Nghe thấy lời của Quách Dũng, trong lòng Trương Dương lập tức hiện ra
hình ảnh cậu thanh niên đã gặp ở cửa bệnh viên, hắn cười ha hả, gật đầu
với Quách Dũng nói: - Đã gặp rồi. - Cậu cảm thấy người thanh niên đó thế nào? Quách Dũng hỏi dồn. - Người thanh niên đó? Trương Dương không hề bất ngờ vì sự quan tâm thái
quá của Quách Dũng dành cho cậu thanh niên nọ, ngay cả hắn khi nãy gặp
cậu ta cũng bị bất ngờ nho nhỏ. Một cậu thanh niên chưa đến 20
tuổi, nội công đã đạt nhị tầng, tương lai nếu không có gì bất ngờ xảy
ra, tiền đồ sẽ vô cùng sáng lạn, cần phải biết, Trương Dương trước khi
trùng sinh, có được nhiều thành tựu như vậy, nhưng nội công thì miễn
cưỡng mới vươn tới nhị tầng, nhưng khi đó, Trương Dương cũng không còn
trẻ như Nghiêm Lương Phi bây giờ. Lúc này rất rõ ràng, bản thân
hắn không thể lúc nào cũng ở bệnh viện Kinh Hoà, nhưng cậu thanh niên
kia thì không nhất định, Quách Dũng đã có thái độ như vậy, rõ ràng là
muốn bồi dưỡng cho cậu thanh niên kia. Trương Dương suy ngẫm một chút, sau nói: - Tài năng hơn người, nhưng quả thật còn trẻ quá, làm việc còn lỗ mãng, có phần mang tính trẻ con. Quách Dũng mở to hai mắt nhìn, có chút không dám tin Trương Dương lại có đánh giá như vậy, ông ta vốn cho rằng, Trương Dương sẽ dành rất nhiều lời
khen cho cậu thanh niên, như vậy, ông ta có cơ hội để mời Trương Dương
dạy dỗ người này. Điều Quách Dũng không biết chính là, tại cửa
của bệnh viện, Nghiêm Lương Phi tự cho mình là thông minh đã có ý định
đánh phủ đầu Trương Dương, kết quả là trộm gà không thành còn mất nắm
gạo, ngược lại còn bị Trương Dương dạy cho một bài học, cũng may khi
Nghiêm Lương Phi bắt tay, lúc đầu nội công còn rất tốt, thuần tuý chỉ là muốn phủ đầu Trương Dương chứ không phải có dã tâm đả thương người
khác, điều này đã khiến Trương Dương đánh giá là trẻ con, lỗ mãng. Nhìn thấy gương mặt đau khổ già nua của Quách Dũng, Trương Dương phút chốc
bỗng hiểu ra đã có những tính toán nhỏ nhặt đối với mình, trong lòng cảm thấy không thoải mái, hôm qua đã để lão cáo già này sắp xếp chính mình, nếu như không phải là lão cáo già cố tình nhắc nhở, Trương Dương chắc
chắn phải tuần sau mới được bắt đầu thực tập. Trương Dương cũng
không vội hỏi Quách Dũng đã sắp xếp gì cho mình chưa, ngồi trên salon
trong văn phòng của Quách Dũng, uống cốc trà, dương dương tự đắc. Quách Dũng liên tiếp ho khan hai cái, mặt mày nghiêm trọng nói: - Cái người đó, Tiểu Nghiêm ấy, thực sự là có đôi chút kiêu ngạo, nhưng
mà, người trẻ tuổi ai mà chả có chút tính khí trẻ con, cũng khó mà tránh khỏi Trương Dương nhìn vào mắt Quách Dũng, không có chút gì nóng nảy, sau khi làm cụt hứng của Quách Dũng mới thản nhiên hỏi: - Viện trưởng Quách, cậu thanh niên đó năm nay vẫn chưa đến 20 tuổi, làm sao vẫn có thể đến bệnh viện của chúng ta thực tập? Gặp phải câu hỏi của Trương Dương về Nghiêm Lương Phi, Quách Dũng lập tức
