Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe lam quang, ngẩng đầu nhìn Phượng Hoàng hỏa diễm to lớn trên bầu trời. Nếu Phượng Hoàng hỏa diễm này nổ tung, uy lực tuyệt đối không kém một kích của tiểu lôi sơn hắn luyện chế lúc trước, thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Cho dù đài chiến đấu bạch ngọc có bảo hộ, ngọn núi Hoa Sơn này cũng sẽ bị hủy. Hơn nữa hỏa diễm sẽ không tắt nhiều năm. - Quả thật Phượng Hoàng hỏa diễm này của bà đủ đáng sợ, cũng đủ giết tôi. Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Hắn phóng thích lôi điện cường đại như vậy ở cửa địa ngục, nhưng nếu tiểu lôi sơn không phải do hắn luyện chế, để hắn chống đỡ lôi điện đó, cũng ít có khả năng sống sót. Hắn không đỡ được tiểu lôi sơn, càng không nói tới Phượng Hoàng hỏa diễm này. Nghe Mạc Phàm nói vậy, không ít người lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Mạc Phàm đã tự mình thừa nhận không đỡ được một kích của Phượng Hoàng hỏa diễm rồi, chiến đấu này sắp kết thúc. Có một số người thì trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thoáng qua đám Bạch Tử Hàn đứng cách không xa. Lúc này Mạc Phàm còn bình tĩnh như vậy, không giống như sắp thua. Nếu Mạc Phàm thua, chắc chắn sẽ bảo người Mạc gia rời đi trước, nếu không đợi cậu ta vừa chết đi, người Mạc gia không thể chạy trốn khỏi tay Phượng Hoàng và Lâm Thiên Nam. - Thì sao? Phượng Hoàng nhíu mày, lạnh lùng hỏi. - Bất luận quân bài nào chưa lật của tôi đều chắn được một kích này của bà, trên cả Địa Cầu hẳn là không có ai có thể làm được chuyện này, bà cũng không được. Mạc Phàm thản nhiên nói. Tuy Phượng Hoàng là người biến dị ngũ cấp, nhưng thực lực chân chính chỉ là Giả Anh, một kích của cấp bậc này, chỉ cần chút thời gian, bà ta hơi chuẩn bị sẽ không là vấn đề. Nếu không phải những người này tranh thủ thời gian giúp Phượng Hoàng, Phượng Hoàng đã không có thời gian dùng một kích này. - Trên cả Địa Cầu, Mạc Phàm cũng quá kiêu ngạo rồi. Có người cau mày nói. Mạc Phàm có quân bài chưa lật có thể đỡ được một kích này hay không thì chưa biết, nhưng những lời Mạc Phàm nói rất dễ dẫn tới phiền phức. Phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, không phải không có người càng kh ủng bố hơn đám Phượng Hoàng, Lâm Thiên Nam, Pháp Thần Horus, chỉ là không ai ra mặt mà thôi. Những lời này của Mạc Phàm không chỉ chọc giận Phượng Hoàng, còn đắc tội những người đó. Phượng Hoàng nheo mắt lại, trong đôi mắt giống như có thể nhìn thấy hỏa diễm bắt đầu khởi động. - Xem ra cậu còn quân bài chưa lật, vậy cậu không cần chọn nữa, trái lại tôi muốn xem cậu còn quân bài gì chưa lật, có thể chứng minh những lời cậu vừa nói là đúng hay không. Nói xong trên người Phượng Hoàng dấy lửa, cả người chậm rãi chìm vào trong Phượng Hoàng hỏa diễm vĩ đại dưới chân. “Chiêm chiếp!” Âm thanh phượng minh vang lên, đôi mắt Phượng Hoàng hỏa diễm sáng lên, nhìn về phía Mạc Phàm. Bầu