- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Khi mọi người đang lúc náo
nhiệt, bên ngoài chợt vang lên một giọng nói uy nghiêm, nhìn thấy chủ
nhân của giọng nói này, mấy cô y tá nhỏ đứng bên trong đều thè lưỡi, rời đi nhanh chóng. Người đi tới là Quách Dũng, ông ta vừa là viện
trưởng vừa là ông chủ, mấy cô y tá nhỏ đương nhiên không dám tiếp tục
lười nhác trước mặt ông ta rồi, ngoại trừ y tá lễ tân và một số ít người bệnh ở lại xem chuyện náo nhiệt ra, những người khác đều đã tản ra. - Viện trưởng Quách, ngài tới rồi! Nhìn thấy Quách Dũng, Tiêu Tiểu vội vàng đứng thẳng dậy, chỉnh lại trang phục, tiến lên cung kính chào hỏi. Hai cô y tá trực ban ở trước quầy cũng đứng thẳng người dậy, Lưu Sảnh Sảnh
nhìn thấy Quách Dũng thì mắt có chút sợ hãi, tuy nhiên rất nhanh, sự sợ
hãi này đã biến mất, cô ta đứng tại đó cũng không động đậy gì. Quách Dũng gật đầu với Tiêu Tiểu, như muốn lên tiếng, lập tức ánh mắt lóe lên, vội vàng bước nhanh tới phía trước: - Mễ Tuyết, cô tới rồi à, Trương Dương đang trong phòng hội chuẩn, có cần tôi cho người đi gọi cậu ấy? Khi Trương Dương làm thủ tục thực tập, Quách Dũng đã gặp qua Mễ Tuyết một lần, nên có biết mối quan hệ giữa họ. Sự xinh đẹp của Mễ Tuyết chính là điều khiến Quách Dũng vô cùng kinh ngạc, hâm mộ diễm phúc của Trương Dương, nhưng ông ta chỉ là kinh ngạc mà
thôi, chứ không hề có ý gì khác. Mễ Tuyết cười lắc đầu: - Không cần quấy rầy công việc của anh ấy, tôi đợi anh ấy ở đây cũng được! Nụ cười này của Mễ Tuyết, giống như bông hoa sen xinh đẹp nở rộ, khiến mọi người xung quanh đều nhìn không chớp mắt. - Cũng được, hội chuẩn cũng sẽ sớm kết thúc, Trương Dương rất nhanh có thể ra tới! Thấy Mễ Tuyết nói như vậy, Quách Dũng cũng không cố chấp, quay đầu lại nhìn
mọi người trước quầy, vẻ mặt tươi cười trở nên nghiêm khắc: - Vừa rồi tôi nghe thấy ở đây có tiếng cãi cọ, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Quách Dũng đích xác là do nghe thấy tiếng nên mới đi ra, vốn dĩ ông ta chỉ
muốn ra ngoài xem thế nào, ngăn sự huyên náo lại, nhưng nhìn thấy Mễ
Tuyết ở đây, thì lập tức thay đổi chủ ý. Ông ta không biết sự
việc xảy ra trước đó, nhưng có thể nhìn ra, tất cả những việc vừa xảy ra có liên quan đến Mễ Tuyết, và còn mấy người lạ mặt ở bên cạnh nữa. Mễ Tuyết chính là vị hôn thê của Trương Dương, hai người đã định hôn, bất
cứ việc gì liên quan đến Trương Dương, Quách Dũng đều sẽ không qua loa,
cũng không thể qua loa được. - Viện trưởng, là thế này… Cô y tá lễ tân ở trước quầy, trước tiên là liếc nhìn Lưu Sảnh Sảnh, rồi
mới nhỏ giọng báo lại mọi chuyện vừa mới xảy ra, cô ta cũng không có
thêm mắn thêm muối, nói ra toàn bộ sự thật đã là quá đủ rồi. Quách Dũng càng nghe, mày nhíu lại càng sâu, không đợi y tá trực ban nói đến
việc của Hồ Đào bạn trai Tiêu Tiểu, ông ta đột nhiên quay đầu lại, hung
hăng trợn mắt nhìn Lưu Sảnh Sảnh. - Lưu Sảnh Sảnh, có thật như vậy không? Lời của Quách Dũng vô cùng nghiêm nghị, sự việc này nếu đổi là người khác,
thì người ta cơ bản sẽ không hỏi, mà giao thẳng cho thị trưởng Hồ xử lý. Nhưng liên quan đến Trương Dương, ông ta không thể không ra mặt, tiếp xúc với Trương Dương càng lâu, ông ta càng khâm phục người thanh niên này hơn,
tâm ý muốn giữ lại một nhân tài cao cấp như vậy cũng ngày càng tăng thêm khát vọng. Lưu Sảnh Sảnh liếc nhìn Tô Kỳ Phong, hóp bụng lại, nói lớn: - Nếu thật là như vậy thì sao chứ, tôi là chính mắt trông thấy… - Láo xược! Cô ta vẫn chưa nói hết lời, Quách Dũng liền giận dữ quát lên một tiếng.
