Trên rào chắn. Bạch Tiểu Long chui ra khỏi thép đã biến dạng, lảo đảo ngã xuống đất, trong mắt đều là phẫn nộ và kinh ngạc. Anh ta đường đường là đệ tử chính thống của Bạch gia, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, lớn hơn Mạc Phàm vài tuổi, vậy mà bại bởi một người bình thường ít hơn anh ta vài tuổi, hiện giờ anh ta ít khi bại ở Bạch gia, chưa từng mất mặt như thế. - Tiểu tử, rốt cuộc mày là ai? Chắc chắn Mạc Phàm này không chỉ là bác sĩ đơn giản như vậy, tất nhiên còn có thân phận khác. - Anh không có tư cách biết. Mạc Phàm cười nói. Y tiên bất tử hắn, ai muốn biết cũng có thể biết sao? - Mày! Hai mắt Bạch Tiểu Long như sắp phun ra lửa, anh ta có bao giờ phải chịu tức giận như vậy? - Thế nào, không phục, anh có thể thử xem. Mạc Phàm cười nhạt nói. - Tao giết mày. Trong mắt Bạch Tiểu Long lóe lên sắc bén, thân hình chớp lóe, xuất hiện sau lưng Mạc Phàm, một chưởng lặng yên không tiếng động đánh vào phía sau Mạc Phàm. Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, không thèm nhìn tới, khẽ đá nhẹ một cái, như có không khí bám vào đùi hắn, giống như một cây đao, đao phong nổi lên bốn phía, chém mạnh về phía Bạch Tiểu Long. Mắt Bạch Tiểu Long mở to, trong mắt đều là khó mà tin. Bạch gia bọn họ cũng có thể tu luyện, chính anh ta cũng từng rèn luyện thân thể, sao không biết không khí kỹ. Nhưng không khí kỹ lại xuất hiện trên người Mạc Phàm, chuyện này đúng là khó tin. 16, 17 tuổi đã là Hoành Luyện tông sư? - Chuyện này… Vẻ mặt anh ta thay đổi, trong chớp mắt liền buông tha chuyện tấn công Mạc Phàm, vội vàng thu tay lại chắn. Một kích của Hoành Luyện tông sư không dễ chắn như vậy. “Rắc rắc!” Tiếng xương gãy vang lên, Bạch Tiểu Long lại bay ra ngoài hơn mười thước, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu. Tiểu khu vốn hoàn hảo thành mảnh bừa bãi. Cũng may nơi này góc cuối tiểu khu, hôm nay lại là thời gian làm việc, trong tiểu khu không có ai, nếu không chắc chắn sẽ nhấc lên sóng to gió lớn. - Thế nào, muốn thử lần nữa không? Mạc Phàm vung tay lên, bụi đất tản ra. - Khụ khụ! Trong bụi đất, một tay Bạch Tiểu Long nhũn như mỳ sợi, gian nan đứng dậy, trong mắt đều là sắc bén. - Tiểu tử, mày thực đáng chết, hôm nay không giết mày tao sẽ không họ Bạch. Bạch Tiểu Long gần như quát nói. Dị sắc trong mắt anh ta chớp lóe, trong chớp mắt con mắt vốn màu đen biến thành màu trắng. Tu vi mạnh hơn anh ta thì sao chứ, Hoành Luyện tông sư thì thế nào, dưới Bạch Đồng Tử của Bạch gia bọn họ, đều phải chết. Anh ta từng dùng Bạch Tử Đồng, thần không biết quỷ không hay giết một Tiên Thiên Tông Sư bất kính với Bạch gia bọn họ, còn giết cả nhà tông sư này. Mẹ Tiểu ngọc, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Manh vừa thấy mắt Bạch Tiểu Long đổi màu, sắc mặt thay đổi. Bạch Đồng Tử của Bạch gia, là Đồng Tử Thuật duy nhất ở Hoa Hạ, trừ phi có được huyết mạch của Bạch gia, nếu không căn bản không thể thi triển. Ngoại trừ độc nhất vô nhị ra, lực tấn công của Bạch Đồng Tử cũng rất cường