thay đổi giọng điệu, Quách Dũng thật sự sợ rằng Trương Dương thấy Nghiêm Lương Phi quá trẻ mà không nhận dẫn dắt, lúc này Trương Dương đang hỏi
về tình hình của đứa trẻ, rõ ràng rằng việc khiến Trương Dương đồng ý
dẫn dắt cậu ta vẫn còn có cơ tiếp tục. - Ồ, nó là con trai của
một người bà con xa của tôi, người bà con xa đó là Y Thế gia, nhà bọn họ có nghề y gia truyền, cũng hết sức lợi hại đấy, vừa đúng lúc, mầy ngày
trước bố mẹ nó đã gửi gắm nó cho tôi chăm sóc một thời gian, cũng vừa
hay, tôi thấy y thuật của nó thật sự không tồi liền lập tức sắp xếp cho
nó đến bệnh viện của chúng ta thực tập. Quách Dũng lập tức nói tình hình của Nghiêm Lương Phi cho Trương Dương biết. Trương Dương gật đầu, điều này cũng giải thích nội công nhị tầng trong người
Nghiêm Lương Phi, nếu như không phải là người Thế gia mà chỉ là con nhà
tầm thường, nếu trong đời có thể gặp được một người đồng ý rèn luyện nội công cho mình quả thật không hề dễ dàng, càng không thể với tuổi đời
trẻ như vậy mà đã có thực lực nội công nhị tầng. Điểm này, từ
chuyện của vợ chồng Diêm Diệp Phi và Diệp Quyên có thể thấy được, vợ
chồng bọn họ đã bỏ công ngàn dặm tầm sư, nằm gai nếm mật, cuối cùng nếu
không có Trương Dương giúp đỡ, có lẽ cả đời đã chết già tại Long gia với thân phận nô bộc, cả đời tu hành vô vọng. Tuy nhiên Trương Dương vẫn có chút không hiểu, Trương Dương vẫn chưa từng nghe qua cái gọi là
đại thế gia ngàn năm họ Nghiêm, trăm ngàn năm qua, gia đình y thuật nổi
tiếng nhất chính là Y Thánh Trương gia của họ, nếu như có y học thế gia
họ Nghiêm cũng chỉ thuộc hạng ba, hạng bốn, chỉ là một thế gia nhỏ không hề có danh tiếng, một đệ tử vẫn chưa tới 20 tuổi mà đã có nội công nhị
tầng, làm sao có thể tuỳ tiện cho vào xã hội? Có một đệ tử thiên
tài như vậy, chỉ sợ gia tộc thế gia nọ sẽ trở nên nổi tiếng trong một
ngày gần đây, không những gia nhập hàng ngũ đại thế gia ngàn năm, mà
ngay cả việc trở thành thế gia đứng hạng nhất hạng nhì cũng không phải
là không có khả năng. Mà Quách Dũng hiển nhiên chỉ là một người
bình thường, ông ta đối với những điều này chắc chắn không hề hay biết,
Trương Dương cũng không đành lòng phá tan ảo tưởng của Quách Dũng về
Nghiêm Lương Phi nên đã không nói sự việc đó với Quách Dũng. Thấy Trương Dương có vẻ trầm tư, Quách Dũng đứng ngồi không yên, sau một hồi suy đi tính lại, vẫn quyết định đề cập với Trương Dương, hy vọng có thể khiến Trương Dương dẫn dắt cậu thanh niên này. Quách Dũng đã
được tận mắt chứng kiến y thuật của Trương Dương, chỉ cần một tay cũng
có thể tiến hành châm cứu như thần, không ai địch nổi, Quách Dũng khẳng
định, kể cả ông nội của Nghiêm Lương Phi là người họ hàng của Quách Dũng cũng không thể làm thuần thục như vậy. Quách Dũng nghĩ đến cũng
mười phần tốt đẹp, chỉ cần Trương Dương nhận dạy, dù rằng Nghiêm Lương
Phi chỉ học được vài phần y thuật của Trương Dương, một thời gian sau,
Nghiêm Lương Phi nhất định cũng sẽ trở thành một vị danh y, khi đó là
trưởng bối ông ta cũng được mở mày mở mặt. Đứa trẻ họ
