiếp. - Cha ta có thể chất thuộc tính hỏa, mẹ ta là thuộc tính mộc, Mạnh gia chúng ta không có ai có thể chất như ta, làm sao vậy, công tử, có vấn đề gì sao? - Thể chất của ngươi tương tự với Mạnh Bất Đồng. Mạc Phàm nói. Mạnh Vô Kỳ là Thủy Ngọc Chi Thể, trong máu lưu trữ huyết dịch thuộc tính mộc. Thể chất như vậy ở vùng phía nam sung túc linh khí thuộc tính hỏa, quả thật tốc độ phát triển chậm đi nhiều. Hỏa khắc thủy, còn có thể khắc mộc, Mạnh Vô Kỳ gần như một gốc cây thủy sinh bị loại đến sa mạc, có thể sống đã không dễ dàng. Sư huynh Mạnh Bất Đồng cũng vậy, trước khi Mạnh Bất Đồng tới Thần Nông Tông thì y thuật không tệ, nhưng tu vi không được tốt lắm, sau khi tới Thần Nông Tông, bỗng nhiên thực lực tăng mạnh. Cuối cùng được sư phụ nhìn trúng, nhận làm đệ tử thân truyền. - Sao lại có chuyện này được. Vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ sửng sốt, hỏi. - Không cần khẩn trương, hẳn là tổ tiên ngươi có loại huyết mạch này, trôi qua nhiều năm, chỉ xuất hiện trên người ngươi mà thôi. Mạc Phàm thản nhiên nói. - Vậy sao. - Đây là Vô Ảnh Tuyệt, sau này ngươi tu luyện thứ này, chỉ cần ngươi tu đến độ lửa nhất định, ngươi muốn mạnh hơn Mạnh Bất Đồng thì không dễ như vậy, nhưng sau này thừa sức bảo hộ nhất mạch của Mạnh gia các ngươi. Mạc Phàm cất bình ngọc, lấy một ngọc giản ra nói. - Nếu ngươi không có đủ thực lực, sau này chỉ có thể giữ nhà hộ viện giúp ta, tự ngươi chọn đi. Mạc Phàm đặt ngọc giản lên trên bàn, xoay người đi vào trong đấu cung. Mạnh Vô Kỳ do dự một lát, còn chưa cầm lấy ngọc giản, một giọng nói truyền từ ngoài đấu cung vào. - Lý Thu Minh Kiếm Mộ Tinh đến bái phỏng, mong mở cửa gặp.