Sau khi người của Lý gia bái biệt, đoàn người của Trương Dương cuối cùng cũng rời khỏi Thục Sơn. Khác nhau ở chỗ, lúc về họ có thêm hai người, hai người thường này, làm cho tốc độ rời đi của họ giảm xuống rất nhiều. Cuối cùng vẫn là Trương Dương và Trương Bình Lỗ mỗi người mang theo một
người, mới gia tăng tốc độ, nếu không cứ tiếp tục đi như vậy, ba ngày
cũng không thể ra khỏi núi, vị trí của Lý gia, người thường căn bản
không dễ dàng đi qua được, hơn nữa cho dù đến nơi cũng không nhìn thấy
cửa của Lý gia sơn. Cho dù như vậy, khi bọn họ đến được chân thục núi thứ nhất, sắc trời cũng đã tối rồi, chỉ có thể ở lại đây. - Trương, Trương tiền bối, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi! Vừa mới vào phòng, vợ chồng Diêm Diệp Phi đã cùng nhau quỳ xuống, Diêm Diệp Phi đã thành công trong lần đánh cược này. Kỳ thật lúc trước, khi ông ta chuẩn bị ở trước mặt mọi người, gọi Trương
Dương lại, nhờ Trương Dương đưa bọn họ rời đi, trong lòng ông ta cũng
không nắm phần thắng. Nếu nói về giao tình, ông ta và Trương
Dương quen nhau thời gian cũng không dài, căn bản không thể nói đến tình sâu nghĩa đậm, Trương Dương đối với bọn họ rất tốt, nhưng đó là trước
kia, bọn họ cự tuyệt lời mời của Trương Dương, Trương Dương vẫn chỉ cho
họ con đường khác, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ bọn họ. Huống
chi, Lý gia cũng không phải tiểu môn phái, đây là một ngàn năm thế gia,
trực tiếp đưa bọn họ đi, rất có thể sẽ đắc tội với Lý gia, ông ta không
biết Trương Dương có thể vì ông ta mà làm vậy không. Cũng có thể nói, lúc trước khi gọi Trương Dương, ông ta cũng không nắm chắc, trong lòng càng tràn đầy thấp thỏm. Cũng may kết quả cuối cùng đúng như ý nguyện của ông ta, Trương Dương đã không làm ông thất vọng, trực tiếp mang bọn họ đi theo. Lý gia cũng không cứng rắn như ông nghĩ, đối với yêu cầu của Trương Dương
cũng không cự tuyệt, còn tặng ông một số thứ tốt mà trước kia ông có mơ
cũng không dám mơ. - Diêm tiên sinh, ông đang làm gì vậy, mau đứng lên! Trương Dương đưa tay đỡ Diêm Diệp Phi và Lý Quyên đứng lên, Trương Bình Lỗ
liếc nhìn họ một cái rồi cùng Thích Minh đại sư rời khỏi phòng. Đây là việc riêng của Trương Dương và hai người kia, Trương Bình Lỗ không muốn chen vào, và cũng sẽ không chen vào. - Trương, Trương tiền bối, trước kia chúng tôi không ra gì, hy vọng cậu đừng giận chúng tôi! Lý Quyên nhỏ nhẹ nói, âm thanh còn mang theo chút sợ sệt. Bây giờ bà ấy không giống như trước kia, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết
Trương Dương có chút lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại bao nhiêu thì không
biết. Bây giờ bà đã rất rõ ràng, chàng trai trước mặt thoạt nhìn
như ánh mặt trời này, chỉ cần tùy tiện duỗi ngón tay thôi, cũng có thể
giết chết bọn họ, còn khiến cho họ chết mà không có ai nói lý lẽ giúp
họ. - Ngồi xuống đi, nói cụ thể những việc hai người đã trải qua trong mấy này đi! Trương Dương khẽ mỉm cười, giơ tay chỉ vào chiếc sô pha ý bảo họ ngồi xuống. Đây là huyện thành nhỏ, chỉ có một nhà khách ba sao, ở đây chỉ có phòng rất bình thường, ngoại trừ văn phòng lớn ra, những cái khác không có gì đặc biệt. Đơn giản, nhưng rất thực dụng, ít nhất trong này còn có một bộ sô pha màu đen rất tốt. Diêm Diệp Phi kéo tay Lý Quyên ngồi xuống, hai người ngồi rất cẩn thận, tâm
trạng của bọn họ bây giờ và trước kia hoàn toàn bất đồng, đã không thể
lấy lại hình ảnh như trước kia trước mặt Trương Dương. Diêm Diệp Phi cẩn thận đem chuyện họ rời khỏi nhà Trương Dương kể lại một lần. Khi đó Trương Dương cho họ một số địa chỉ, đầu tiên họ đến một môn phái nhỏ gần nhất, môn phái đó trước kia thuộc loại đẳng, có điều hiện tại đang
đi xuống, vốn có vị cường nhân tứ tầng, bây giờ người đó đã chết, trong
