Nghiêm gia lão nhân thở dài một hơi, nói không ra lời, nhưng Đường Tiểu
Lan ở một bên thì ánh mắt đỏ lên, liền khóc lên tiếng, hai chân mềm
nhũn, ngã trên mặt đất. Có thể nhìn ra Đường Tiểu Lan giấu diếm
NGhiêm Lương Phi như vậy, áp lực của bản thân lớn đến cỡ nào, lúc này
nghe thấy lão nhân đã nói ra, cũng không kiềm chế được nữa, khóc rống
lên. - Mẹ, mẹ! Nghiêm Lương Phi không kìm nổi nước mắt, lại vội vàng đi qua ôm mẹ của mình. - Con ngoan, con ngoan! Đường Tiểu Lan ôm cổ con của mình, đầu tựa trên vai Nghiêm Lương Phi, nước mắt thấm ướt vai NGhiêm Lương Phi, đứt quãng nói: - Không chỉ bà nội con bị độc, cái chết của cha con và ông nội con cũng liên quan đến Khương gia! - Cái gì! Nghiêm Lương Phi lại chấn động lần nữa, thất thanh nói: - Ba, và ông nội? không phải năm đó đi lên núi hái thuốc trượt chân rơi xuống vách núi mà chết sao? - Đúng, ông nội con và cha con, trước khi lên núi cũng đã bị trúng âm hoa chi độc của Khương gia, lên núi hái thuốc sở dĩ bị trượt chân ngã xuống cũng là bởi vì âm hoa chi độc, trên núi nhất thời thần trí không tỉnh
táo, nên mới trượt chân ngã xuống núi! Đường Tiểu Lan khóc, thấy
trước mắt cũng không giấu diếm được, đã đem toàn bộ bí mất giấu hơn một
năm qua nói cho con trai của mình biết. - Cũng chính bởi vì bà
nội của con thấy cái chết của ông nội con và cha con không bình thường,
cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, mới phát hiện cơ thể cũng bị trúng
âm hoa chi độc kia, cũng may còn thấp, lúc này mới phối chế một loại độc khác, ngăn chặn âm hoa chi độc! Âm hoa chi độc, tác dụng lên
thần kinh con người, sẽ phóng đại thần kinh của con người và mê hoặc tâm thần, hơn nữa sẽ theo thời gian càng lúc càng ảnh hưởng lớn, ở toàn bắc ngoại ô, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ cũng chỉ có người của Khương gia, mới
có thể thần không biết quỷ không hay làm được những việc này. Đường Tiểu Lan vuốt tóc Nghiêm Lương Phi, tiếp tục nức nở nói: - Cũng may bà nội con và mẹ trên người đều không có âm hoa chi độc,
Nghiêm gia ta Nhật Bạc Tây Sơn, hiện giờ chỉ còn lại một mình con là độc đinh, có thể Khương gia muốn chiếm đoạt địa bàn Nhạn Minh Sơn của Vương gia, chúng ta căn bản không đấu lại Khương gia, cho nên bà nội vì bảo
vệ con, mới quyết định không nói cho con biết, để con rời khỏi bắc ngoại ô đi tìm Cữu gia Quách Dũng của con nương tựa! - Khương gia! NGhiêm Lương Phi nghe xong, lập tức lửa giận nổi lên, trên cánh tay, trên
huyệt thái dương nổi lên gân xanh, cậu ta đứng dậy, hai tay nắm thành
quyền, móng tay cắm vào thịt hoàn toàn không có chút cảm giác nào, kiệt
lực kêu khóc nói: - Khương gia, ngươi là kẻ thù không đội trời chung của ta, cuộc đời của Nghiêm Lương Phi này, tất phải bắt ngươi nợ máu trả máu! Giờ phút này Nghiêm Lương Phi, bộ mặt dữ tợn, dường như địa ngục ác quỷ, vô cùng dữ tợn, như có dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma. - Phi nhi! Đường Tiểu Lan phát hiện bất thường của con mình, lập tức lo lắng gọi một tiếng. - Phi nhi! NGhiêm gia lão nhân thấy bộ dạng của Nghiêm Lương Phi như vậy, càng thêm lo
lắng, lúc trước bà không muốn nói những chuyện này cho Nghiêm Lương Phi
biết, còn muốn đưa Nghiêm Lương Phi đến Trường Kinh chính là lo sợ đứa
trẻ này sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật này, lúc này bà cũng cố
lau đi nước mắt của mình cũng không cần biết mình có thể nắm được tay
Nghiêm Lương Phi không, vẫn cố giơ tay lên đi tới. Tạch…! Vẫn là Trương Dương nhanh hơn một bước, nháy mắt đã đến bên Nghiêm Lương
Phi. Nâng một bàn tay lên, hướng về phía Nghiêm Lương Phi, trước khi
