Tục ngữ có câu, không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, ý chỉ là sau khi người giàu có đến truyền nhân đời thứ ba sẽ không hiểu thủ gia, thích vui chơi hoan lạc và hoang phí đến cuối cùng thì bị suy thoái. Tuy nhiên đây là đối với người thường, còn với đại gia tộc chân chính hay đại thế gia thì thời gian kế thừa đều rất dài. Hô Diên gia kế thừa hơn một ngàn ba trăm năm, không cần nói lâu như vậy, cho dù chỉ là số lẻ đằng sau thôi cũng đủ tích cóp của cải vô cùng lớn rồi. Thời gian hơn một nghìn năm, nơi này rốt cuộc tích cóp được bao nhiêu thứ tốt, ngoài Hô Diên Minh và Hô Diên Bách Thắng ra, chính người của Hô Diên gia cũng không biết hết. - Phát tài rồi, Tử Lan đằng vạn năm, đây thực sự là Tử Lan đằng vạn năm. ở một nơi rất bí mật, thiếu chút nữa thì không tìm thấy đường vào trong động, Trương Vận An kích động lật xem đồ bên trong, miệng không ngừng la to. Trên tay ông ta cầm là một cây nhỏ màu tím, trông rất bình thường, nhưng bên trong khối đồ vật nhỏ này lại ẩn chứa năng lượng không nhỏ. Đây là Tử Lan đằng đã có từ vạn năm, Tử Lan đằng là một loại bảo bối hàn tính, sinh trưởng ở Thiên Sơn, nhưng lại không dễ dàng tìm thấy. Tồn tại hàng ngàn năm nay, nó đã trở nên rất quý giá, thuộc vào loại linh dược, Tử Lan đằng ngàn năm quý giá là điều có thể hiểu được, đây tuyệt đối là loại linh dược ở cấp cao nhất. - Đúng vậy, rất tốt. Trên mặt Trương Bình Lỗ cũng lộ ra vẻ tươi cười, ông cũng không ngờ rằng Hô Diên gia còn có loại bảo bối là Tử Lan đằng này, thu hoạch lần này xem ra rất lời rồi. Hang động này có kích thước hơn năm mươi mét vuông,bày biện các loại tủ và rương. Kiểu dáng giống một căn phòng bí mật, chính tại đây bọn họ phát hiện rất nhiều châu báu của Hô Diên gia. Nơi này rất khó tìm, lại còn ở sâu dưới đất, nếu là người không biết, chỉ sợ có đào sâu ba tấc đất cũng không tìm thấy nơi này. Đương nhiên, người khác không tìm thấy, không có nghĩa là Trương Dương cũng không, dưới sự dẫn dắt của Vô ảnh, căn phòng bí mật này lại xếp rất nhiều bảo vật, rất nhanh chóng sẽ bị nó phát hiện ra, châu báu ngàn năm của Hô Diên gia rốt cuộc cũng hiện ra trước mặt bọn họ. - Hoa cốt sáu ngàn năm, ông cụ, đây có thể là hoa cốt sáu ngàn năm đấy. Được một hồi, Trương Vận An lại điên cuồng kêu lên, hoa cốt là một loại linh dược cấp bậc rất cao, nó sinh trưởng trong môi trường vô cùng phức tạp, cũng gian nan dị thường. Dược liệu như vậy, có thể sinh trưởng một ngàn năm đã không dễ dàng, sáu ngàn năm, chưa từng nghe qua có loại bảo bối kia. Đừng cho nó chỉ có sáu ngàn năm, giá trị của nó so với Tử Lan đằng vạn năm còn cao hơn một chút. Viên hoa cốt này, nếu như mang đến Thiếu Lâm trao đổi mà nói, bọn họ sẽ đồng ý trả bất cứ giá nào để có được, phải biết Thiếu Lâm Đại Hoàn đan chủ yếu là được làm từ hoa cốt. Ngoài ra, Trương gia cũng có thể dùng hoa cốt để phối ra một loại linh dược cấp cao, nhưng tác dụng so với Thiếu Lâm Đại Hoàn đan có chỗkhác biệt. - Hô Diên gia thật đúng là giàu có, chỉ riêng linh dược ba ngàn năm trở nên đã có 6 món, những thứ này họ cũng không dùng để phối thuốc, thật lãng phí quá! Sắp xếp lại một hồi những bảo bối quý, Trương Vận An lại cảm thán nói, Hô Diên gia đích thực giàu có, các loại linh dược quý báu đã có đến hơn hai mươi món. Trừ những thứ đó ra, các loại phụ dược có giá trị cao khác cũng có hai hòm lớn, tổng cộng hơn mấy trăm món. Ngoài dược liệu, còn phát hiện thêm mười mấy bình linh dược để chung một chỗ, chừng gần trăm viên, có tất cả các loại linh dược, vô cùng