trời bắt đầu lắc lư, giống như sợ lực lượng của Phượng Hoàng hỏa diễm vĩ đại. Một số người không cẩn thận ngã xuống đất, bò mãi mà không dậy nổi. Không ít người nuốt nước bọt, lùi về sau theo bản năng. Dưới tình huống cách ly với đài chiến đấu bạch ngọc, bên ngoài còn có động tĩnh lớn như vậy, một kích này sẽ càng thêm kh ủng bố, vẫn nên cách xa một chút thì hơn. Chỉ trong phút chốc không ít người lùi đến nơi cách hai ngàn mét, dựa vào pháp khí trôi nổi ở giữa không trung, sau đó nhìn về phía đài chiến đấu bạch ngọc. Tuy đám Hải Thần, lão tổ Thanh Bang không rời khỏi đài chiến đấu bạch ngọc, nhưng cũng dùng pháp bảo hoặc năng lượng bảo vệ toàn thân. Phượng Hoàng hỏa diễm to lớn liếc Mạc Phàm một cái, một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, nối với Phượng Hoàng hỏa diễm, phía dưới thì chiếu lên người Mạc Phàm cầm Hồng Liên. Cột sáng màu đỏ này vừa thành, giọng nói lạnh lùng của Phượng Hoàng vang lên. - Phượng lạc! Phượng Hoàng hỏa diễm lại kêu mấy tiếng, cơ thể to lớn lao nhanh xuống dưới, xuống theo cột sáng. Phượng Hoàng tới chỗ nào, bầu trời giống như giấy gặp hỏa diễm hừng hực, đến chỗ nào không gian chỗ đó bị đốt sạch. Khí tức vô cùng kh ủng bố lan ra bốn phương tám hướng, đ è xuống phía dưới. Sắc mặt những người ở xung quanh chưa rời đi thay đổi, nhanh chóng rời đi như điên rồi. Dưới Phượng Hoàng hỏa diễm to lớn, trong mắt Mạc Phàm lóe sáng hào quang, khóe miệng hắn cũng nhếch lên. - Nếu là vài phút trước, một kích như vậy của bà, quả thật có thể khiến tôi gặp phiền phức, nhưng bây giờ sao, tôi sẽ cho bà thấy thứ tôi chuẩn bị. Mạc Phàm nheo mắt lại, không thèm nhìn Phượng Hoàng hỏa diễm trên đỉnh đầu, ý niệm vừa động, phù văn của Yêu Tộc cổ xuất hiện trên người hắn. Phù văn của Yêu Tộc cổ vừa xuất hiện liền lan ra xung quanh, chỉ trong chớp mắt đã có ở khắp nơi trên đài chiến đấu bạch ngọc, khí tức yêu dị, tang thương, cổ xưa xuất hiện. Yêu văn đến gần chỗ Pháp Thần Horus, sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình, người đàn ông mặc thần bào âm dương chết, yêu văn lập tức sáng lên. Yêu văn sáng lên hợp lại với nhau, biến thành một nơi tương tự tinh vực. - Sát sinh, thành thánh! Môi Mạc Phàm khẽ mở, bốn chữ truyền từ miệng hắn ra. Bốn chữ vang lên, hào quang bắn từ trong ba tinh vực ra, chiếu lên người Mạc Phàm. Hào quang này chiếu lên người Mạc Phàm, áo và tóc hắn không gió mà bay, khí tức trên người hắn cũng vô cùng cường đại, giống như nhiệt kế để ở trong hỏa diễm, nhanh chóng tăng cao, phóng lên trời. Chỉ chưa tới một giây, một hắc cầu xuất hiện xung quanh hắn. Sau đó lại có một hắc cầu, rồi lại một cái nữa. Chỉ trong phút chốc, hắc cầu trên người Mạc Phàm từ 27 thành 49, khí tức cường đại khiến người ta không thể hô hấp tỏa từ người Mạc Phàm ra bốn phía, có thể cảm nhận được tốc độ tăng nhanh chóng. Gió mạnh điên cuồng thổi quét xung quanh. Sắc mặt không ít người thay đổi, số