Thần Y Thánh Thủ

Chương 707: Mục đích phương trượng tới

07-09-2024


Trước Sau

- Phương trượng? Sự giới thiệu của Thi Phương khiến Trương Dương thoáng sửng sốt.
Môn phái không giống thế gia, quyền lợi của tộc trưởng thế gia là hữu hạn, bên trên còn có áp lực từ phía các trưởng lão.
Nhưng môn phái thì không vậy, quyền của chưởng môn vô cùng lớn.
Lãnh đạo của môn phái, là chế độ suốt đời, điểm này cũng khác thế gia.
Cũng có thể nói, phương trượng Thiếu Lâm đích thân đến, không giống với việc tộc trưởng của tam đại gia tộc tới, lần này Thiếu Lâm quá nể mặt.
- Không biết phương trượng tới, không tiếp đón từ xa.
Trương Dương chỉ hơi sửng sốt, lập tức chắp tay nói một tiếng, thái độ rất cung kính.
Không nói tới thân phận của phương trượng Thích Thành này, thực lực của ông ta cũng rõ ràng là tứ tầng trung kì, một cường nhân đồng cấp với Trương Dương.
Trương Dương vừa thăng cấp lên tứ tầng trung kì, còn vị phương trượng này vừa nhìn đã biết thăng cấp lâu rồi, về nội công mạnh hơn hắn một ít.
- Trương thí chủ, cậu khách sáo quá.
Thích Thành hơi cúi người, đáp trả lễ, cũng rất cung kính.
Nhìn thái độ, vị phương trượng Thiếu Lâm này hoàn toàn không coi Trương Dương là vãn bối.
- Công tử, các vị đại sư, trà tới rồi.
Khúc Mỹ Lan đã mang trà ngon lên, lập tức cung kinh đứng bên cạnh, có chút tò mò, lại có chút sùng bái nhìn phương trượng Thích Thành.
Thiếu Lâm, Võ Đang là hai môn phái lánh đời lớn nhất, cũng là môn phải xuất hiện cường nhân ngũ tầng.
Khúc Mỹ Lan không hiểu mấy về ngũ tầng, nhưng cô nghe nói rất nhiều về danh tiếng của hai đại môn phái này.
Trong giới tu luyện nội công, không ai không biết hai đại môn phái này.
Cũng giống như tất cả mọi người đều biết đến tứ đại thế gia ngàn năm.
Tứ đại thế gia, lưỡng đại môn phái, trước đây rất lâu đã là cột trụ cho giới tu luyện nội công.
- Trương tiên sinh, chúc mừng cậu thăng cấp.
Nhận chén trà, Thi Phương lại nói.
Hai vị đại sư Thích Thành và Thích Viên đều khẽ run lên, nhưng lập tức trở lại bình thường, ngay cả Khúc Mỹ La đưa trà cho họ cũng không phát hiện.
Thăng cấp rồi, không ngờ Trương Dương lại thăng cấp.
Lúc trước, Trương Dương có thực lực tứ tầng sơ kì, lần này thăng cấp, chẳng phải là nói hắn đã tới tứ tầng trung kì? Không tới một năm đã thăng từ tứ tầng sơ kì lên trung kì, tốc độ phát triển của Trương Dương thật đáng sợ.
Cho dù là phương trượng Thiếu Lâm, là người tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu luyện, lúc này cũng chấn động vì tốc độ tu luyện của Trương Dương.
Bọn họ không nghi ngờ gì về lời của Thi Phương.
Bọn họ rất rõ năng lực của Thi Phương, nếu Thi Phương nói vậy, đương nhiên hiện nay Trương Dương đã là tứ tầng trung kì.
- Thi huynh cũng không kém, tôi thấy chậm nhất là một năm, Thi huynh cũng đột phá.
Trương Dương khẽ cười, Thi Phương phát hiện chuyện hắn thăng cấp cũng không có gì lạ.
Lần trước đã biết Thi Phương tu luyện Thiên Nhãn công pháp rất thần kì.
Người tu luyện môn công pháp này, có thể dùng ánh mắt nhìn ra tu vi của người khác.
Thi Phương có thể nhìn ra hắn, hắn cũng có thể nhìn ra Thi Phương, rất nhanh Thi Phương đã tiến lên tam tầng hậu kì, hiện giờ là hậu kì đỉnh cao, hơn nữa vô cùng ổn định.
Theo tiến độ hiện nay, nếu không xảy ra bất ngờ gì, trong vòng một năm chắc chắn sẽ đột phá.
Đến lúc đó Thiếu Lâm lại có thêm một cường nhân tứ tầng trẻ tuổi.
Đại môn phái từng xuất hiện cường nhân ngũ tầng, lại kế thừa cả ngàn năm, đương nhiên có lí do của nó.
- Trương tiên sinh xem trọng tôi quá, trong vòng một năm có lẽ có khả năng, nhưng cũng không phải hoàn toàn chắc chắn.
