Trương Dương đang đi cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Truy Phong. Chuyện ở tỉnh Duy Cương, và thần ngựa, đó có lẽ là chuyện hắn bị Hô Diên Phong truy sát lần trước rồi, không ngờ những hiện tượng siêu nhiên mà Diêm Diệp Phi nghiên cứu đều có liên quan đến hắn. Khi nói đến Truy Phong, Diêm Diệp Phi lại khen mấy câu. Những chú ngựa đẹp như Truy Phong, quả thật là hiếm có. Có điều nếu như ông ta biết rằng, thần ngựa kỳ lạ ki chính là con bạch mã mà ông ta đang khen ngợi này, không biết miệng sẽ mở lớn đến chừng nào. Ăn cơm trưa phải về trong trấn, dù sao bên này cũng là núi. Hoàng Hải, Ngô Trí Quốc đều không vào núi, được sự giúp đỡ của người trong thị trấn, họ đã xây được mấy chiếc trại, máy phát điện và những thứ khác cũng đã đặt vào vị trí, còn bày một bàn ăn rất đẹp. Trên bàn ăn, đã bày mấy món ăn ngon. Ở đằng xa, họ còn chưa đến nơi đã ngửi thấy mùi hương thơm phức, Ngô Trí Quốc đúng là người sành ăn, anh ta luyện được tài nấu ăn rất ngon, nếu về mùi hương, thì món ăn của anh ta đã đạt đến trình độ của đầu bếp cao cấp. Mùi thơm cũng làm cho người ta nhanh chân hơn, bước tới trước bàn ăn. Thêm hai người nữa, nhưng họ cũng không ngại gì, gặp được nhau ở đây là duyên phận, Hoàng Hải lấy ra rượu ngon, rồi lại xé mấy con gà quay, mọi người cùng ngồi xuống ăn, dù là tiệm gà quay trăm năm, ăn cũng không ngon bằng tay nghề của Ngô Trí Quốc. Diêm Diệp Phi và một người nữa, ăn đến độ miệng dính đầy mỡ, không ngừng khen ngợi Ngô Trí Quốc. Còn bạn gái của Ngô trí Quốc, Anh Ninh, đây là một tiểu thư nhà giàu đến từ Phúc Thành, cũng nhìn người yêu bằng ánh mắt đầy trìu mến, nếu như họ lấy nhau, ít nhất về sau được ăn ngon rồi. Cơm nước no nê, Trương Dương và Long Thành lại rời đi, còn Diêm Diệp Phi thì bị giữ lại. Những hiện tượng siêu nhiên mà ông ta nói đã khơi gợi sự thích thú của mọi người, sau khi biết rằng ông ta là hội trưởng hiệp hội siêu nhiên, mọi người đều yêu cầu ông ta nói một vài nghiên cứu của hiệp hội. Ở đây, không chỉ có chuyện về cự mãng và việc thần ngựa, mà còn có rất nhiều việc nữa. Ví dụ như những chuyện kinh dị, chuyện ngoài hành tinh, Diêm Diệp Phi nói đâu ra đấy, mọi người nghe rất say sưa, ngay cả Tô Triển Đào cũng đều cảm thán, hóa ra trên thế giới này còn nhiều chuyện thần kỳ như vậy, còn nhiều câu đố chưa giải được như vậy. Khi họ nói chuyện, Trương Dương đã về đến chỗ cự mãng biến mất. Giờ đây ở đây chỉ có ba người đội viên dân phòng trông coi và một cái giá trống, đã không còn ý nghĩa gì nữa, hai người dừng lại một lát, rồi đi thẳng vào rừng. - Trương Dương, đây, đây là nơi trước kia các anh đấu với cự mãng phải không? Nơi đầu tiên đến, chính là nơi chiến đấu có cây đổi, về lại đây một lần nữa, Trương Dương cũng xúc động, tất cả mọi thứ trước kia đều như mới xảy ra vào ngày hôm qua, trận đại chiến đó như mới xảy ra vậy. - Đúng vậy! Trương Dương gật đầu, Long Thành cảm thấy hơi rùng mình, đây là lần đầu tiên Trương Dương thừa nhận với anh ấy, con cự mãng kia chính là bị hắn giết. Có điều nghĩ tới thực lực của Trương Dương, anh ấy cũng cảm thấy dễ hiểu, Trương Dương có thực lực đối phó với linh thú, không giống với anh ấy, gặp linh thú là chạy, có thể chạy thoát không vẫn là một câu hỏi chưa lời đáp. - Tôi đi tìm một chút, xem còn dấu vết gì sót lại không! Long Thành không hỏi nhiều, tìm kỹ xung quanh, một lát sau, anh ấy mới ngẩng đầu lên thất vọng. Trương Dương cũng đang tìm, có điều Trương Dương lợi hại hơn anh ấy nhiều, một lúc sau đã tìm ra ba vỏ đạn chôn trong đất, dù sao thì đã trải qua một thời gian lâu như vậy, có rất nhiều dấu vết đã tự biến mất, ngoài những đồ họ để lại, đã không thể nhận ra từng có người đến đây. Sau khi tìm được vỏ đạn, Trương Dương lại tìm được mấy