môn phái người lợi hại nhất là cao thủ tam tầng hậu kỳ, đó cũng là
trưởng môn của bọn họ. Cũng may là bọn họ không có tài nguyên gì, rất nghèo, cho nên không bị ai để ý, nếu không đã không có sức mạnh,
lại có bảo bối, chỉ e rằng sẽ bị cá lớn nuốt cá bé. Người trong môn phái kia, đối với sự xuất hiện của họ rất giật mình. Biết được họ từ Y thánh nhất mạch đến, là Trương Dương giới thiệu, bọn họ có vẻ rất là nhiệt tình, ngay cả môn chủ cũng ra mặt tiếp đãi bọn họ. Khi đó, hai người còn tưởng rằng mùa xuân của mình đã đến rồi. Bọn họ nói luôn tình hình của mình, việc hai người họ có thể chất rất đặc
biệt, vị môn chủ kia cũng rất kinh ngạc, liên tục ngạc nhiên thán phục. Tuy nhiên khi bọn họ đề xuất chuyện muốn bái sư tu luyện, vị môn chủ kia
liền thay đổi thái độ, nói thẳng không thể giúp bọn họ được. Hai người tuổi tác đã lớn, đã qua tuổi tu luyện tốt nhất, thể chất đặc biệt cũng không có ích gì. Tiểu môn phái của bọn họ căn bản không có bảo vật Tẩy Tủy Đan như vậy. Hai người ở lại một ngày liền rời đi, cũng không thất vọng, lại đi thăm
hỏi, tìm kiếm môn phái khác, hai người trước kia là thành viên hiệp hội
nghiên cứu tự nhiên, cũng đã trải qua việc thâm nhập vào núi, tìm ra
được cũng không quá phiền toái. Rất nhanh, bọn họ lại bái phỏng mấy nhà. Kết quả cũng như nhau, biết được họ đến từ Y thánh nhất mạch đều rất nhiệt
tình, nhưng đối với yêu cầu họ đưa ra thì đều tỏ vẻ bất lực. Cuối cùng bọn họ tìm đến được Thiếu Lâm, cùng với hai đại môn phái Võ Đang. Đáng tiếc hai người không tìm được cách vào bên trong, đi vòng quanh bên
ngoài mấy vòng, cuối cùng sau khi không tìm thấy cách vào mới từ bỏ. Tiếp theo sau đó, trong quá trình thăm hỏi bọn họ biết được một đệ tử nội
kình thế gia, đệ tử đó nói với bọn họ, muốn có được Tẩy Tủy Đan chỉ có
thể vào danh môn lớn. Phái, hoặc ngàn năm thế gia, người đó đề nghị họ nên đến ngàn năm thế gia Lý gia để thử vận may. Địa chỉ của Lý gia bọn họ không biết, tuy nhiên thế gia đệ tử kia, biết một chút, liền viết cho bọn họ. Tiếp sau đó, bọn họ liền đến Thục Sơn, tiến vào núi rất vất vả, ban đầu họ
cũng không tìm thấy nơi ở của Lý gia, chỉ là vừa lúc có đệ tử Lý gia đi
ra, thấy hành tung của bọn họ kỳ lạ, liền đi lên hỏi, mới biết mục đích
của họ. Đệ tử kia, đưa bọn họ vào Lý gia. Đây chính là
việc bao nhiêu ngày qua đã xảy ra với họ, lúc trước Diêm Diệp Phi chỉ là nói đơn giản qua loa, lúc này ở đây mới kể lại tỉ mỉ. Khi nói những điều này, mắt hai người không kìm được mà đỏ lên. Vốn muốn bái sư học đạo, nhưng không ngờ lại biến thành người hầu, suýt chút nữa thì cả đời liền biến thành người hầu. Nếu có thể tu luyện được nội công thì cũng đành, làm tôi tớ cho người ta
cũng được, bọn họ ở Lý gia không thể tu luyện nội công, hơn nữa cả ngày
còn bị người ta lên mặt, hiển nhiên rất khó chịu. Mấy ngày này, bọn họ cũng coi là trải qua một phen đắng cay chua chát. - Không ngờ hai người đã trải qua nhiều lận đận như vậy, xem ra lúc đó
tôi giới thiệu cho hai người, là đã suy nghĩ quá đơn giản, lỗ mãng! Nghe xong những điều họ nói, Trương Dương nhẹ lắc đầu, cũng rất đồng tình với những gì họ đã trải qua. Kỳ thật không chỉ có hai người họ, trước kia cũng có rất nhiều người bình
thường, biết một chút về việc tu luyện nội công, liền muốn bái sư học
đạo, nhiều lần trải qua trăm nghìn cay đắng, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng tỉ lệ đó cực kì nhỏ, đại đa phần là đều thất bại. Đại môn phái tuyển đệ tử rất không đơn giản, nhưng cũng không đến mức ai
đến cửa cũng nhận vào, bọn họ đều có kiểm tra đánh giá nghiêm khắc, nếu
không như vậy, sao có thể tiếp tục kế thừa. - Trương tiền bối, chúng tôi không trách cậu, chúng tôi, chúng tôi còn có cơ hội gia nhập Y thánh vũ tông không? Ngẩng đầu nhìn Trương Dương, Diêm Diệp Phi rất cẩn thận, cũng rất căng thẳng nói. Mong muốn tu luyện nội công trước nay của bọn họ không hề thay đổi, bằng
