“Mày chết chắc rồi!”Người trung niên vừa bị Dương Thanh tát bay thấy vậy, dữ tợn lẩm bẩm như đã thấy cảnh anh bị đánh chết. Tuy ông ta không phải dòng chính của Vương tộc nhưng cũng là một con chó bên người dòng chính Vương tộc, chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô thấy ông ta cũng phải cung kính tiếp đón. Vậy mà giờ đây ông ta lại bị một thằng nhóc chưa đến ba mươi tuổi tát bay. Chỉ một giây sau, nụ cười trên mặt ông ta lập tức cứng đờ, ánh mắt kinh hãi, vẻ mặt khó tin. Rõ ràng vừa nãy ông ta trông thấy vệ sĩ đã chộp vào đầu Dương Thanh, nhưng chớp mắt một cái, tất cả đều thay đổi. Tay của vệ sĩ áo đen bị Dương Thanh bắt lấy. Gã vệ sĩ áo đen biết Dương Thanh có thể tát bay người trung niên, thực lực sẽ không tầm thường nhưng không ngờ tốc độ phản ứng và sức mạnh của anh lại kinh người tới vậy. Gã ta bị Dương Thanh bắt lấy cổ tay, cố sức giãy giụa vẫn không thoát ra được. “Buông ra!”Vệ sĩ áo đen nghiến răng nói. “Vừa rồi mày dùng đòn trí mạng định giết tao nhỉ? Vậy thì tao phế mày cũng không quá đáng đâu nhỉ?”, Dương Thanh tự biên tự diễn. Sắc mặt vệ sĩ trắng bệch, gã ta đã biết Dương Thanh muốn làm gì. “Răng rắc!”Gã ta vừa nghĩ đến khả năng này, cổ tay bỗng truyền tới tiếng xương gãy, đồng thời bàn tay bị bẻ ngoặt chín mươi độ. Cùng lúc đó cơn đau nhói mãnh liệt tràn ra toàn bộ cánh tay. “Mày… mày dám bẻ tay tao?”Gã vệ sĩ áo đen khó tin hỏi. Nỗi đau gãy tay khiến toàn thân gã ta run rẩy, mồ hôi ướt nhẹp. Không hổ là cao thủ được Vương tộc bồi dưỡng, dù bị bẻ gãy tay vẫn có thể nhẫn nhịn không kêu ra tiếng. Dương Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương: “Mày nên cảm thấy may mắn vì giáo sư Đỗ đang ở đây, nếu không sẽ không chỉ đơn giản bẻ một bàn tay như vậy đâu”. Dứt lời, anh quay lưng đi về phía giáo sư Đỗ. Người trung niên đến từ Vương tộc kia sợ xanh mặt. “Tôi rất ghét cái miệng của ông!”Lúc đi ngang qua ông ta, Dương Thanh bỗng dừng bước, bình thản nói. “Mày… mày muốn thế nào?”, người trung niên rất sợ hãi. Dương Thanh mỉm cười: “Không có gì, chỉ muốn tát ông thôi!”“Mày…”Ông ta chưa nói hết câu, Dương Thanh đã giơ tay. “Bốp!”Cái tát lần này còn vang dội hơn lần trước. Cơ thể nặng tám mươi cân của người trung niên bay ngược ra như con diều đứt dây, còn kèm theo mấy chiếc răng nhuốm máu bay ra ngoài. Rầm!Ông ta ngã lăn ra xa mười mấy mét, lúc rơi xuống đất đã bất tỉnh nhân sự. Vẻ mặt của gã vệ sĩ áo đen cực kỳ khó coi, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. Một người chưa đến ba mươi tuổi lại có thể tát bay người trưởng thành ra xa mười mấy mét, còn dễ dàng bẻ gãy tay gã ta. Người như vậy sao có thể là kẻ tầm thường?Dù ở trong Vương tộc cũng không có người trẻ tuổi nào mạnh như vậy. Gã vệ sĩ áo đen không dám tiếp tục dây dưa, quay về bên cạnh chiếc Rolls – Royce, khom người nói với cửa sổ xe được hạ xuống: “Cậu Huy, đối phương không đơn giản. Để đảm bảo an toàn, tôi đề nghị hãy rời đi trước”. Anh ta chăm chú nhìn vùng đất ngoại ô phía Nam trước mặt, ánh mắt dần trở nên sắc bén: “Tôi muốn xây một tòa trang viên cao cấp ở đây”. Dường như trong mắt anh ta, mảnh đất này đã là tài sản riêng, không thèm coi Dương Thanh ở cách đó không xa ra gì. “Tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào dám đánh người của Tào Huy này”. Dứt lời, người trẻ tuổi ấy cất bước đi về phía Dương Thanh.