mảnh vải vụn. . Đây đều là những thứ còn lại khi Long Phong mang đi, vì lá rụng và mưa rơi, chúng đã bị chôn xuống dưới, cộng thêm màu sắc đã gần giống với lá cây, nên Diêm Diệp Phi mới không tìm ra. Sau khi dọn dẹp những thứ này, ở đây đã không còn dấu vết Trương Dương đã từng tới nữa. - Anh Thành, anh về trước đi, tôi muốn vào trong xem thế nào! Sau khi thu dọn một nơi khác, Trương Dương nhìn vào trong nơi sâu khu rừng, rồi mới nói với Long Thành đứng bên cạnh. Dã Nhân Sơn vốn nằm trong kế hoạch của họ, lần này đến nhất định phải vào trong núi, nếu không có việc thi thể Kim Quan Mãng biến mất, dù là dẫn cả Long Thành vào núi cũng không sao cả. Thực lực của Long Thành không mạnh, nhưng dù sao cũng là người tu luyện nội công, tự lo cho bản thân mình trong chốn thâm sơn là không vấn đề gì. Dựa theo những lời Trương Bình Lỗ nói trước đó, hắn vào trong Dã Nhân Sơn sẽ không có nguy hiểm gì, mà còn có lợi nữa, nếu vậy dẫn theo một người vào cũng chẳng sao. Đáng tiếc rằng phát hiện ra dấu vết linh thú gần núi, còn là linh thú tứ tầng, Trương Dương không biết con linh thú này rốt cuộc lợi hại đến đâu, nên đương nhiên không dám dẫn Long Thành vào. Long Thành cũng nhìn vào trong rừng sâu, lông mày hơi nhíu lên, nói với Trương Dương hơi lo lắng: - Trương Dương, hôm nay hơi muộn rồi, nếu như anh muốn vào, để mai được không? Anh ấy đã nhận ra ý của Trương Dương, biết rằng Trương Dương muốn vào trong xem. Anh ấy biết rằng thực lực của Trương Dương rất mạnh, nhưng dù sao đây cũng là những dãy núi nguyên thủy, ở bên trong không biết có bao nhiêu nguy hiểm, giờ đây cũng thật sự hơi muộn, họ chạy đến đây, rồi còn thu dọn đồ đạc, hao phí không ít thời gian. Đương nhiên, anh ấy không biết rằng cường nhân tứ tầng vào trong Dã Nhân Sơn sẽ không sao cả, mà lại còn tốt nữa, nếu như biết điều này sẽ không lo như vậy nữa. - Cũng được, ngày mai tôi sẽ tự vào, anh hãy giúp tôi nói với họ một tiếng! Nghĩ một lát, Trương Dương chầm chậm gật đầu, hôm nay thật sự hơi muộn, lúc mới bắt đầu, hắn cũng không nghĩ sẽ vào luôn hôm nay. Đi về còn có thể chuẩn bị một vài thứ, ít ra cũng cần phải mang theo đèn pin, túi ngủ…, lần này vào trong không biết mấy ngày mới ra được, Trương Dương không muốn mấy đêm không ngủ, hoặc ngủ trên cành cây. Long Thành đi theo, tốc độ của Truy Phong cũng chậm hơn không ít. Khi họ về đến doanh địa, trời đã tối, bên cạnh doanh địa còn có lửa trại, rất nhiều người đang nói chuyện cạnh đống lửa. Tô Triển Đào, Lý Á, Vương Thần, Thường Phong, Ngô Chí Quốc đều có mặt ở đó, không thiếu một ai, còn có hai cô gái là Dương Linh và Anh Ninh nữa, đều đang nghe Diêm Diệp Phi nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười lên. - Anh Thành, Trương Dương, hai người về rồi à! Lý Á là người đầu tiên phát hiện ra họ, ngay lập tức đứng lên, rồi lại nói: - Anh Diêm đúng là bác học đa tài, anh ấy biết rất nhiều điều mà chúng tôi không biết, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt! -Anh Diêm? Trương Dương hơi ngớ người, ngay lập tức hiểu rằng người mà anh ta nói là Diêm Diệp Phi. Diêm Diệp Phi cũng thật là lợi hại, chỉ với nửa ngày đã hòa đồng được cùng họ rồi, giờ đã gọi nhau là anh em rồi. - Đúng, Trương Dương lại đây! Lý Á gật đầu, kéo Trương Dương vào chỗ Diêm Diệp Phi. - Anh Diêm, tôi nói cho anh điều này, anh đừng không tin nhé, đừng thấy Trương Dương còn trẻ, nhưng anh ấy là một thần y có tiếng đầu, ở Trường Kinh chúng tôi, đặc biệt là Trường Kinh tam viện chúng tôi, không ai là không biết tên anh ấy đâu, rất nhiều bệnh mà các chuyên gia cũng phải bó tay, nhưng anh ấy lại trị được! - Đúng, Lý Á nói đúng lắm, điểm này tôi có thể làm chứng, bệnh suyễn của chú tôi rất nhiều năm rồi không chữa khỏi được, mà đã được Trương