đại. Nghe nói một vị cao thủ Bạch gia bọn họ nhìn thoáng qua đỉnh núi cách cây số, chỉ nói một câu. - Núi không đến gần ta, vậy núi sẽ bị hủy. Sau đó ngọn núi kia sụp đổ trong chớp mắt, núi trở thành đất bằng, người đó giẫm lên mà qua. Bạch Tiểu Long đối phó Mạc Phàm lại dùng Bạch Đồng Tử, lần này Mạc Phàm nguy rồi. Cho dù Mạc Phàm cường đại vượt qua bọn họ tưởng tượng, nhưng Bạch Tử Đồng tấn công vô hình vô tướng, hoàn toàn không thể né tránh. - Mạc tiên sinh, cẩn thận mắt cậu ta. Vẻ mặt mẹ Tiểu Ngọc lo lắng, vội vàng nhắc nhở. - Ha ha, trốn cũng không có tác dụng, cậu ta chết chắc rồi. Bạch Tiểu Long nhếch miệng, cười đắc ý nói. Nếu Bạch Đồng Tử của Bạch gia bọn họ dễ né tránh như vậy, Bạch gia bọn họ đã sớm biến mất. - Sát! Anh ta mới nói xong, một đạo quang mang màu trắng bắn từ trong mắt anh ta ra, bay về phía Mạc Phàm. - Giết tôi, anh không có bản lĩnh này. Mạc Phàm cười tự tin nói. Hắn tháo Hoàng Tuyền Thạch bên hông ra, rót linh khí vào bên trong, ném về phía không trung, mắt nhắm chặt, miệng bắt đầu niệm thần chú. Một màn hào quang màu ngũ sắc lập tức xuất hiện trước người hắn, bao cả người hắn lại. Cũng đúng lúc này, “rầm” một tiếng, màn hào quang chấn động. Hai cái cây nhỏ to bằng cánh tay phía sau Mạc Phàm bị vặn thành bánh quai chèo, gãy ở giữa. Nhưng hào quang màu ngũ sắc trên người Mạc Phàm chỉ vặn một cái, lại nhanh chóng khôi phục như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, thoải mái đỡ Bạch Đồng Tử. Bạch Tiểu Long sửng sốt, vẻ mặt lại thay đổi. Pháp khí gì lợi hại như vậy? Pháp khí phòng ngự bình thường đều bị phá nát dưới Bạch Đồng Tử của Đồng Tử Thuật, pháp khí của Mạc Phàm lại có thể ngăn cản. Anh ta kinh ngạc đồng thời tham lam trong mắt càng đậm hơn. Trên người tiểu tử này có quá nhiều bí mật, hôm nay bất luận thế nào cũng phải bắt tiểu tử này. - Tiểu tử, không phải mày rất lợi hại sao, sao lại trốn vào trong mai rùa như thế, mày có thể trốn vào trong mai rùa, nhưng bọn họ có mai rùa để trốn sao? Bạch Tiểu Long cười hung dữ, tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt trắng của anh ta. Anh ta nói xong dời mắt nhìn đám Bạch Tiểu Hàn, A Hào. ắ ắ ầ ế ểAnh ta không phá được màn hào quang của Mạc Phàm, anh ta không tin Mạc Phàm sẽ nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần Mạc Phàm ra khỏi màn hào quang này, sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Sắc mặt đám Bạch Tiểu Hàn thay đổi, không ngờ Bạch Tiểu Long sẽ ra tay với bọn họ. Bạch Tiểu Manh sợ tới mức trốn phía sau Bạch Tiểu Hàn. - Bạch Tiểu Long, cậu muốn làm gì? Bạch Tiểu Hàn lạnh giọng hỏi. - Vì tương lai của Bạch gia, chỉ có thể vất vả cho cô rồi, yên tâm, tôi sẽ cho các người chết nhanh một chút, đúng rồi, kiếp sau nhớ làm đàn ông. Bạch Tiểu Long cười âm hiểm nói, không cảm thấy có gì không đúng. Đợi anh ta lấy được bí mật trên người Mạc Phàm, thực lực của Bạch gia sẽ tăng mạnh, coi như Bạch Tiểu Hàn chết có ý nghĩa, dù sao không phải phụ nữ Bạch gia sống vì cường đại của Bạch gia sao? Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, đôi mắt như sắp phun ra lửa, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Long chăm chú. - Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ dùng thân phận phụ nữ giết cậu. Quy củ chết tiệt của Bạch gia, cô thật sự chịu đủ rồi. Vì sao phụ nữ không thể tu luyện, vì sao phụ nữ phải hi sinh vì Bạch gia, vì sao phải cống hiến hết mình cho Bạch gia, còn không chiếm được địa vị nên có? Nếu cô có thực lực như Mạc Phàm, nhất định phải phá toàn bộ. - Vậy kiếp sau gặp lại. Bạch Tiểu Long cười, trong mắt lóe lên bạch quang, muốn treo cổ đám Bạch Tiểu Hàn. Lúc này giọng Mạc Phàm truyền đến. - Không cần đợi kiếp sau, đời này có thể làm được. Vẻ mặt đám Bạch Tiểu Hàn sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Mạc Phàm, ánh mắt lại thay đổi. Bạch Tiểu Long nhíu mày, dời mắt nhìn Mạc Phàm, nhướn mày. Anh ta còn chưa ra tay, vậy mà hào quang xung quanh Mạc Phàm hoàn toàn biến mất, đúng là tên ngu ngốc không biết sống chết. - Tiểu tử, mày đã có tình như vậy, tao tiễn mày một đoạn. Anh ta cười đắc ý, bạch quang trong mắt chớp lóe, một đạo gợn sóng mắt thường không thể thấy được bay về phía Mạc Phàm. Không có pháp khí, xem lần này mày có chết không? Mạc Phàm lắc đầu cười, vẻ mặt khinh thường. - Anh cho rằng Đồng Tử Thuật của Bạch gia anh vô địch sao? Hắn nói xong liền mở mắt ra, ngọn lửa màu cam từ sâu trong đồng tử xuất hiện, nhanh chóng bốc lên. Nhiệt độ xung quanh tăng cao, như trong hỏa lò. Trên rào chắn. Bạch Tiểu Long chui ra khỏi thép đã biến dạng, lảo đảo ngã xuống đất, trong mắt đều là phẫn nộ và kinh ngạc. Anh ta đường đường là đệ tử chính thống của Bạch gia, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, lớn hơn Mạc Phàm vài tuổi, vậy mà bại bởi một người bình thường ít hơn anh ta vài tuổi, hiện giờ anh ta ít khi bại ở Bạch gia, chưa từng mất mặt như thế. - Tiểu tử, rốt cuộc mày là ai? Chắc chắn Mạc Phàm này không chỉ là bác sĩ đơn giản như vậy, tất nhiên còn có thân phận khác. - Anh không có tư cách biết. Mạc Phàm cười nói. Y tiên bất tử hắn, ai muốn biết cũng có thể biết sao? - Mày! Hai mắt Bạch Tiểu Long như sắp phun ra lửa, anh ta có bao giờ phải chịu tức giận như vậy? - Thế nào, không phục, anh có thể thử xem. Mạc Phàm cười nhạt nói. - Tao giết mày. Trong mắt Bạch Tiểu Long lóe lên sắc bén, thân hình chớp lóe, xuất hiện sau lưng Mạc Phàm, một chưởng lặng yên không tiếng động đánh vào phía sau Mạc Phàm. Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, không thèm nhìn tới, khẽ đá nhẹ một cái, như có không khí bám vào đùi hắn, giống như một cây đao, đao phong nổi lên bốn phía, chém mạnh về phía Bạch Tiểu Long. Mắt Bạch Tiểu Long mở to, trong mắt đều là khó mà tin. Bạch gia bọn họ cũng có thể tu luyện, chính anh ta cũng từng rèn luyện thân thể, sao không biết không khí kỹ. Nhưng không khí kỹ lại xuất hiện trên người Mạc Phàm, chuyện này đúng là khó tin. 16, 17 tuổi đã là Hoành Luyện tông sư? - Chuyện này… Vẻ mặt anh ta