Thi Phương khẽ lắc đầu, thoáng có chút bất đắc dĩ, tiến vào tứ tầng cũng không phải dễ như vậy, phải có sự chuẩn bị chu đáo.
Tuy nhiên chỉ có chút bất đắc dĩ, không mất đi lòng tin.
Thứ người tu luyện nội công không thể đi mất đi là niềm tin, nếu bản thân không có niềm tin, vậy thời điểm đột phá chắc chắn sẽ thất bại.
- Lễ vật quý báu nhận của quý phái lần trước, vẫn chưa báo đáp, viên thuốc nhỏ tôi tự phối này, tặng cho Thi huynh làm lễ vật.
Trương Dương cười lấy ra bình ngọc, trực tiếp đặt trên bàn.
Lúc đính hôn, Thi Phương và Thích Viên từng tới, còn tặng Đại Hoàn Đan quý giá của Thiếu Lâm.
Viên linh dược kia Trương Dương chưa sử dụng, nhưng sự quý giá của nó thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Có Đại Hoàn Đan này của Thiếu Lâm, không phải lo lắng vấn đề tẩu hỏa nhập ma.
Cho dù là tẩu hỏa nhập ma, sau khi dùng Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm, nghiêm trọng nhất là mất đi công lực, tuy nhiên Đại Hoàn Đan thần kì ở chỗ, sau khi nội công mất đi còn có thể tu luyện lại lần nữa, có thể nhanh chóng khôi phục tu vi.
Đây chính là điểm quý nhất của Đại Hoàn Đan, càng không cần nói Đại Hoàn Đan còn cho người ta cơ hội giữ lại tu vi.
Trương Dương không phải vô duyên vô cớ nhận lễ vật của người khác, như vậy dù sao cũng khiến hắn nợ người ta một ân tình, hiện tại nhân cơ hội này bù lại một chút, đáp lễ một món lễ vật.
- Đây là? Thi Phương nghi hoặc hỏi, Thích Viên và Thích Thành cũng đều nhìn bình ngọc trên bàn.
Trương Dương khẽ mỉm cười hạ giọng nói: - Một viên Thánh Nữ Hoàn, không quý bằng Đại Hoàn Đan của quý phái, nhưng đối với Thi huynh thì hỗ trợ được một chút.
- Thánh Nữ Hoàn? Thi Phương vừa bật thốt kêu lên, ánh mắt còn tròn xoe.
Hai vị đại sư cũng đều sửng sốt, lại cùng nhìn chằm chằm vào bình ngọc.
Thánh Nữ Hoàn, không tăng nội công, không giải độc, cũng không có khả năng khôi phục thương tổn do tẩu hỏa nhập ma, nhưng nó có công hiệu đặc thù, linh dược khác không thể so sánh.
Thánh Nữ Hoàn, có thể trợ giúp người tu luyện nội công thăng cấp, không bị ngăn cản.
Một khi tới tứ tầng, chỉ cần thời điểm đột phá dùng Thánh Nữ Hoàn, là có thể thuận lợi thăng cấp.
Đương nhiên chỉ dùng được vào thời điểm thăng cấp.
Còn nếu năng lực chưa tới cấp độ đó, không có nội công thâm hậu như vậy, cho dù có Thánh Nữ Hoàn cũng không thể đột phá.
Tu vi chưa tới, cưỡng ép dùng Thánh Nữ Hoàn còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
Tuy nhiên Thi Phương sắp thăng cấp, hiện tại anh ta đang chuẩn bị cho việc đột phá, đây cũng là lí do vì sao Trương Dương nói chậm nhất là một năm.
Người bình thường tiến vào tứ tầng, đều chuẩn bị rất lâu.
Đây là trong điều kiện không có Thánh Nữ Hoàn, khi có Thánh Nữ Hoàn, Thi Phương hoàn toàn không cần chuẩn bị lâu như vậy, nhiều nhất là một tháng, anh ta có thể thử thăng cấp, hơn nữa còn có tỷ lệ thành công 100%.
Một bên là chuẩn bị một năm, lại không nắm chắc hoàn toàn, một bên chỉ cần một tháng, lại có thể hoàn toàn thành công, cho dù Thi Phương có bình tĩnh đến đâu cũng không tránh khỏi tim đập loạn nhịp.
Sự hấp dẫn của việc thăng cấp, ai cũng không tránh được.
- Trương thí chủ, lễ vật này của cậu quá quý giá, chúng tôi không thể nhận.
Thích Thành đột nhiên nói, Thi Phương ngẩn người ra, có chút tiếc nuối nhìn bình ngọc, lắc đầu với Trương Dương.
Thích Thành là phương trượng, Thi Phương là đệ tử Thiếu Lâm.
Làm đệ tử, bất kể phương trượng nói gì cũng phải nghe theo.
Phương trượng đã nói lễ vật này quá quý giá, không thể nhận thì chắc chắn là không thể nhận.
Thi Phương vâng theo ý của phương trượng, chỉ có điều trong lòng hơi luyến tiếc.
Sức hấp dẫn của thứ này đối với anh ta quả thực quá lớn.