Dương trị dứt điểm rồi! Tô Triển Đào gật đầu ngay lập tức, Vương Thần, Hoàng Hải ở một bên cũng đều nói vào, cùng khen ngợi y thuật của Trương Dương. - Thật sao, Trương huynh đệ còn là một vị thần y à? Diêm Diệp Phi hơi bất ngờ, nhìn sang Trương Dương, ông ta rõ ràng nghi ngờ về lời của Lý Á và những người khác. Chẳng thể trách ông ta, vì Trương Dương thật sự quá trẻ, trẻ đến độ người khác lần đầu tiên gặp hắn, đều không thể tin hắn là một bác sĩ lợi hại, càng không thể tin rằng hắn là một thần y. - Đương nhiên, tôi lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo, trước kia tôi bị đụng xe suýt chết, chính là Trương Dương đã cứu tôi! Vương Thần ngay lập tức vỗ vỗ ngực, còn kéo áo lên rồi nói: - Anh xem tôi bây giờ này, có thể nhận ra tôi đã từng gặp phải một vụ tai nạn nghiêm trọng không, xương cả người gần như bị gãy hết một nửa, các bác sĩ nói vốn không thể cứu được tôi, là Trương Dương ra tay, nên cứu cái mạng nhỏ này về cho tôi! - Xương cốt đứt hết một nửa? Diêm Diệp Phi càng kinh ngạc hơn, còn nhìn sang phái Vương Thần. Lần trước Vương Thần đã phẫu thuật, trên người còn không ít vết dao sau phẫu thuật, nhưng giờ đây những vết dao này trông đã rất mờ, không hề giống với một người vừa làm xong phẫu thuật một năm. Tất cả những điều này, cũng đều là công hiệu của linh dược, nếu không phải là do anh ta uống thuốc sớm, nếu anh ta uống sau khi làm phẫu thuật, thì có thể làm tất cả các vết dao biến mất. Linh dược dù sao cũng là linh dược, không phải là thứ mà những loại thuốc bình thường có thể so bì. - Điểm này thì tôi tin, y thuật của Trương Dương thật sự rất giỏi, anh Diêm, bệnh của vợ anh, có thể mời Trương Dương đến chữa, tôi tin rằng chỉ cần anh ấy ra tay, vợ anh nhất định sẽ khỏe lại! Dương Linh giờ cũng cười nói một câu, thấy mọi người đều sùng bái Trương Dương như vậy, cộng thêm việc anh ta cũng có sự tin tưởng không thể nói rõ với Trương Dương, nên anh ta ngầm gật đầu. - Trong nhà có người bị bệnh sao? Trương Dương ngồi xuống, cười hỏi một câu, nghe họ nói những điều này, Trương Dương đã có thể đoán ra, trong nhà Diêm Diệp Phi có người bị bệnh, hơn nữa bệnh tình nhất định rất phiền phức. Người bị bệnh này chính là vợ của ông ta, không phải là bệnh nặng, thì họ cũng sẽ không nói như vậy. - Đúng vậy, vợ tôi bị một căn bệnh ngoài da kỳ lạ, tôi đưa cô ấy đến rất nhiều thành phố lớn như thủ đô, Hỗ Hải đều không chẩn đoán ra được bệnh gì, cũng đã từng đến Mỹ, khám cả đông y tây y, cũng uống rất nhiều thuốc, nhưng không ai chữa được, đến giờ vẫn chưa chữa khỏi, vì điều này, nên cô ấy gần như không ra khỏi nhà! Diêm Diệp Phi chầm chậm gật đầu, căn vợ của bệnh đã trở thành tâm bệnh của ông ta. Ông ta và vợ là bạn học đại học, hai người yêu nhau, tình cảm rất tốt, ông ta có được ngày hôm nay, sự ủng hộ của vợ là vô cùng quan trọng, năm năm trước, không biết tại sao trên người vợ ông ta bắt đầu nổi mẩn đỏ. Lúc đó họ đều không để ý, tưởng rằng chỉ cần bôi chút thuốc là khỏi được, nhưng không ngờ những chấm đỏ này ngày càng lan rộng, sau này còn vỡ ra, để lại một vết sẹo lớn. Sau khi họ đến bệnh viện, bệnh viện không tài nào tìm ra họ bị bệnh gì. Sau đó họ đến rất nhiều bệnh viện, có vài bệnh viện nói đây là chứng nấm da biến dị, cũng có người nói đây là vấn đề của máu chứ không phải do da. Nhưng dù nói thế nào, chữa thế nào, căn bệnh này cũng không khỏi được, mấy năm trôi qua hai người đều nản lòng, tính cách của vợ ông ta cũng đã biến đổi không ít, giờ đây ngày nào cũng tự nhốt mình trong nhà. Nghĩ lại thì cũng đúng, bất kỳ một phụ nữ nào, cũng không thể chịu nổi một vết sẹo trên mặt mình, bảo bà ấy đi ra ngoài gặp người ta với bộ dạng như vậy, còn khó chịu hơn là giết bà ấy, đương nhiên bà ấy sẽ không muốn ra ngoài.