người còn lại thì mờ mịt. - Đây là tình huống gì thế, vì sao bỗng nhiên khí tức của cậu ta mạnh hơn nhiều, chẳng lẽ cậu ta không dùng toàn bộ thực lực? Vừa rồi Kim Đan của Mạc Phàm từ 18 thành 27, hiện giờ lại tăng thêm, phần lớn là che giấu thực lực. - Không phải chứ? Có người ở bên cạnh tràn đầy khiếp sợ, nơm nớp lo sợ nói. - Không phải cậu ta che giấu thực lực, mà cậu ta dùng ba người bị giết tăng thực lực, giết người tăng cấp. Tần Vô Nhai vừa chống lại cơn gió Mạc Phàm tạo ra, vừa nghiến răng nói. Bỗng nhiên thực lực của Mạc Phàm bạo tăng, lại liên quan tới ba nơi kia, đúng là nơi ba người bị Mạc Phàm giết. Tuy ông ta không tin chuyện giết người có thể tăng tu vi, bình thường đều lấy Tinh Khí Thần của người sống để tăng tu vi, người chết thì Tinh Khí Thần sẽ tán đi, hiệu quả kém hơn nhiều, nhất là như Pháp Thần Horus, bị một kiếm của Mạc Phàm nổ thành mảnh nhỏ, tìm khắp nơi cũng không được. Nhưng không có khả năng tình cờ ở ba tinh vực như vậy được, ngay chỗ ba người tử vong. Chuyện này chỉ có một khả năng, Mạc Phàm có thể giết người tăng cấp. Tuy chuyện này rất khó tin, nhưng rất nhanh có nhiều người tin vài phần. Trong vòng một năm Mạc Phàm đã có thực lực mạnh như vậy, cho dù là thiên tài ngàn năm hiếm có cũng không theo kịp Mạc Phàm. Nếu có công pháp giết người tăng cấp, vậy thì dễ hiểu rồi. - Giết người tăng cấp sao? Nghe thấy mấy chữ này, vẻ mặt không ít người ngẩn ra, trên mặt tràn đầy vẻ khó mà tin. Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe lam quang, ngẩng đầu nhìn Phượng Hoàng hỏa diễm to lớn trên bầu trời. Nếu Phượng Hoàng hỏa diễm này nổ tung, uy lực tuyệt đối không kém một kích của tiểu lôi sơn hắn luyện chế lúc trước, thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Cho dù đài chiến đấu bạch ngọc có bảo hộ, ngọn núi Hoa Sơn này cũng sẽ bị hủy. Hơn nữa hỏa diễm sẽ không tắt nhiều năm. - Quả thật Phượng Hoàng hỏa diễm này của bà đủ đáng sợ, cũng đủ giết tôi. Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Hắn phóng thích lôi điện cường đại như vậy ở cửa địa ngục, nhưng nếu tiểu lôi sơn không phải do hắn luyện chế, để hắn chống đỡ lôi điện đó, cũng ít có khả năng sống sót. Hắn không đỡ được tiểu lôi sơn, càng không nói tới Phượng Hoàng hỏa diễm này. Nghe Mạc Phàm nói vậy, không ít người lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Mạc Phàm đã tự mình thừa nhận không đỡ được một kích của Phượng Hoàng hỏa diễm rồi, chiến đấu này sắp kết thúc. Có một số người thì trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thoáng qua đám Bạch Tử Hàn đứng cách không xa. Lúc này Mạc Phàm còn bình tĩnh như vậy, không giống như sắp thua. Nếu Mạc Phàm thua, chắc chắn sẽ bảo người Mạc gia rời đi trước, nếu không đợi cậu ta vừa chết đi, người Mạc gia không thể chạy trốn khỏi tay Phượng Hoàng và Lâm Thiên Nam. - Thì sao? Phượng Hoàng nhíu mày, lạnh lùng hỏi. - Bất luận quân bài nào chưa lật của tôi đều chắn được một kích này của bà, trên cả Địa Cầu hẳn là không có ai có thể làm được chuyện này, bà cũng không được. Mạc Phàm thản nhiên nói. Tuy Phượng Hoàng là người biến dị ngũ cấp, nhưng thực lực chân chính chỉ là Giả Anh, một kích của cấp bậc này, chỉ cần chút thời gian, bà ta hơi chuẩn bị sẽ không là vấn đề. Nếu không phải những người này tranh thủ thời gian giúp Phượng Hoàng, Phượng Hoàng đã không có thời gian dùng một kích này. - Trên cả Địa Cầu, Mạc Phàm cũng quá kiêu ngạo rồi. Có người cau mày nói. Mạc Phàm có quân bài chưa lật có thể đỡ được một kích này hay không thì chưa biết, nhưng những lời Mạc Phàm nói rất dễ dẫn tới phiền phức. Phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, không phải không có người càng kh ủng bố hơn đám Phượng Hoàng, Lâm Thiên Nam, Pháp Thần Horus, chỉ là không ai ra mặt mà thôi. Những lời này của Mạc Phàm không chỉ chọc giận Phượng Hoàng, còn đắc tội những người đó. Phượng Hoàng nheo mắt lại, trong đôi mắt giống như có thể nhìn thấy hỏa diễm bắt đầu khởi động. - Xem ra cậu còn quân bài chưa lật, vậy cậu không cần chọn nữa, trái lại tôi muốn xem cậu còn quân bài gì chưa lật, có thể chứng minh những lời cậu vừa nói là đúng hay không. Nói xong trên người Phượng Hoàng dấy lửa, cả người chậm rãi chìm vào trong Phượng Hoàng hỏa diễm vĩ đại dưới chân. “Chiêm chiếp!” Âm thanh phượng minh vang lên, đôi mắt Phượng Hoàng hỏa diễm sáng lên, nhìn về phía Mạc Phàm. Bầu trời bắt đầu lắc lư, giống như sợ lực lượng của Phượng Hoàng hỏa diễm vĩ đại. Một số người không cẩn thận ngã xuống đất, bò mãi mà không dậy nổi. Không ít người nuốt nước bọt, lùi về sau theo bản năng. Dưới tình huống cách ly với đài chiến đấu bạch ngọc, bên ngoài còn có động tĩnh lớn như vậy, một kích này sẽ càng thêm kh ủng bố, vẫn nên cách xa một chút thì hơn. Chỉ trong phút chốc không ít người lùi đến nơi cách hai ngàn mét, dựa vào pháp khí trôi nổi ở giữa không trung, sau đó nhìn về phía đài chiến đấu bạch ngọc. Tuy đám Hải Thần, lão tổ Thanh Bang không rời khỏi đài chiến đấu bạch ngọc, nhưng cũng dùng pháp bảo hoặc năng lượng bảo vệ toàn thân. Phượng Hoàng hỏa diễm to lớn liếc Mạc Phàm một cái, một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, nối với Phượng Hoàng hỏa diễm, phía dưới thì chiếu lên người Mạc Phàm cầm Hồng Liên. Cột sáng màu đỏ này vừa thành, giọng nói lạnh lùng của Phượng Hoàng vang lên. - Phượng lạc! Phượng Hoàng hỏa diễm lại kêu mấy tiếng, cơ thể to lớn lao nhanh xuống dưới, xuống theo cột sáng. Phượng Hoàng tới chỗ nào, bầu trời giống như giấy gặp hỏa diễm hừng hực, đến chỗ nào không gian chỗ đó bị đốt sạch. Khí tức vô cùng kh ủng bố lan ra bốn phương tám hướng, đ è xuống phía dưới. Sắc mặt những người ở xung quanh chưa rời đi thay đổi, nhanh chóng rời đi như điên rồi. Dưới Phượng Hoàng hỏa diễm to lớn, trong mắt Mạc Phàm lóe sáng hào quang, khóe miệng hắn cũng nhếch lên. - Nếu