Nghiêm Lương Phi nổi điên đã kịp thời đánh ngất cậu ta. Nghiêm Lương Phi kêu thảm một tiếng, sau đó trực tiếp ngã trên mặt đất. - Phi nhi! Tuy rằng biết rõ Trương Dương không có ác ý, nhưng Đường Tiểu Lan vẫn là
đau nhói một cái trong đáy lòng, vội vàng qua ôm lấy Nghiêm Lương Phi,
kiểm tra trên dưới, sợ một cái đánh này sẽ làm tổn thương con trai bảo
bối của mình. Sau khi Trương Dương thu tay lại, trực tiếp lấy ra
một cây ngân châm, kéo một bàn tay của Nghiêm Lương Phi, lấy nội công
của ngân châm, không chút do dự đâm về huyệt Lao Cung trên tay NGhiêm
Lương Phi, tiếp theo ngón trỏ thiểm điện ở huyệt Lũy Trúc hai cái. Huyệt Lao Cung và Lũy Trúc đều có tác dụng an thần và ổn định cảm xúc, phối
hợp thêm nội công của Trương Dương, cưỡng ép cảm xúc và tâm thần của
Nghiêm Lương Phi bình phục lại. Cũng may mắn khi có Trương Dương ở đây, rat ay rất nhanh, chẳng những ổn định tâm thần của Nghiêm Lương
Phi, còn bảo vệ cho cậu ta không bị tẩu hỏa nhập ma, để tránh sau này tu luyện sẽ sinh ra dị chứng cực kỳ nghiêm trọng. Gương mặt dữ tợn
của NGhiêm Lương Phi dần dần bình tĩnh trở lại, tuy rằng còn nhắm chặt
hai mắt, nhưng đã không còn khủng bố như lúc trước nữa. Đường
Tiểu Lan và Nghiêm lão gia nhân thấy NGhiêm Lương Phi bình phục lại,
trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện giờ Nghiêm gia
chỉ còn duy nhất một độc đinh này, là tất cả hy vọng của NGhiêm gia, tất cả mọi gánh vác đều đặt trên người Nghiêm Lương Phi, nếu lại xảy ra vấn đề gì với NGhiêm Lương Phi, vậy thì NGhiêm gia bọn họ, cho dù chờ được Y thánh Trương gia đến giải cứu cũng hoàn toàn vô dụng. - Nghiêm Lương Phi bị kích thích, lúc này để cậu ấy ngủ một giấc sẽ tốt hơn! Trương Dương làm xong tất cả những chuyện này, nói với Đường Tiểu Lan và lão nhân. Đường Tiểu Lan ôm Nghiêm Lương Phi trong lòng, chỉ lo gạt lệ, không nói gì,
mà NGhiêm lão nhân lại thêm lần nữa quỳ xuống trước Trương Dương, may
mắn Trương Dương vội vàng nâng lão nhân mới không khiến lão nhân lại quỳ xuống một lần nữa. - Lão nhân gia, bà yên tâm đi, hiện tại cháu ở đây, mọi người không cần sợ hãi Khương gia nữa! Trương Dương đỡ lão nhân cực kỳ tự tin nói. Tuy rằng Trương Dương vô cùng khẳng định, nhưng lão nhân vẫn còn chút do
dự, bà nhìn NGhiêm Lương Phi trong lòng Đường Tiểu Lan, xoay đầu lại,
lau lau nước mắt, sau khi ổn định cảm xúc, nói với Trương Dương: - Ân công, xin đợi một chút! Nói xong, lão nhân đi vào trong phòng, qua một lúc, lão nhân cầm một cái hộp vuông vuông đựng trong một cái túi thô ra. - Đây là gì thế ? Trương Dương lại ngây ngẩn người, nghi hoặc hỏi. - Đây là bản bí tích năm đó vị tiền bối của Trương gia cho chúng ta! Lão nhân vuốt ve túi phải thô bọc lấy cái hộp nói với Trương Dương. - Chỉ có điều rất nhiều năm trước, bắc ngoại ô đã xảy ra chiến dịch, hết
sức lợi hại, đã chết rất nhiều người, NGhiêm gia chúng ta không có cách
nào có thể ngăn cản cuộc ôn dịch này, năm đó bề trên của NGhiêm gia liền mang theo quyển bí tịch này rời khỏi bắc ngoại ô, hy vọng có thể tìm
thấy hậu nhân của Y thánh Trương gia, giúp chúng tôi trị liệu ôn dịch…! Nói đến đây, vẻ mặt lão nhân đột nhiên có chút xấu hổ, nói tiếp: - Chỉ đáng tiếc là, vị tiền bối kia của NGhiêm gia chẳng những không thể
tìm thấy hậu nhân của Y thánh Trương gia, thậm chí ngay cả quyển bí tịch kia cũng bị một người thần bí đoạt đi mất hơn nửa quyển, cho đến khi ôn dịch qua đi, Nghiêm gia tiền bối mang theo quyển bí tịch không trọn vẹn quay trở lại bắc ngoại ô, đến nay…NGhiêm gia ta, cũng chỉ còn lại nửa
quyển bí tịch này! Trương Dương nghe vậy không khỏi sửng sốt,