không cũng sẽ không chạy đến Lý gia, huống chi bệnh của Lý Quyên chỉ có
tu luyện nội công mới có thể hoàn toàn trị tận gốc. - Hai người? Lông mày Trương Dương giật giật, hai người đều rất căng thẳng nhìn Trương Dương. Bọn họ không biết, trước mắt của Trương Dương xuất hiện một khung màu xanh, đang tra xét số liệu của hai người. Căn cứ vào hệ thống đưa ra, độ trung thành của hai người đối với Y thánh vũ tông đều có tăng lên, độ trung thành của Diêm Diệp Phi đạt đến mười
năm, chứng minh chỉ cần Y thánh vũ tông đối tốt với ông ta, ông ta sẽ
không rời đi. Lý Quyên thấp hơn một chút, nhưng hiện tại trị số của hai người so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên đối với khoảng cách nhiệm vụ yêu cầu, thì vẫn còn chênh lệch rất
lớn, đây cũng không phải là trị số mà Trương Dương mong muốn. Nghĩ đến đây, Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Thấy Trương Dương lắc đầu, hai người đều lộ ra vẻ thất vọng, bọn họ rất
hiểu, hiện tại có thể giúp bọn họ chỉ có Trương Dương, nếu Trương Dương
không bằng lòng giúp, sau này bọn họ cũng không còn cơ hội tu luyện nội
công nữa. - Trong lòng của hai người vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Y thánh vũ tông, bây giờ chưa phải là lúc ra nhập, tuy nhiên hai người
có thể đến chỗ tôi ở trước, tôi để Mỹ Lan dẫn dắt hai người trước, khi
nào hai người thật sự quyết tâm, có thể chấp nhận mọi điều kiện, đến lúc đó sẽ tính tiếp! Trương Dương không nhận lời, nhưng cũng không hoàn toàn cự tuyệt. Bất kể nhiệm vụ này thế nào, độ trung thành hiện tại của bọn họ thấp như vậy, Trương Dương không thể thu nhận bọn họ. Bọn họ muốn gia nhập Y thánh vũ tông, ít nhất độ trung thành phải đạt đến
bảy mươi trở lên, không có nền tảng này, Trương Dương không có ý định
nhận bọn họ. Đây cũng không phải là Trương Dương không bằng lòng
giúp bọn họ, một môn phái muốn tồn tại thật sự, không có quy củ của mình tuyệt đối không được, đến nay Lý Quyên vẫn có suy nghĩ muốn rời đi, thế thì sao có thể nhận bọn họ được. Hai người đầu tiên là thất vọng, sau đó lập tức lại hy vọng. Trương Dương đồng ý đưa bọn họ về, khiến họ cảm thấy rất bất ngờ, cho dù hiện
tại không thể tu luyện, sau này cũng vẫn còn cơ hội. Trương Dương cũng đã nói, bây giờ chưa phải lúc, chờ khi trong lòng họ thật sự tán thành, thì có thể nhận họ. Lúc này Diêm Diệp Phi rất muốn hét to một tiếng, tôi đã tán thành rồi,
nguyện trung thành với Y thánh nhất mạch, trung thành với Y thánh vũ
tông, cũng may ông ta vẫn còn lý trí một chút, biết bây giờ Trương Dương nói như vậy, chắc chắn có lý do của cậu ấy, hoặc là cậu ấy phát hiện gì đó. Đối với Trương Dương, Diêm Diệp Phi bây giờ cũng sùng bái mù quáng, ông ta nghe được từ người khác quá nhiều những lời khen và sùng
bái về Trương Dương. Trương Dương bây giờ đã là người tu luyện đệ nhất. Ở huyện thành nhỏ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Thích Minh đại sư liền cáo từ. Ông ấy cần phải sớm quay về thiếu lâm, không thể cứ luôn ở bên ngoài, quay về ông ấy còn rất nhiều truyện phải làm. Đối với lần giúp đỡ này của ông ấy Trương Dương đưa ra lời cảm tạ, tuy rằng ông ấy không thực sự giúp đỡ, nhưng đã chạy đến đã là một sự giúp đỡ
rất lớn, nhiều khi Đại viên mãn chỉ cần tỏ thái độ như vậy là đủ rồi,
càng không cần phải nói là ông ta đích thân đến hiện trường. Thu
hoạch của Thích minh đại sư cũng không nhỏ, ông ta đã chính thức đại
diện Thiếu Lâm kết minh thành công với Y thánh Trương gia. Tương
lai bất kể là khi nào, Thiếu Lâm và Trương gia đều sẽ cùng đứng chung
một chỗ, giúp đỡ lẫn nhau, hai nhà ba vị Đại viên mãn đủ để khiến tất cả mọi người không dám coi thương kết minh này của họ.