- Cuối cùng cũng về rồi! Mễ Tuyết vừa vào phòng, liền nằm lên giường, lúc ra ngoài thì vội vã, tràn đầy lo lắng, lúc trở về thì thỏa mãn vô cùng, Trương Dương không có gì là tốt rồi. Nhìn tư thế nằm của Mễ Tuyết tràn đầy hấp dẫn, Trương Dương liền nhớ tới cái đêm mang nàng rời khỏi trước đó. Vào buổi tối hôm đó, bọn họ đi vào tận chỗ sâu bên trong của Dã Nhân Sơn, hang động của các bậc tiền bối ngũ tầng. Bọn họ đã trải qua đêm hôm đó ở nơi này. Trong hang động của vị tiền bối ngũ tầng có một chiếc giường băng, chiếc giường này nếu là người thường khi ngủ trên đó có thể sẽ bị đống băng, nhưng người tu luyện nội kình ngủ thì có thể giúp cho việc tu luyện tăng lên gấp bội, trong lúc ngủ cũng tự động tu luyện. Giá trị của chiếc giường này có thể nói là vô cùng cao. Đêm hôm đó Trương Dương đuổi vợ chồng Vẹt đi, độc chiếm hang động. Đôi Vẹt này biết nói chuyện, ai biết sau khi chúng nhìn thấy chuyện không nên nhìn thì sẽ nói lung tung điều gì, kết quả chúng ở bên ngoài mắng Trương Dương cả một đêm, mắng hắn trọng sắc khinh bạn. Đáng tiếc, có mắng cũng vô dụng, Trương Dương căn bản không nghe thấy. Cuối cùng, đôi Vẹt bay ra ngoài trả đũa những linh thú khác của Dã Nhân Sơn, mắng bọn chúng không cố gắng tu luyện, nên đến nay Dã Nhân Sơn vẫn không có linh thú tứ tầng nào khác, so với những dãy núi nguyên thủy khác thì Dã Nhân Sơn kém cỏi nhất. Ít nhất ở những dãy núi lớn nổi tiếng như Côn Lôn Sơn, Thục Sơn cùng Thiên Sơn, trên đó có linh thú tứ tầng tồn tại. Đáng thương cho những linh thú này, chúng căn bản không biết đôi Vẹt vì sao lại giận dữ, chỉ có thể tự xem như bị xui xẻo, và phải cố gắng thêm. Vào tối đó, Trương Dương cho Mễ Tuyết dùng Tẩy Tủy Đan. Tiếp sau còn dùng một bộ song tu công pháp, tự mình giúp cô khơi thông kinh mạch, khai thông một vài kinh mạch nhỏ, giúp cô nàng tuy vừa mới bắt đầu tu luyện nhưng đã có được nội kình. Tuy nói nội kình không nhiều lắm, nhưng so với người bình thường thì tốt hơn nhiều. Trước mắt Mễ Tuyết đã ở cấp nhất tầng sơ kỳ, so với Khúc Mỹ Lan lúc trước cũng không sai biệt lắm. Ở cấp này, với một vài gã lưu manh thì sẽ không là đối thủ của nàng. - Nghĩ gì thế, chàng ngốc! Mễ Tuyết hờn dỗi liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cái nhìn này quyến rũ đến mức khiến Trương Dương rung động. Mễ Tuyết sau khi tu luyện, làn da của cô trở nên đẹp vô cùng, cũng tăng thêm một chút lập dị khác thường, không biết có phải do cô uống Bội Lan đan hay không, hay do cô đang nửa đường tu luyện, nhưng Trương Dương cảm thấy so với các cô nàng tu luyện khác thì có tư chất tốt hơn. Thường thì người tu luyện bao giờ cũng mạnh hơn so với người bình thường một chút. Không phải như vậy thì Khúc Mỹ Lan cũng không có khả năng được Ngô gia chấp nhận. Hiện tại Khúc Mỹ Lan khi tự mình đi ra ngoài sẽ gặp phải những người luôn cố ý muốn đến bắt chuyện với mình. - Anh nghĩ, song tu công