Chương 1660: Nhưng ông ta không thể liên lạc được với Tần Tử Kính, Tần Thanh Tâm lại nói Tần Tử Kính đã mang hợp đồng đi rồi. “Bây giờ ông bảo người ta tha cho con gái tôi được chưa?” Tần Đại Dũng nhìn chằm chằm vào Tần Vũ. Đương nhiên Tần Vũ sẽ không nói cho Tần Đại Dũng biết chuyện ông ta không liên lạc được với người nhà họ Tần, nhưng trong mắt ông ta bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Tần Đại Dũng căng thẳng, căm tức nhìn Tần Vũ: “Ông định giết tôi à?” Lúc này nét mặt Tần Vũ đằng đằng sát khí, ông ta híp mắt: “Tần Đại Dũng, từ khi ông trở thành một phần trong kế hoạch của tôi, kết cục của ông đã được định sẵn rồi”. “Một khi ông hết giá trị lợi dụng thì đó cũng là giờ chết của ông!” Tần Đại Dũng lập tức biến sắc, tức giận nói: “Các người đã cướp hơn năm mươi năm của tôi, giờ còn lấy cả tập đoàn Nhạn Thanh nữa, ông không thể làm thế với tôi được!” “Ông cứ yên tâm, sau khi ông chết, con gái ông cũng sẽ xuống đó theo ông”. Tần Vũ vừa nói vừa đứng dậy, đi tới chỗ Tần Đại Dũng. “Khốn kiếp! Có gì thì cứ nhắm vào tôi đây này, con gái tôi vô tội, các người không được giết nó! Nó không biết gì hết!” Tần Đại Dũng vô cùng kích động, tức giận gào lên. Vì ông ấy cử động quá mạnh nên đã động đến miệng vết thương, ông ấy lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt. Tần Vũ cười khẩy: “Nhà họ Tần không cho phép bất cứ mối đe dọa nào tồn tại, nếu để các người sống sót, không ai có thể cam đoan sau này các người sẽ không trở thành đầu sỏ hủy diệt nhà họ Tần, nên các người phải chết!” Ông ta nói rồi chợt rút một con dao găm ra, đâm về phía tim Tần Đại Dũng. “Rầm!” Đúng lúc này, một tiếng động lớn bỗng vang lên, một cái xác đập vào chân Tần Vũ. Cái xác bất chợt xuất hiện này khiến Tần Vũ giật mình, bắt buộc phải ngừng việc giết Tần Đại Dũng lại. “Tử Kính!” Ông ta vô thức nhìn về phía cái xác, sau khi thấy rõ mặt cái xác, ông ta lập tức sững sờ. “Rốt cuộc ai đã giết con trai tôi?” Tần Vũ ôm thi thể của Tần Tử Kính, tức giận rống lên, mắt đỏ ngầu. Tần Đại Dũng cũng sững sờ, tuy ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy Tần Tử Kính, nhưng từ tiếng hét xé ruột xé gan của Tần Vũ, ông ấy cũng biết cái xác này chính là con trai ông ta. “Khốn kiếp! Đều do ông! Chắc chắn ông đã sắp đặt từ trước! Bằng không, sao con trai tôi lại chết được?” Tần Vũ bỗng nhào về phía Tần Đại Dũng với vẻ mặt giận dữ, đâm mạnh dao găm về phía ông ấy. “Rầm!” Nhưng ông ta vừa giơ dao lên, một ông lão tóc bạc trắng đã chắn trước mặt Tần Đại Dũng, giơ chân đá văng ông ta đi. “Phụt!” Tần Vũ lập tức bị đá bay, hộc máu mồm, khí thế cũng giảm mạnh. Ông ta là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, không ngờ lại bị người ta đá bay, có thể tưởng tượng được thực lực của người vừa xuất hiện mạnh đến mức nào. Sau khi ngã xuống đất, ông ta mới thấy rõ mặt người vừa đá mình, lập tức sững sờ. “Trịnh Tam Phong!” “Ông Trịnh, sao ông lại đánh tôi chứ?” Tần Vũ hỏi với vẻ khó hiểu.