Trong tiệm cơm, Uy Nhạc Hổ sớm đã không kiên nhẫn được nữa. Vừa nãy gã đã nhìn ra ngoài tiệm cơm, có mấy chiếc xe đang chạy tới, cũng có rất nhiều người lao từ trên chạy về phía tiệm cơm, nhưng cho đến giờ, vì sao vẫn chưa có một ai xông vào trong? Gã vãn không biết, người gã gọi đến sớm đã bị Tia Chớp và Vô Ảnh giải quyết xong, những người đó, bây giờ còn đang nằm ở ngoài, bị mưa xối ướt, hôn mê bất tỉnh. Ngay cả Ngụy Bác cũng ý thức được tình hình hiện nay rất bất thường, lúc nãy y đã lén gọi điện thoại cho cha, trong điện thoại cha y hung hăng chửi rủa y một trận, nhưng cuối cùng vẫn nói với y đã phái cảnh sát đến. - Anh Hổ, hình như có gì đó không bình thường... Vẻ mặt Ngụy Bác như đưa đám, nói với Uy Nhạc Hổ. - Đừng nóng vội, chờ một chút Uy Nhạc Hổ không cam lòng như vậy, cắn răng, cố ý chờ đợi, lúc này, ngay cả một số công tử cũng đứng ngồi không yên rồi. Mấy người bình thường ngồi ở bàn phía xa đã ăn uống xong, họ sớm đã ý thức được vẻ khác thường trong tiệm ăn, bản thân muốn rời đi sớm, nhưng vì bên ngoài trời đang mưa to nên mới chưa đi, giờ, trong lòng họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này Người phụ nữ kia kéo con trai, chạy về phía trước, bước ra khỏi tiệm ăn. Chị ta đi rất nhanh, ra đến cửa, người phụ nữ mới nhìn thấy bên ngoài tiệm ăn có bảy tám tên côn đồ tay cầm côn sắt đang nằm trên mặt đất, miệng tên nào tên nấy sùi bọt mép, bị mưa xối ướt nhẹp. - A! Người phụ nữ hét lên 1 tiếng, lui về phía sau, con của chị ta cũng sợ tới mức mặt trắng bệch, lùi vội ra sau, òa khóc. - Chuyện gì vậy? Một người ở bàn khác cuối cùng cũng phát hiện tình hình bất thường bên ngoài, lập tức đứng lên. - Trúng độc rồi, nhanh gọi 120! Mấy người này, hình như là bác sĩ. Vừa liếc mắt đã biết mấy người bên ngoài không bình thường, lập tức lấy điện thoại ra, bấm 120. Người trong tiệm cơm vừa nghe thấy bên ngoài có người trúng độc lập tức rối lên. Uy Nhạc Hổ, Ngụy Bác cũng đứng dậy nhìn ra ngoài, mấy công tử trẻ tuổi mặt mày trắng bệch. Ngụy Bác, Uy Nhạc Hổ chẳng lạ gì đám lưu manh bên ngoài kia. Đám lưu manh ấy chính là thủ hạ Ngụy Yên Lạc, bình thường hay giúp bọn gã tung hoành khắp nơi, giờ, cả đám ấy đã như xác chết nằm ngoài kia. Vô Ảnh và Tia Chớp cũng chạy về bên cạnh Trương Dương, nhìn Vô Ảnh và Tia Chớp, khóe miệng Trương Dương khẽ nhếch lên, đám côn đồ bên ngoài bị trúng độc như thế nào, trong lòng hắn hiểu rất rõ. - Đừng đẩy! - Đừng hoảng, mọi người đừng hoảng! - A, con tôi, con tôi đâu? - Mẹ, mẹ, mẹ... Trong tiệm cơm vô cùng hỗn loạn, Trương Dương quay sang đám Mễ Tuyết lắc đầu, ra hiệu bọn họ cứ ăn uống đi, không cần lo mấy chuyện này. Đúng lúc này, người phụ nữ kia đột nhiên hét 1 tiếng thảm thiết, không biết chị ta lấy ở đâu ra nhiều sức lực như vậy. Chị ta đẩy đám người đang chen lấn, quỳ xuống đất ôm đứa bé đang bất tỉnh khóc lớn. - Chuyện gì vậy? Lúc này, Mễ Tuyết đã hoàn toàn ngồi không yên, lập tức đứng lên. Trương Dương cũng đứng lên, hắn đã nhìn thấy, vừa nãy vì chen chúc, đứa bé đang ôm mặt nạ bông đã bị người ta đẩy ngã, dường như không cẩn thận nuốt phải thứ gì đấy, nên