Ông ta không ngờ rằng đích thân ông ta hỏi, mà cái cô Lưu Sảnh Sảnh này
vẫn dám nói như vậy, một y tá nhỏ, hoàn toàn không để ông ta trong mắt. Nếu vào lúc bình thường, ông ta nhất định sẽ hung hăng phê bình người như
vậy, tuy nhiên hôm nay còn có Mễ Tuyết, nhiệm vụ quan trọng nhất của ông ta là không để Mễ Tuyết hiểu nhầm, không được khiến tình cảm giữa
Trương Dương và Mễ Tuyết xảy ra vấn đề gì, vì vậy mới không để Lưu Sảnh
Sảnh nói tiếp. - Lưu Sảnh Sảnh, bây giờ tôi tuyên bố, cô tạm thời bị đình chỉ công tác, về nhà tự xét lại mình, xem phải làm thế nào để
có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, đừng có suốt ngày không có căn cứ,
bịa đặt sinh sự như thế, kiểm điểm xong, thì viết một bức thư xin lỗi,
công khai xin lỗi! Ngừng một lúc, Quách Dũng mới lại nói tiếp, đình chỉ công tác để kiểm điểm, ông ta là viện trưởng tất nhiên là có quyền hạn này. Ông ta làm như vậy cũng là cho Lưu Sảnh Sảnh một cơ hội, trong mắt ông ta
Lưu Sảnh Sảnh chỉ là một cô bé trẻ con, đã là trẻ con thì sao không phạm lỗi được, có lỗi mà biết sửa là được. - Công khai xin lỗi, điều
này là không thể, viện trưởng Quách, đừng tưởng tôi không biết, ông bình thường cũng rất che chở cho Trương Dương, Trương Dương còn ở đây sớm
muộn cũng sẽ hủy hoại hoàn toàn bệnh viện của các người! Điều
khiến Quách Dũng không ngờ tới chính là, ông ta vừa mới dứt lời, Lưu
Sảnh Sảnh đã lớn tiếng hét lên, bộ dạng như muốn điên lên vậy. -
Không cần ông đình chỉ công tác, tôi không làm nữa, bạn trai tôi sẽ mở
công ty ngay tức khắc, anh ấy sẽ có ngay hơn triệu tệ, thậm chí tài sản
có thể lên đến mấy triệu tệ, đợi sau này, có thể còn trở thành trùm tỷ
phú! Vừa nói, Lưu Sảnh Sảnh vừa kéo cánh tay Tô Kỳ Phong lại, có vẻ càng kích động hơn. Cô ta lần này cảm xúc quả thực rất lớn, vốn có lòng đố kỵ, lại vừa bị
người ta tát cho một bạt tai mà chưa trả đòn được, cảm thấy bản thân quá mất mặt, bây giờ thấy Quách Dũng bao che cho Trương Dương, cô ta thực
sự bộc phát hoàn toàn. Trong lòng cô ta, tất cả những người khác đều sai, chỉ có mình cô ta là đúng. Dưới sự bộc phát hoàn toàn, đến sự tôn trọng Quách Dũng lúc bình thường cô
ta cũng không quan tâm nữa, bạn trai bản thân đã mở công ty, cùng lắm
sau này về chỗ anh ta làm việc, còn có thể làm bà chủ, không phải chịu
sự ức hiếp của người khác. Sau khi có suy nghĩ này, cô ta mới lớn tiếng kêu lên như vậy. Cũng may cô ta không có ngốc, biết rằng Tô Kỳ Phong mới là người cho cô ta
tất cả, khi hét to lên cô ta cũng kéo cánh tay Tô Kỳ Phong. Hồ Đào đứng một bên chau mày, nhưng không nói câu nào, đứng ở đó không nhúc nhích. Tô Kỳ Phong vừa rồi còn chút lo lắng, nhưng Lưu Sảnh Sảnh kêu lên như vậy