là vài phút trước, một kích như vậy của bà, quả thật có thể khiến tôi gặp phiền phức, nhưng bây giờ sao, tôi sẽ cho bà thấy thứ tôi chuẩn bị. Mạc Phàm nheo mắt lại, không thèm nhìn Phượng Hoàng hỏa diễm trên đỉnh đầu, ý niệm vừa động, phù văn của Yêu Tộc cổ xuất hiện trên người hắn. Phù văn của Yêu Tộc cổ vừa xuất hiện liền lan ra xung quanh, chỉ trong chớp mắt đã có ở khắp nơi trên đài chiến đấu bạch ngọc, khí tức yêu dị, tang thương, cổ xưa xuất hiện. Yêu văn đến gần chỗ Pháp Thần Horus, sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình, người đàn ông mặc thần bào âm dương chết, yêu văn lập tức sáng lên. Yêu văn sáng lên hợp lại với nhau, biến thành một nơi tương tự tinh vực. - Sát sinh, thành thánh! Môi Mạc Phàm khẽ mở, bốn chữ truyền từ miệng hắn ra. Bốn chữ vang lên, hào quang bắn từ trong ba tinh vực ra, chiếu lên người Mạc Phàm. Hào quang này chiếu lên người Mạc Phàm, áo và tóc hắn không gió mà bay, khí tức trên người hắn cũng vô cùng cường đại, giống như nhiệt kế để ở trong hỏa diễm, nhanh chóng tăng cao, phóng lên trời. Chỉ chưa tới một giây, một hắc cầu xuất hiện xung quanh hắn. Sau đó lại có một hắc cầu, rồi lại một cái nữa. Chỉ trong phút chốc, hắc cầu trên người Mạc Phàm từ 27 thành 49, khí tức cường đại khiến người ta không thể hô hấp tỏa từ người Mạc Phàm ra bốn phía, có thể cảm nhận được tốc độ tăng nhanh chóng. Gió mạnh điên cuồng thổi quét xung quanh. Sắc mặt không ít người thay đổi, số người còn lại thì mờ mịt. - Đây là tình huống gì thế, vì sao bỗng nhiên khí tức của cậu ta mạnh hơn nhiều, chẳng lẽ cậu ta không dùng toàn bộ thực lực? Vừa rồi Kim Đan của Mạc Phàm từ 18 thành 27, hiện giờ lại tăng thêm, phần lớn là che giấu thực lực. - Không phải chứ? Có người ở bên cạnh tràn đầy khiếp sợ, nơm nớp lo sợ nói. - Không phải cậu ta che giấu thực lực, mà cậu ta dùng ba người bị giết tăng thực lực, giết người tăng cấp. Tần Vô Nhai vừa chống lại cơn gió Mạc Phàm tạo ra, vừa nghiến răng nói. Bỗng nhiên thực lực của Mạc Phàm bạo tăng, lại liên quan tới ba nơi kia, đúng là nơi ba người bị Mạc Phàm giết. Tuy ông ta không tin chuyện giết người có thể tăng tu vi, bình thường đều lấy Tinh Khí Thần của người sống để tăng tu vi, người chết thì Tinh Khí Thần sẽ tán đi, hiệu quả kém hơn nhiều, nhất là như Pháp Thần Horus, bị một kiếm của Mạc Phàm nổ thành mảnh nhỏ, tìm khắp nơi cũng không được. Nhưng không có khả năng tình cờ ở ba tinh vực như vậy được, ngay chỗ ba người tử vong. Chuyện này chỉ có một khả năng, Mạc Phàm có thể giết người tăng cấp. Tuy chuyện này rất khó tin, nhưng rất nhanh có nhiều người tin vài phần. Trong vòng một năm Mạc Phàm đã có thực lực mạnh như vậy, cho dù là thiên tài ngàn năm hiếm có cũng không theo kịp Mạc Phàm. Nếu có công pháp giết người tăng cấp, vậy thì dễ hiểu rồi. - Giết người tăng cấp sao? Nghe thấy mấy chữ này, vẻ mặt không ít người ngẩn ra, trên mặt tràn đầy vẻ khó mà tin.