đã bất tỉnh - Con, con tôi! Mẹ đứa trẻ ôm lấy nó, không ngừng kêu khóc, sắc mặt đứa trẻ kia vẫn không chút thay đổi, chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này, người ngồi ở bàn trước tiên vội vàng đứng dậy, nói với người phụ nữ: - Tôi là bác sĩ, để tôi xem thử! Người ở bàn này, hóa ra là bác sĩ, chả trách bọn họ có thể nhận ra đám côn đồ bên ngoài nhà hàng bị trúng độc nên mới bất tỉnh. Kiểm tra đứa trẻ 1 lát, bác sĩ này lập tức biến sắc, vung tay lên, lui ra xa. - Bác sĩ, bác sĩ, con tôi sao rồi? Người phụ nữ nhìn người tự nhận mình là bác sĩ, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ vui sướng, nhưng khi chị ta thấy người này lui ra sau, tim như chùng xuống. Ngay cả người nhà của đứa trẻ mặt cũng biến sắc, nhìn bác sĩ kia, đợi anh ta nói. - Đứa trẻ này, khí quản bị chặn rồi, phải mổ ngay, nếu chậm trễ, sẽ vì không thở được dẫn đến tử vong! Bác sĩ kia do dự một chút nói. Xem ra, vì trong tay đứa trẻ cầm mặt nạ bông trong tay, sau khi bị đẩy ngã, không cẩn thận đã nuốt phải bông vào miệng, khiến khí quản bị tắc, dẫn đến tình trạng hôn mê như hiện nay - Bác sĩ, cầu xin anh, hãy cứu lấy con của tôi! Người phụ nữ quỳ trên đất, bò sang bên này, ôm lấy chân của bác sĩ kia, đau khổ cầu xin. Khuôn mặt bác sĩ kia lộ vẻ không đành lòng, mấy người bên cạnh anh ta cũng lập tức nói: - Đừng sốt ruột, cô có sốt ruột cũng không được gì, giờ chúng ta không phải ở bệnh viện, chẳng cách nào phẫu thuật cho con cô, nhưng chúng tôi đã gọi 120 rồi, chắc chắn 1 lúc nữa cấp cứu sẽ tới thôi! Trương Dương ở bên cạnh đã đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía đứa bé, lập tức bước nhanh về phía đó - Bên ngoài trời mưa to như vậy, đợi xe cấp cứu đến, đứa trẻ này đã chết vì ngạt thở rồi! Nhìn bác sĩ kia, Trương Dương lạnh lùng nói một câu. Bác sĩ kia nghe thấy câu nói của Trần Kinh, thẹn quá thành giận, phản bác: - Đứa bé này rõ ràng là tắc khí quản, giờ ngoại trừ phẫu thuật, căn bản không còn cách nào để xử lý, nếu như nó không chịu được đến lúc xe cấp cứu đến, vậy thì tử vong cũng là việc không còn cách nào khác! - Tránh ra! Trương Dương căn bản không muốn nói chuyện tiếp với tên bác sĩ kia, đi thẳng tới chỗ đứa trẻ, bế nó lên, sau đó đặt lên một cái bàn sạch. - Anh làm gì vậy? Bác sĩ kia thấy hành động của Trương Dương, lập tức hét lên. - Chồng tôi cũng là bác sĩ, anh không cứu được thì đừng cản chồng tôi! Mễ Tuyết đứng cạnh, căng thẳng nhìn đứa trẻ đang gặp nguy hiểm, không chút khách khí đáp. Trương Dương nhíu mày, cúi xuống nghe nhịp tim đứa bé, sau đó lật đứa bé nằm sấp, gõ mấy cái lên lưng đứa bé, lắng nghe lần nữa Nghe Mễ Tuyết nói Trương Dương cũng là bác sĩ, mẹ đứa bé lập tức lại dấy lên hy vọng, thấy động tác của Trương Dương, dường như hắn có cách cứu con mình. - Dao mổ! Sau khi xách định vấn đề của đứa trẻ, Trương Dương lập tức nói với Khúc Mỹ Lan. Khúc Mỹ Lan lập tức hiểu ngay, lấy túi châm cứu từ trong túi vải của Trương Dương. - Anh là bác sĩ Trung y? Bác sĩ kia thấy Trương Dương cầm ngân châm, lập tức hiểu ra. Trương Dương căn bản không có để ý đến anh ta, lấy