Nghiêm này, thông qua vài ngày tiếp xúc, Quách Dũng cho rằng bản thân
mình cũng đã có chút hiểu biết về cậu ta, cậu ta ngoài việc có chút tự
cao ra thì cũng là người chịu khó học hỏi, trong mấy ngày mà Trương
Dương chưa đến, mối quan hệ của Nghiêm Lương Phi với các bác sỹ trong
bệnh viện vô cùng tốt, hơn nữa cũng luôn khiêm nhường thỉnh giáo các bác sỹ ở đây, y tá trong bệnh viện cũng rất thích cậu thanh niên này. Mà lúc này, Trương Dương cũng đang còn rất trẻ, hơn nữa y thuật lại siêu
thường, người như vậy, dùng chút công sức giúp Nghiêm Lương Phi bớt kiêu ngạo, khiến Nghiêm Lương Phi trưởng thành cấp tốc, thật sự là quá thích hợp. Trương Dương nhấp một ngụm nước, cười nhẹ, Quách Dũng đã
đưa ra ý kiến như vậy, thật sự không có chút tư lợi cá nhân nào, thuần
tuý chỉ là muốn có thêm một vị danh y cho bệnh viện, có thể cứu giúp
được nhiều người hơn, còn nữa, con đường y đạo, quý nhất là gặp gỡ, bản
thân cũng không thuộc thế gia võ học, cũng yêu thích và trân quý tuyệt
học của mình, chỉ là y thuật trong nhà thánh y Trương gia họ nổi bật hơn người, nhất là sau khi Trương Dương nổi tiếng, các thế gia về ngành y
trong toàn bộ Trung Quốc đã không còn ai có thể giao lưu, cho nên trong
lòng Trương Dương ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Thấy Trương Dương vẫn còn do dự, Quách Dũng nói lại lần nữa: - Đứa bé này thật ra cũng rất đáng thương, bố nó đã qua đời rồi, trong
nhà chỉ có mẹ và bà sống nương tựa vào nhau, lần này chắc chắn là bà nó
đã bắt nó phải vượt ngàn dặm đến dây tìm tôi, tôi cũng mong nó có thể
học hành vượt trội. - Nếu Quách viện trưởng đã có lời như vậy, vậy cứ để cho cậu thanh niên đó đi theo tôi đi. Quách Dũng đã nói đến nước này rồi, Trương Dương không nhận lời cũng không
đành lòng, cuối cùng cũng nhận lời nhờ vả của Quách Dũng, nhưng cũng
ngay lập tức vội vàng bổ sung: - Tuy nhiên Nghiêm Lương Phi có thể học
được bao nhiêu từ tôi thì còn phải dựa vào khả năng lĩnh ngộ của cậu ta. - Cậu đồng ý dạy? Vậy thật tốt quá, về việc Nghiêm Lương Phi có thể học
được bao nhiêu, đương nhiên là còn phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của
nó nữa! Quách Dũng nghe thấy Trương Dương nói vậy mừng không kể
xiết, liền quay người lại lấy điện thoại, bấm mã số, đợi máy thông liền
lập tức cho người gọi Nghiêm Lương Phi đến. Lúc này, Trương Dương ngồi trên salon nhưng không hề nghe thấy Quách Dũng gọi cho gọi Nghiêm
Lương Phi tới, bởi trước mắt hắn, hệ thống thánh thủ lại một lần nữa
xuất hiện. - Ký chủ không ngờ có nguy hiểm ẩn giấu trong nhiệm
vụ: cứu vớt Nghiêm gia, cấp bậc nhiệm vụ tương đương với cấp 0, ký chủ
có thể tự lựa chọn có tiếp nhận hay không. Trương Dương cảm thấy
không thể tin nổi, đã lâu lắm rồi, hệ thống thánh thủ mỗi lần xuất hiện
nhiệm vụ, dù ít dù nhiều đều có đẳng cấp, hơn nữa phần thưởng cũng rất
hậu hĩnh, vậy mà lần này, không những hệ thống đã đưa ra đẳng cấp nhiệm