pháp của chúng ta có phải nên tiến hành rồi hay không! Trương Dương cười ha hả, nói chưa dứt lời liền nhào lên phía trước. - Đừng! Mễ Tuyết hô to một tiếng, tuy vậy, miệng nàng nói không nhưng tay thì ôm chặt lấy Trương Dương. Rất nhanh, trong phòng liền vang lên tiếng thở dốc và tiếng rên khe khẽ. Lúc này, Trương Dương lại dùng đến song tu công pháp của lúc trước, bộ công pháp này thật ra đoạt được từ chỗ Hô Diên gia, lúc trước Trương gia làm gì có. Kỳ thật nếu bộ công pháp này ở Hô Diên gia cũng chỉ là thứ vô bổ, vì đây là một bộ song tu công pháp trợ giúp nữ giới tu luyện nhanh hơn. Yêu cầu bên trong rất cao, đầu tiên người nữ phải ở giai đoạn sơ luyện, trước kia không hề có nội kình. Tiếp theo là người nam phải có thực lực mạnh và còn phải có tinh thần tự nguyện, dùng nội kình của mình trợ giúp người nữ liên tục và không ngừng, phải chấp nhận tự mình tiêu hao lượng lớn mới làm cho người nữ có tiến bộ nhỏ. Bởi vì những điểm này nên Hô Diên gia có rất ít người tu luyện bộ công pháp này. Người tu luyện nội kình phần lớn tâm rất vững, muốn làm cho họ cuồng dại đi yêu một người rất khó, cho dù đó có là bà xã thì phần lớn cũng chỉ vì nối dõi tông đường mà thôi. Hơn nữa, bất kể là thế gia nội kình, hay là môn phái nội kình thì người tu luyện là nữ giới rất ít ỏi, tính phổ biến không cao. Điểm này nhìn vào nhà Trương Dương là có thể hiểu được, một thế gia nội kình như họ cũng có thói quen chỉ truyền nam không truyền nữ, thế thì càng không cần phải nói tới những gia tộc và môn phái khác. Nói như vậy, người tu luyện nữ giới đều tập trung vào một chỗ, giống như môn phái trước kia của Khúc Mỹ Lan vậy. Cứ như vậy, bộ song tu công pháp này tự nhiên không có ai muốn dùng. Nếu như không phải lợi dụng bộ công pháp này có thể giúp cho người tu luyện nữ giới đẩy nhanh tốc độ, có tư chất tu luyện mạnh hơn so với ngũ đại thể chất thì công pháp này sớm đã bị Hô Diên gia ném đi rồi. Đối với người khác thì vô dụng, nhưng đối với Trương Dương thì vô cùng hữu dụng, sau khi thấy bộ công pháp này lần đầu, Trương Dương liền lặng lẽ giữ lại cho mình, để cuối cùng tu luyện cùng Mễ Tuyết. Trương Dương lợi dụng đặc điểm của sự hòa hợp giữa nam nữ bên trong bộ công pháp, nước hòa trong biển, không phân biệt lẫn nhau, lợi dụng cả nội kình của chính mình để trợ giúp Mễ Tuyết tiến hành tu luyện. Thời điểm song tu, tốc độ tu luyện của Mễ Tuyết vượt rất xa, hiệu quả có thể cao gấp hàng trăm lần. Một đêm êm đềm trôi qua, lúc trời sắp sáng Trương Dương mới thả lỏng bản thân, nằm bên cạnh Mễ Tuyết thiêm thiếp ngủ. Cảm giác song tu thật thích, nhưng cũng mệt chết được, Trương Dương đã ở cấp tứ tầng trung kỳ, lúc tu luyện cũng có cảm giác mệt mỏi. Hắn chủ yếu khai thông những kinh mạch rất nhỏ, n nhưng không được làm tổn hại kinh mạch, nên tinh thần nhất định phải tập trung cao độ, và tất nhiên sẽ cảm thấy có chút mệt nhọc. Tuy nhiên thu