lại khiến anh ta đau lòng, nói trắng ra là anh ta rất thích Lưu Sảnh
Sảnh, nếu không sẽ không ra mặt giúp cô ta. Lôi được Tô Kỳ Phong, Lưu Sảnh Sảnh trở nên kích động hơn, đầu tóc rối bời cũng không biết. - Đợi sau này chúng tôi kiếm được tiền, tôi sẽ bảo Tô Kỳ Phong mua lại
bệnh viện các người, tất cả các người tôi sẽ đuổi hết, các người dám đắc tội tôi, tôi sẽ khiến các người biết kết cục của việc đắc tội với tôi! Lưu Sảnh Sảnh hung tợn kêu lên, giống như là Tô Kỳ Phong đã trở thành trùm tỷ phú, và bọn họ đã thu mua lại bệnh viện này vậy. - Kỳ Phong, anh nói có đúng không? Vừa kêu lên, Lưu Sảnh Sảnh quay đầu hỏi Tô Kỳ Phong, Tô Kỳ Phong hơi do dự, liếc nhìn trộm Hồ Đào, nhưng vẫn gật đầu. - Ừ, em yên tâm, sau này anh sẽ giúp em trút giận! Trước mặt con gái, bất kỳ người đàn ông nào cũng không muốn mất mặt, càng
không phải nói là bạn gái của mình, Tô Kỳ Phong biết Hồ Đào ở bên cạnh,
nhưng vì thể diện nên cũng cắn răng đồng ý. Trong lòng anh ta vẫn đang nghĩ, việc này và Hồ Đào không có quan hệ trực tiếp, một lúc nữa
cố gắng giải thích, cùng lắm mời Hồ Đào vài lần, lấy lại quan hệ là
được. Anh ta tin trang web của mình sẽ thành công, cũng tin đối phương đầu tư cho mình, tuyệt đối sẽ không đòi bồi thường. - Các người nghe thấy chưa, nghe thấy chưa? Thấy Tô Kỳ Phong đồng ý, Lưu Sảnh Sảnh càng kích động hơn, lớn tiếng kêu
lên, đột nhiên, ánh mắt cô ta hiện rõ nét tàn ác, lớn tiếng nói: - Đáng ghét nhất là cái tay Trương Dương kia, đợi sau này chúng tôi kiếm
được tiền, nhất định sẽ khiến hắn chết, tôi sẽ khiến hắn trở nên nghèo
kiết xác, khiến hắn phá sản, khiến hắn biết, đừng tưởng rằng có Mercedes Benz là tài giỏi quá rồi! - Đủ rồi! Lưu Sảnh Sảnh vừa nói xong, chợt vang lên một tiếng quát lớn, âm thanh này rất lớn, khiến
không ít người xung quanh giật nảy mình. Lưu Sảnh Sảnh và Tô Kỳ
Phong cùng quay đầu lại, hai người mới phát hiện ra, Hồ Đào mặt xanh mét nhìn họ, Mễ Tuyết đứng bên cạnh sắc mặt cũng rất khó coi. Chính
Hồ Đào đã hét lên, anh ta không có nội công, nhưng dù sao tố chất cơ thể anh ta cũng tốt, lớn tiếng quát lên, cũng dọa được không ít người thật. - Cô cái người ngông cuồng ngu ngốc này, cô lại muốn làm cho Trương Dương nghèo kiết xác, cô có biết Trương Dương có bao nhiêu của cải không,
năng lực lớn như thế nào không? Hồ Đào giơ tay chỉ thẳng, lớn tiếng quát. Tiêu Tiểu phát hiện ra, ngón tay Hồ Đào giơ ra chỉ có chút run rẩy, hơn nữa còn run rất mạnh. Điều này nói rõ, Hồ Đào đang rất kích động. Cô ta có chút lo lắng đi tới cạnh Hồ Đào, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh
ta, Hồ Đào quay đầu nhìn Tiêu Tiểu , sự phẫn nộ trong lòng chợt dịu đi