từ trong bao một dao mổ, liếc mắt nhìn xung quanh, lấy 1 chai rượu độ cồn cao, mở ra, bật lửa, sau đó lấy dao mổ sát trùng trên ngọn lửa đó. - Bác sĩ trung y không sử dụng dao mổ, anh làm vậy trái với Luật y khoa rồi! Bác sĩ kia thấy hành động của Trương Dương lập tức hiểu ra, Trương Dương chuẩn bị mổ khí quản cho đứa bé, anh ta lập tức rống lên, xông đến định cản Trương Dương, chỉ tiếc là anh ta đã bị Kiều Dịch Hồng chặn lại. Trương Dương căn bản không đi để ý tới tên bác sĩ kia, hắn đặt đứa bé nằm ngang, để cơ thể đứa nhỏ ở vị trí cân bằng, đạt hiệu quả hô hấp lớn nhất. Sau khi tiêu độc, Trương Dương cầm dao mổ, ở họng của đứa bé, tìm đúng vị trí, tay dần gia tăng sức mạnh Xâm nhập từng chút vào họng đứa trẻ, cùng với sự xâm nhập của dao mổ, một vũng máu đen từ chỗ cắt phun ra. Cảnh tưởng này khiến những người đứng xem xung quanh không dám thở mạnh, ánh mắt mọi người, bao gồm cả đám Uy Nhạc Hổ và Ngụy Bác đều trợn tròn nhìn Trương Dương. Ngay cả mẹ của đứa trẻ cũng không kìm được nhìn sang, nhưng chị ta vẫn che miệng, nhìn chằm chằm con mình, có thể nói, sinh mạng của đứa bé giờ đã nằm trong tay người thanh niên này, Dao mổ xẻ một lỗ chừng 2cm, Trương Dương nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt di chuyển về phía chiếc cặp da đặt trên chiếc bàn lúc nãy mấy bác sĩ kia ăn cơm. Khúc Mỹ Lan hiểu ý Trương Dương, bèn chạy sang bên đó cầm chiếc cặp đưa đến trước mặt Trương Dương. Trương Dương lục cặp, tìm thứ mình cần, băng, gạc, còn cả khí quản. Lấy khí quản cắm vào lỗ hổng tách ra bằng dao mổ, Trương Dương hơi dùng sức, quyên qua cơ thể của đứa bé ép phổi của nó. Xì, xì! Ngực đứa bé dường như đang thả khí, phập phồng dữ dội, một luồng khí đột ngột phun mạnh khỏi miệng, khí quản bị tắc lập tức thông trở lại, sắc mặt đứa bé khá hơn rất nhiều. Mẹ đứa bé nãy giờ luôn chăm chú nhìn lúc này đã vô cùng mừng rỡ! Ca mổ vẫn chưa xong! Trương Dương lấy từ trong cặp 1 cái nhíp, kéo cằm đứa bé, cố gắng để miệng đứa bé há lớn, sau đó đưa nhíp vào sâu trong họng của nó, nhẹ nhàng gắp. Một cục bông lớn dần được nhíp gắp ra, sau khi vứt cục bông đi, Trương Dương mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó, giúp đứa bé hoàn thành ca mổ cắm khí quản. Sau này, chỉ cần đợi xe cấp cứu đến, đưa đứa bé đến bệnh viện gỡ ống khí quản, sau đó nghĩ ngơi một thời gian ngắn là được. - Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ! Mẹ đứa bé lập tức chạy đến, vuốt đôi môi trắng bệch của đứa trẻ, không ngừng cảm ơn Trương Dương. Trương Dương nhíu chặt mày, đến lúc này vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng. - Sao thế? Mễ Tuyết nhìn Trương Dương, biết Trương Dương có chuyện gì đó vẫn chưa làm xong. - Đứa bé này dù được cứu sống, nhưng chưa chắc đã có thể sống tiếp. Trương Dương nhẹ nhàng nói, giải thích cho Mễ Tuyết. - Ý anh là sao? Mễ Tuyết sửng sốt, hỏi/ - Đứa bé này, nếu giờ không tỉnh lại thì sau này rất có thể sẽ sống đời thực vật, không thể nào tỉnh dậy nữa! Trương Dương híp mắt đáp. Nghe Trương Dương nói vậy, mẹ đứa trẻ lại quỳ xuống, cầu xin Trương Dương cứu giúp con chị ta.