hoạch cũng rất lớn, nội kình của Mễ Tuyết có bước tiến thấy rõ, thể chất của nàng thay đổi triệt để, không bao lâu sẽ có thể đuổi kịp Khúc Mỹ Lan. Nếu dùng linh dược, tốc độ tu luyện của nàng sẽ nhanh hơn nữa. Trong thư phòng, Trương Đạo Phong và Trương Vận An đang ngồi, cả hai có chút nghi hoặc nhìn Trương Dương. Trừ hai người họ ra, trong phòng còn có hai người khác, vẻ mặt của Diêm Diệp Phi và Lý Quyên rất khẩn trương và đứng ở đó nhìn trộm Trương Đạo Phong và Trương Vận An. Bọn họ do Trương Dương gọi tới, khi người đến vừa đủ, Trương Dương cũng không dài dòng, liền trực tiếp nhìn bọn Trương Đạo Phong nói: - Ông ngoại, cậu hãy kiểm tra thể chất của họ trước! Thể chất? Trong lòng hai người đều có chút nghi hoặc, nhưng Trương Dương nếu đã nói như vậy, thì khẳng định có lý riêng của hắn. Hai người liền vẫy vẫy tay, Diêm Diệp Phi và Lý Quyên lập tức bước về phía trước một bước, đứng trước mặt họ. Diêm Diệp Phi và Lý Quyên có vẻ không yên tâm, bọn họ biết rất rõ, có thể nhập môn bái sư hay không, và có trở thành người tu luyện nội kình lợi hại hay không, phải xem hôm nay thế nào. - Qua ách thể chất! - Mị Ảnh thể chất! Trương Đạo Phong, Trương Vận An hô lên một tiếng, sau khi hai người kêu lên liền xoay đầu lại nhìn nhau. Cả hai đều nghe thấy tiếng gào của nhau, rất nhanh, hai người cùng giơ tay ra dò xét. Lúc này đây, cả hai người đều không nói gì, sau khi bỏ tay xuống liền nhìn chằm chằm Diêm Diệp Phi và Lý Quyên suy nghĩ miên man. Điều này làm cho trong lòng Diêm Diệp Phi thấy bất an hơn, y vừa tính chủ động mở miệng thì đột nhiên Trương Dương lên tiếng. - Ông ngoại, cậu, bọn họ là vợ chồng, con cũng ngẫu nhiên phát hiện ra họ có thể chất của một đôi thôi, hiện tại Mị Ảnh thể chất đã xuất hiện hậu quả xấu, nếu không tu luyện mà hai người cứ ở cùng nhau thì không bao lâu, chỉ không tới ba năm, Lý Quyên sẽ bị cắn trả đến chết! Trương Dương nói từ tốn, Diêm Diệp Phi nghe mà ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên vẻ sốt ruột. Trương Dương chưa từng nói với y rằng Lý Quyên có nguy hiểm tử vong, tình cảm của hai người khá tốt, cho là không tu luyện thì y cũng không muốn Lý Quyên gặp chuyện không may. - Trương tiên sinh... Diêm Diệp Phi không kìm nổi kêu lên, đáng tiếc vừa mới kêu lên liền bị Trương Dương cắt ngang: - Anh hãy khoan nói! Trương Dương quay lại nhìn Trương Đạo Phong và Trương Vận An, dạy hai người tu luyện, khác nào cho họ nhập môn. Hắn giúp Mễ Tuyết tu luyện đã là vi phạm quy định rồi, nhưng ít ra Mễ Tuyết là bà xã của hắn, là người của Trương gia nên Trương Đạo Phong có thể làm ngơ được. Diêm Diệp Phi và Lý Quyên thì không như vậy, họ là người ngoài, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với Trương gia cả. - Dương Dương, ý của chàu là, giúp cho bọn họ tu luyện và cho họ Tẩy Tủy Đan? Hồi lâu, Trương Vận An mới ngẩng đầu nhìn Trương Dương hỏi, Trương Dương nhìn