thay đổi, trong chớp mắt liền buông tha chuyện tấn công Mạc Phàm, vội vàng thu tay lại chắn. Một kích của Hoành Luyện tông sư không dễ chắn như vậy. “Rắc rắc!” Tiếng xương gãy vang lên, Bạch Tiểu Long lại bay ra ngoài hơn mười thước, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu. Tiểu khu vốn hoàn hảo thành mảnh bừa bãi. Cũng may nơi này góc cuối tiểu khu, hôm nay lại là thời gian làm việc, trong tiểu khu không có ai, nếu không chắc chắn sẽ nhấc lên sóng to gió lớn. - Thế nào, muốn thử lần nữa không? Mạc Phàm vung tay lên, bụi đất tản ra. - Khụ khụ! Trong bụi đất, một tay Bạch Tiểu Long nhũn như mỳ sợi, gian nan đứng dậy, trong mắt đều là sắc bén. - Tiểu tử, mày thực đáng chết, hôm nay không giết mày tao sẽ không họ Bạch. Bạch Tiểu Long gần như quát nói. Dị sắc trong mắt anh ta chớp lóe, trong chớp mắt con mắt vốn màu đen biến thành màu trắng. Tu vi mạnh hơn anh ta thì sao chứ, Hoành Luyện tông sư thì thế nào, dưới Bạch Đồng Tử của Bạch gia bọn họ, đều phải chết. Anh ta từng dùng Bạch Tử Đồng, thần không biết quỷ không hay giết một Tiên Thiên Tông Sư bất kính với Bạch gia bọn họ, còn giết cả nhà tông sư này. Mẹ Tiểu ngọc, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Manh vừa thấy mắt Bạch Tiểu Long đổi màu, sắc mặt thay đổi. Bạch Đồng Tử của Bạch gia, là Đồng Tử Thuật duy nhất ở Hoa Hạ, trừ phi có được huyết mạch của Bạch gia, nếu không căn bản không thể thi triển. Ngoại trừ độc nhất vô nhị ra, lực tấn công của Bạch Đồng Tử cũng rất cường đại. Nghe nói một vị cao thủ Bạch gia bọn họ nhìn thoáng qua đỉnh núi cách cây số, chỉ nói một câu. - Núi không đến gần ta, vậy núi sẽ bị hủy. Sau đó ngọn núi kia sụp đổ trong chớp mắt, núi trở thành đất bằng, người đó giẫm lên mà qua. Bạch Tiểu Long đối phó Mạc Phàm lại dùng Bạch Đồng Tử, lần này Mạc Phàm nguy rồi. Cho dù Mạc Phàm cường đại vượt qua bọn họ tưởng tượng, nhưng Bạch Tử Đồng tấn công vô hình vô tướng, hoàn toàn không thể né tránh. - Mạc tiên sinh, cẩn thận mắt cậu ta. Vẻ mặt mẹ Tiểu Ngọc lo lắng, vội vàng nhắc nhở. - Ha ha, trốn cũng không có tác dụng, cậu ta chết chắc rồi. Bạch Tiểu Long nhếch miệng, cười đắc ý nói. Nếu Bạch Đồng Tử của Bạch gia bọn họ dễ né tránh như vậy, Bạch gia bọn họ đã sớm biến mất. - Sát! Anh ta mới nói xong, một đạo quang mang màu trắng bắn từ trong mắt anh ta ra, bay về phía Mạc Phàm. - Giết tôi, anh không có bản lĩnh này. Mạc Phàm cười tự tin nói. Hắn tháo Hoàng Tuyền Thạch bên hông ra, rót linh khí vào bên trong, ném về phía không trung, mắt nhắm chặt, miệng bắt đầu niệm thần chú. Một màn hào quang màu ngũ sắc lập tức xuất hiện trước người hắn, bao cả người hắn lại. Cũng đúng lúc này, “rầm” một tiếng, màn hào quang chấn động. Hai cái cây nhỏ to bằng cánh tay phía sau Mạc Phàm bị vặn thành bánh quai chèo, gãy ở giữa. Nhưng hào quang màu ngũ sắc trên người Mạc Phàm chỉ vặn một cái, lại nhanh chóng khôi phục như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, thoải mái đỡ Bạch Đồng Tử. Bạch Tiểu Long sửng sốt, vẻ mặt lại thay đổi. Pháp khí gì lợi hại như vậy? Pháp khí phòng ngự bình thường đều bị phá nát dưới Bạch Đồng Tử của Đồng Tử Thuật, pháp khí của Mạc Phàm lại có thể ngăn cản. Anh ta kinh ngạc đồng thời tham lam trong mắt càng đậm hơn. Trên người tiểu tử này có quá nhiều bí mật, hôm nay bất luận thế nào cũng phải bắt tiểu tử này. - Tiểu tử, không phải mày rất lợi hại sao, sao lại trốn vào trong mai rùa như thế, mày có thể trốn vào trong mai rùa, nhưng bọn họ có mai rùa để trốn sao? Bạch Tiểu Long cười hung dữ, tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt trắng của anh ta. Anh ta nói xong dời mắt nhìn đám Bạch Tiểu Hàn, A Hào. ắ ắ ầ ế ểAnh ta không phá được màn hào quang của Mạc Phàm, anh ta không tin Mạc Phàm sẽ nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần Mạc Phàm ra khỏi màn hào quang này, sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Sắc mặt đám Bạch Tiểu Hàn thay đổi, không ngờ Bạch Tiểu Long sẽ ra tay với bọn họ. Bạch Tiểu Manh sợ tới mức trốn phía sau Bạch Tiểu Hàn. - Bạch Tiểu Long, cậu muốn làm gì? Bạch Tiểu Hàn lạnh giọng hỏi. - Vì tương lai của Bạch gia, chỉ có thể vất vả cho cô rồi, yên tâm, tôi sẽ cho các người chết nhanh một chút, đúng rồi, kiếp sau nhớ làm đàn ông. Bạch Tiểu Long cười âm hiểm nói, không cảm thấy có gì không đúng. Đợi anh ta lấy được bí mật trên người Mạc Phàm, thực lực của Bạch gia sẽ tăng mạnh, coi như Bạch Tiểu Hàn chết có ý nghĩa, dù sao không phải phụ nữ Bạch gia sống vì cường đại của Bạch gia sao? Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, đôi mắt như sắp phun ra lửa, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Long chăm chú. - Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ dùng thân phận phụ nữ giết cậu. Quy củ chết tiệt của Bạch gia, cô thật sự chịu đủ rồi. Vì sao phụ nữ không thể tu luyện, vì sao phụ nữ phải hi sinh vì Bạch gia, vì sao phải cống hiến hết mình cho Bạch gia, còn không chiếm được địa vị nên có? Nếu cô có thực lực như Mạc Phàm, nhất định phải phá toàn bộ. - Vậy kiếp sau gặp lại. Bạch Tiểu Long cười, trong mắt lóe lên bạch quang, muốn treo cổ đám Bạch Tiểu Hàn. Lúc này giọng Mạc Phàm truyền đến. - Không cần đợi kiếp sau, đời này có thể làm được. Vẻ mặt đám Bạch Tiểu Hàn sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Mạc Phàm, ánh mắt lại thay đổi. Bạch Tiểu Long nhíu mày, dời mắt nhìn Mạc Phàm, nhướn mày. Anh ta còn chưa ra tay, vậy mà hào quang xung quanh Mạc Phàm hoàn toàn biến mất, đúng là tên ngu ngốc không biết sống chết. - Tiểu tử, mày đã có tình như vậy, tao tiễn mày một đoạn. Anh ta cười đắc ý, bạch quang trong mắt chớp lóe, một đạo gợn sóng mắt thường không thể thấy được bay về phía Mạc Phàm. Không có pháp khí, xem lần này mày có chết không? Mạc Phàm lắc đầu cười, vẻ mặt khinh thường. - Anh cho rằng Đồng Tử Thuật của Bạch gia anh vô địch sao? Hắn nói xong liền mở mắt ra, ngọn lửa màu cam từ sâu trong đồng tử xuất hiện, nhanh chóng bốc lên. Nhiệt độ xung quanh tăng cao, như trong hỏa lò.