rất nhiều, nhưng vẫn còn tức giận. Ngón tay anh ta thôi không run rẩy nữa, nhưng miệng thì không ngừng: - Cô cái loại ếch ngồi đáy giếng, thật nực cười, tôi có thể nói rõ cho cô biết, cái cậu bạn trai này của cô so với Trương Dương, chẳng là cái thá gì! Hồ Đào lớn tiếng nói, sắc mặt Tô Kỳ Phong chợt tái mét, môi mấp máy, nhưng không nói lời nào. Hồ Đào không thèm nhìn anh ta, tiếp tục nói: - Không nói bây giờ, ngay khi chưa tốt nghiệp, Trương Dương đã tự mình
kiếm được gần hai chục triệu tệ, đó mới chỉ là lần đầu tiên! Chuyện Trương Dương và Tô Khải Đào kiếm được món tiền đầu tiên, Hồ Đào sớm đã biết. Điều này khiến anh ta càng thêm khâm phục và tôn kính Trương Dương, hơn nữa
Trương Dương còn không tính toán hiềm kích trước đó, giới thiệu cho anh
ta công việc này, cũng vì mối quan hệ với Trương Dương, anh ta mới được
ông chủ Tô Khải Đào ưu ái, có được địa vị như bây giờ. Cũng có
thể nói, tất cả mọi thứ của anh ta, đều là Trương Dương cho anh ta, là
Trương Dương đã làm cho anh ta tái sinh lần nữa, không chỉ khiến anh ta
có thể ở lại thành phố, còn có cả công việc rất có thể diện này, lại
giới thiệu cho anh ta một cô bạn gái rất vừa ý anh ta. Cũng chính vì vậy, khi thấy Lưu Sảnh Sảnh nhiều lần nói xấu Trương Dương như vậy,
anh ta mới không kìm được sự phẫn nộ mà trực tiếp ra mặt. Dường như đã bị Hồ Đào giận dữ dọa cho một trận, Lưu Sảnh Sảnh ngơ ngác đứng đó, không dám động đậy gì. Hai cô y tá trực ban cũng mở to mắt, chính Tiêu Tiểu, cũng không dám tin nhìn Hồ Đào. Hai chục triệu tệ, đây là năm 99, chứ không phải thời đại bùng nổ GDP sau
này, hai chục triệu tệ vào thời này có sức mua rất lớn, ở Trường Kinh có thể mua được mấy căn biệt thự, mà vẫn còn thừa. Đặc biệt đối với những người làm công ăn lương như mấy cô gái này, hai chục triệu tệ là
con số cả đời bọn họ cũng không dám nghĩ đến, tuổi tác của Trương Dương
và bọn họ không cách biệt lắm, không lớn hơn bọn họ là bao nhiêu, không
ngờ ngay khi còn học đại học, đã tự mình kiếm được hai chục triệu. Giờ phút này, ngay đến Tiêu Tiểu rất hiểu Hồ Đào, cũng không dám tin. Quách Dũng đứng một bên cũng rất kinh ngạc, nhưng vừa kinh ngạc tai vừa dựng
lên, ông ta rõ hơn người khác, biết rằng Trương Dương không thiếu tiền,
nhưng không biết rằng, những số tiền đó của Trương Dương đều là do hắn
tự thân kiếm được. Ông ta biết các bệnh viện khác không thể dùng
tiền mà có được Trương Dương, đồng thời cũng biết bệnh viện của ông ta
cũng không thể dùng tiền để giữ Trương Dương được, tuy nhiên ông ta đối
với tài sản của Trương Dương cũng rất hiếu kỳ, muốn nghe kỹ hơn, người
thanh niên này sẽ còn tiết lộ điều gì nữa.