vụ lần này là 0 mà còn không hề đề cập đến phần thưởng của nhiệm vụ Trong lòng vô cùng tò mò, Trương Dương kiểm tra nhiểm vụ trong thanh “Cứu vớt Nghiêm gia” mới nhìn thấy mặt sau nhiệm vụ có đính thêm một dòng chữ
nhỏ, nhiệm vụ sau khi hoàn thành, điểm trung thành của người thừa kế của Nghiêm gia đối với ký chủ sẽ trực tiếp tăng tới 70 điểm. Ngoài trừ điều đó ra, không hề thấy đề cập đến phần thường của nhiệm vụ. Đẳng cấp của nhiệm vụ là cấp 0, chỉ có thể nói rõ rằng nhiệm vụ này đối với
Trương Dương mà nối không hề có chút khó khăn nào, cũng khó trách, nhiệm vụ này lại có phần thường vô bổ như vậy. Nhiệm vụ này, căn bản
chính là một việc làm vô bổ, tiếp nhận hay không, đối với Trương Dương
mà nói hoàn toàn không hề có chút ảnh hưởng nào, cho dù là nhiệm vụ
không hề có chút khó khăn nào, nhưng dù sao cũng đã nhận rồi thì phải
làm thôi, thật là phiền toái. Trương Dương cảm thấy rất phiền
phức, cho nên không hề có ý định tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng vào chính cái thời điểm mà hắn chuẩn bị từ chối, đột nhiên mọi thứ dừng lại! Trương Dương đột nhiên nghĩ đến một điểm, cứu vớt Nghiêm gia, hay là trong
tình huống này kích động hệ thống nhiệm vụ, cái Nghiêm gia này, rõ ràng
là nói tới thế gia học y của Nghiêm Lương Phi kia. Sau khi hoàn
thành nhiệm vụ, độ trung thành nâng lên 70, phần thưởng này có thể có,
có thể không, nhưng đối với Trương Dương, người còn một nhiệm vụ khác
chưa hoàn thành mà nói, điều này rõ ràng là vô cùng quan trọng. Thời gian dài như vậy, Y Thánh Vũ Tông cũng chỉ có ba người: Khúc Mỹ Lan, vợ chồng Diêm Diệp Phi, Lý Quyên, có thể nói là số lượng người rất thưa
thớt, cậu thanh niên nhà Nghiêm gia này có thể luyện đến nội công nhị
tầng với tuổi trẻ như vậy, quả đúng là thiên phú hơn người, rất có thể
sẽ trở thành một trong năm người tu luyện Ngũ Đại. Một người như
vậy, cho dù hôm nay đối với Trương Dương độ trung thành chỉ là 0, sau
khi hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể thu nạp môn hạ, chỉ cần gieo hạt
giống, sau đó tặng thêm linh dược để hỗ trợ tu hành, tương lai nhất định có ngày rạng danh, điều này cũng có thể làm cho Diêm Diệp Phi, Lý Quyên hai người tận mắt chứng kiến, một người còn muốn gia nhập môn hạ của
Trương Dương hơn họ, sau này so sánh có thể sẽ nổi bật hơn rất nhiều. Như vậy có thể nâng cao lòng trung thành của Diêm Diệp Phi và Lý Quyên đối
với hắn, đối với việc hoàn thành nhiệm vụ song thập có thể nói cũng có
tác dụng quan trọng. Cân nhắc trên dưới, Trương Dương lập tức quyết định tiếp nhận nhiệm vụ này. - Leng keng. Hệ thống thánh thủ lập tức hiển thị nhiệm vụ “Cứu vớt Nghiêm gia” trên thanh nhiệm vụ của Trương Dương. - viện trưởng Quách, ông tìm cháu? Lúc này giọng nói của Nghiêm Lương Phi đột nhiên vang lên bên tai, Trương
Dương lập tức thoát khỏi hình ảnh hệ thống thánh thủ, Nghiêm Lương Phi
đến chỉ sau khi Quách Dũng gọi điện thoại vài phút, vì vậy Quách Dũng
vẫn chưa hề phát hiện ra sự lơ là của Trương Dương.