không ngờ, năm đó tổ tiên của mình, chẳng những cứu người của Nghiêm
gia, còn để lại cho Nghiêm gia một quyển bí tịch? Đón lấy cái hộp trên tay lão nhân, Trương Dương vạch tấm vải thô mở hộp ra, lấy quyển
bí tịch, tùy tay lật vài tờ, không khỏi giật mình kinh hãi. Quyển bí tịch không trọn vẹn này, thực không phải là bí tịch hiếm có gì, mà lại là một quyển Độc Kinh có một không hai! Chỉ là xem qua mấy tờ này, Trương Dương cũng đã hoàn toàn bị những nội dung trên khiến cho chấn động đến kinh sợ, trong cuốn Độc Kinh không trọn
vẹn này, chẳng những ghi lại rất nhiều cách phối độc dược của Hoa Hạ mai danh ẩn tích, mà còn ghi lại phương pháp giải độc, tại quyển bí tịch
thiếu này, càng không thiếu chút nào về dược vật vô cùng nổi danh nào. Mà đây mới chỉ là non nửa quyển Độc Kinh, nếu là nguyên bản một quyển thì
chẳng phải cuốn Độc Kinh này bao gồm Hoa Hạ mấy ngàn năm trước tất cả
độc dược và phương thức giải độc. Chẳng trách, NGhiêm gia lão
nhân không những có thể kiểm tra ra bản thân bị trúng âm hoa chi độc mà
còn tìm được dược để khắc chế âm hoa chi độc trong cơ thể mình, nếu có
đầy đủ Độc Kinh trong tay, chỉ sợ chính bản thân Nghiêm gia lão nhân
liền có thể từ nửa trước của cuốn Độc Kinh mà tìm được cách phối thuốc
giải âm hoa chi độc. Trương Dương mới nghĩ đến, nếu năm đó vị tổ
tiên kia, đi khắp cả nước, noi theo Thần Nông thường bách thảo, mới dốc
hết tâm sức viết ra một quyển Độc Kinh như vậy, nếu rơi vào tay tà môn
ma đạo hoặc người có dụng tâm bất chính, thì chẳng phải là toàn bộ Hoa
Hạ chính là một tai vạ. Người thần bí cướp đi nửa quyển Độc Kinh, cũng không biết là ai. - Ân công…! Thấy vẻ mặt của Trương Dương, lão nhân liền đoán ra Trương Dương đang nghĩ gì, liền nói: - Kỳ thật nửa quyển Độc Kinh bị cướp đi kia, chính là trong tay người của Khương gia! - Trong tay người của Khương gia! Trương Dương hơi sửng sốt. nửa quyển Độc Kinh nếu rơi vào tay của Khương gia thì chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy. - Đây là lão nhân đã qua đời của Nghiêm gia nói cho ta biết! Lão nhân tiếp tục nói: - Năm đó bắc ngoại ô Vương gia là đệ nhất thế gia ở đây, bọn họ ẩn cư
trên Nhạn Minh Sơn, chuyên tâm tu luyện, bình thường không tiếp xúc với
người ngoài, năm đó ngay cả Nghiêm gia ta cũng không đấu lại được Khương gia, đột nhiên thực lực của họ tăng mạnh, tiêu diệt hết cả nhà Vương
gia, chiếm đoạt Nhạn Minh Sơn, chiếm đoạt hai trăm năm cơ nghiệp của
Vương gia. Chuyện này, Trương Dương đã nghe Nghiêm Lương Phi nói
qua, Khương gia cấu kết với người của Hô Diên gia, do đó thực lực ở bắc
ngoại ô tăng mạnh, ương ngạnh kiêu ngạo. - Lão nhân của nhà ta
không tin một Hô Diên gia mười năm thế gia như vậy lại để ý đến một
Khương gia trong mắt bọn họ chỉ là một tiểu thế gia bé như con kiến, cho nên từng vụng trộm lên Nhạn Minh Sơn đào thi thể người của Vương gia,
qua kiểm tra, vị lão nhân kia phát hiện độc trên thi thể Vương gia, đều
là loại độc từng thất truyền nhiều năm, chúng ta mới khẳng định, năm đó
nửa quyển Độc Kinh kia nhất định là rơi vào tay Khương gia, Khương gia
mới có tự tin cấu kết với Hô Diên gia! Lão nhân liên tiếp buồn bã thở dài nói với Trương Dương. - Nhất là mấy năm nay, người của Khương gia, còn cấu kết với người của Ma môn, ân công, không phải chúng ta không muốn báo thù, mà thực sự hiện
giờ thế lực của Khương gia quá lớn, bây giờ ta chỉ cần cháu của ta có
thể bình an, không bị Khương gia hãm hại, ta có chết cũng không hối
tiếc! Nghe thấy Nghiêm gia lão nhân nói như vậy, Trương Dương
liền biết, tin tức về Hô Diên gia và Ma môn căn bản chưa có truyền đến
bắc ngoại ô.