- Thi Phương, phải tin tưởng bản thân, con tu luyện lâu như vậy, khí phách cho dù ‘gã là ai, ta cũng là thiên hạ’ của con đâu rồi? Thích Thành lại nói một câu, Thi Phương hơi sững sỡ, ánh mắt vụt trở nên sáng rõ.
- Vâng, phương trượng, đệ tử hiểu, đệ tử hồ đồ rồi.
Thi Phương vội vàng giơ tay thi lễ, sau đó mỉm cười uống trà, không nhìn lại bình ngọc trên bàn nữa.
Những điều này Trương Dương đều thấy hết, hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười.
Tuy nhiên trong lòng hắn lại có phần kính nể.
Không hổ là đệ tử đại môn phái nổi tiếng Thiếu Lâm, thời điểm sắp đột phá, lại còn là đột phá mấu chốt nhất.
Biết có đường tắt, nhưng không bị hấp dẫn, đúng rất ít người làm được.
Sức hấp dẫn như vậy, người không thực sự trải qua thì không thể tưởng tượng được.
Giống như, anh tin bản thân có năng lực, tin là hai mươi năm sau mình sẽ thành tỉ phú, nhưng chỉ là hy vọng.
Còn hiện tại đột nhiên có người tặng anh công ty có giá trị tài sản cả tỷ, còn không cần anh phải trả cái gì, sự hấp dẫn như vậy, tin là nhiều người không thể cưỡng lại được.
Thi Phương có thể từ chối, còn dứt khoát như vậy, quả thật không dễ dàng.
- Phương trượng đại sư, tôi tin Thi huynh có thể dựa vào bản thân để thành công.
Tuy nhiên lễ vật đã tặng rồi ai lại thu về.
Thánh Nữ Hoàn này ông cứ nhận đi, là bạn bè, có qua có lại mới toại lòng nhau.
Chẳng lẽ ông cảm thấy giá trị của Thánh Nữ Hoàn này quá thấp, không sánh bằng Đại Hoàn Đan? Trương Dương lại nói, lần nói nói với phương trượng Thích Thành.
Trương Dương không muốn nợ ân tình của Thiếu Lâm, hiện tại là một cơ hội để báo đáp.
Giá trị của Thánh Nữ Hoàn không sánh bằng Đại Hoàn Đan, nhưng cũng là linh dược rất hiếm, hơn nữa công hiệu đặc thù của nó, có lúc có tác dụng hơn bất cứ linh dược giá trị nào khác.
Quà đáp lễ như vậy hoàn toàn có thể nhận.
Còn một điều, bây giờ Trương gia không còn nghèo như trước, hang ổ của Hô Diên gia, của cải đều khiến mỗi người họ hoa mắt, chỉ dựa vào những thứ Hô Diên gia để lại, mười thế hệ Trương gia cũng dùng không hết.
Người của Trương gia ít, số tài sản này đủ cho mấy đời.
Hiện tại Trương Dương hiểu được, một khi người thủ hộ của thế gia ngàn năm bị tiêu diệt, vì sao đều phải che dấu.
Đã không còn người thủ hộ, bảo bối chính là căn nguyên tai họa của họ.
Để có được những thứ đó, đại viên mãn của gia tộc khác cũng có thể ra tay, đến lúc đó gia tộc chỉ có thể đợi tại họa ngập đầu.
- Trương thí chủ, nếu cậu đã nói vậy, Thánh Nữ Hoàn này tôi xin mặt dày nhận vậy.
Thích Phương hơi do dự cuối cùng gật đầu.
Trương Dương rất muốn tặng Thánh Nữ Hoàn để đáp lễ, tuy nhiên Thích Thành chưa từng nghĩ dùng Đại Hoàn Đan để khiến Trương Dương cảm thấy hắn thiếu nợ mình cái gì.
Mục đích lớn nhất của họ, vẫn là tạo quan hệ tốt với Trương gia, và Trương Dương.
Trương Dương đã nói bạn bè có qua có lại mới toại lòng nhau.
Còn nói Thánh Nữ Hoàn không giá trị bằng Đại Hoàn Đan, lúc này không thể từ chối nữa.
Còn từ chối, thì có vẻ không phải bạn chí cốt, không coi Trương Dương là bạn.
Ngồi thẳng người, Thích Thành lại có vẻ nghiêm túc, hạ giọng nói: - Trương thí chủ, lần này chúng tôi tới chủ yếu là muốn hỏi cậu một việc, chúng tôi nhận được một tin tốt, nghe nói cậu đã thực thế hóa năng lượng, chúng tôi muốn biết có phải thật vậy không? Thích Thành chậm rãi nói, Thích Viên và Thi Phương lúc này cũng đều tỏ ra nghiêm túc.
Câu hỏi này, là bọn họ đã hỏi vào trọng tâm.
Tộc trưởng của tam đại gia tộc tới cũng vì mục đích này.
Chỉ là bọn họ không dám mặt dày vừa gặp Trương Dương đã hỏi, muốn tìm cơ hội rồi mới hỏi.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!