y, nhẹ nhàng gật đầu. Trương Dương tự mình muốn giúp cho bọn họ tu luyện, một cặp đôi có thể chất tốt như vậy, để lãng phí thì có chút đáng tiếc, nếu chỉ có một người thì Trương Dương còn do dự, đằng này lại là một đôi nên hắn không muốn từ bỏ. Hắn cũng muốn biết, người có thể chất cực phẩm nếu tu luyện nửa đường thì cuối cùng thành quả sẽ ra sao. - Hai người đi ra ngoài trước đi, tình hình của hai người chúng tôi đã biết, nhưng chúng tôi cần thương lượng một chút! Trương Đạo Phong nhìn Diêm Diệp Phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng cũng kiên định và không gì có thể phản kháng được. Diêm Diệp Phi sửng sốt đưa mắt nhìn Trương Dương, sau đó kéo tay Lý Quyên cùng ra ngoài, y vốn định tranh thủ một chút, nhưng đáng tiếc Trương Đạo Phong không cho y cơ hội. Trong lời nói của Trương Đạo Phong kèm theo cả nội kình, y muốn phân biệt cũng không được. - Dương Dương, bọn họ là người ngoài! Hai người vừa ra, Trương Vận An đã nói, chỉ nghe Trương Vận An nói liền hiểu được y đang phản đối. Người ngoài và người nhà, nghe ra chỉ kém nhau một chữ, nhưng khoảng cách một trời một vực, Trương Dương nếu không phải cùng huyết mạch với Trương gia, bọn họ sao có thể đối xử với Trương Dương tốt như vậy. Người kế thừa nội kình, quan hệ máu mủ là quan trọng nhất, người có quan hệ huyết thống xa cũng không được, càng không cần phải nói tới người không có chút quan hệ nào. - Vận An, kỳ thật ba thấy Dương Dương nói cũng không hẳn là không thể! Trương Dương không nói gì, Trương Đạo Phong đột nhiên lên tiếng, hắn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ cái gì đó. - Ba? Trương Vận An quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cha mình, y không ngờ, người cứng nhắc nhất như ba mình không ngờ lại không phản đối. Đây không chỉ là truyền thụ nội kình cho người ngoài, mà còn tiêu hao hai viên Tẩy Tủy Đan quý giá, loại đan dược này bất kỳ gia tộc nào hay môn phái cũng không hề chê nhiều, bởi con cháu đời sau của bọn họ sẽ cần dùng đến. Đặc biệt là gia tộc như Trương gia vậy, hậu nhân ít, một khi thể chất không tốt sẽ có ảnh hưởng rất lớn, khi đó Tẩy Tủy Đan càng quan trọng hơn. - Vận An, con hãy nghe ba nói, lão gia từng nói ra một ý nghĩ, bồi dưỡng một tốp người ngoài trung thành với Trương gia chúng ta, thực lực của Trương gia chúng ta bây giờ rất mạnh, nhưng nhân khẩu dù sao cũng quá ít, chuyện gì cũng phải đích thân đi làm, như vậy thật không tốt! Trương Đạo Phong lại nói, nghe nói đến lão gia cũng đã nói như vậy thì Trương Vận An cũng gật đầu, không phản đối gay gắt nữa. Nhưng lại nghĩ, bồi dưỡng người trung thành bên ngoài, bồi dưỡng như thế nào, bồi dưỡng người tu luyện nội kình đã không dễ dàng, môn phái nào, gia tộc nào cũng phải trải qua ít nhất hàng trăm năm tích lũy mới thành danh, giống như danh gia đại phái như Long gia và Thiếu Lâm vậy, đều trải qua hàng ngàn năm mới hình thành.