đầy đủ, những thứ này bây giờ đều thuộc chiến lợi phẩm của Trương gia. - Đối với đại gia tộc bọn họ mà nói, những thứ này cũng không nhiều, thử tính xem, nếu như phân phát đến tay từng người, thì thử hỏi bọn họ còn lại bao nhiêu? Trương Bình Lỗ cười cười, đả kích sự hưng phấn trong bụng Trương Vận An. Hô Diên gia dù sao cũng không phải là Trương gia, gia tộc của bọn họ rất đông thành viên, Trương gia một là người ít, hai là có thuốc rồi, đôi khi còn đi cứu người. Giữ lại những thứ này sẽ tốt hơn. Trương Vận An thoáng sửng sốt, rồi lập tức cười giễu: - Cũng phải, phối toàn bộ thuốc mà nói một người còn có thể được mấy viên, trước mắt số linh dược này mỗi người nhiều nhất cũng chỉ được một viên mà thôi. Mỗi người một viên đương nhiên không nhiều. Trên thực tế linh dược của các gia tộc không ít, nhưng thực không thể phân phát xuống, vì phân phát đến từng người thì liền ít đến đáng thương. Cứ cho là Long gia thì cũng thế, lúc trước Long Phong vì sao nhìn trúng linh dược của Trương Dương, bởi vì Long gia phân phát cho anh ta không nhiều lắm, chỉ khi lên cấp mới được phát một viên hỗ trợ lên cấp, ngoài ra nếu muốn linh dược cơ bản không được. Đây là Long gia, số thuốc Long gia lưu trữ còn nhiều hơn Hô Diên gia, ít nhất cũng có thể bảo đảm trong thời khắc mấu chốt cung cấp cho huynh đệ của mình lên cấp. Đừng thấy Hô Diên gia có gần trăm viên linh dược các loại, có thể họ cũng bị tiêu hao theo kiểu này. Đối với họ mà nói, chỉ có đệ tử ưu tú mới được phát linh dược, nếu là tư chất bình thường, tu luyện chậm chạp thì rất có thể không nhận được viên linh dược nào. - Hắc linh trượng, huyết tằm kim, thiên vũ phiến, Hô Diên gia quả thật tích cóp được không ít báu vật. Trương Dương cũng đi tới, đọc ra từng tên một, đều là những loại vũ khí thần binh, những loại vũ khí này tuy rằng không nằm trong bảng xếp hạng thần binh, nhưng cũng vô cùng lợi hại. Trong này đa phần là thần binh, có xuất phát từ Đường gia. Số lượng vũ khí thần binh của Hô Diên gia còn nhiều hơn so với linh dược, trong động này đa phần là bày vũ khí thần binh. Vũ khí thần binh có thể truyền lại, từ thế hệ trước truyền lại cho thế hệ sau, thời gian gia tộc kế thừa càng dài, vũ khí thần binh càng nhiều lên. Tuy nhiên Y Thánh Trương gia là ngoại lệ, Trương gia hơn một ngàn tám trăm năm đến nay không biết đã đổi chỗ ở bao nhiêu lần, không cố định vị trí, những loại thần binh có được cũng không nhiều, mà thông thường nếu có sẽ mang đi đổi lấy nguyên liệu, Y Thánh Trương gia rất có hứng thú với những loại dược liệu. Những vũ khí thần binh trước mặt này, khoảng chừng hơn ba trăm món, tính bình quân đầu người cũng phải được ba món một người , đây vẫn chưa tính là đã phân phát hết, tính toán chính xác thì các loại vũ khí thần binh của Hô Diên gia phải có đến hơn bốn trăm món. Lúc trước Nam Cương lão yêu bà nhìn thấy một món thần binh thì đã đỏ mặt, ở đây có nhiều như vậy, có thể thấy rõ nội tình của các đại thế gia. - Ông cụ, mấy thứ này làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ không làm ra một cái mật thất sau đó đem chúng giấu vào trong đấy chứ? Trương Dương quay đầu lại, nhìn Trương Bình Lỗ hỏi, nhiều thần binh thế này nhìn thật thích mắt, nhưng giải quyết chúng thế nào đúng là chuyện phiền phức. - Có gì là không thể? Đồ tốt đương nhiên càng nhiều càng tốt, lúc trở về liền tìm một nơi đem chúng cất giấu đi. Trương Bình Lỗ cười ha hả, những thần binh này xử lý thế nào thực ra ông đã có chủ ý, chỉ là bây giờ không phải là thời điểm nói cho bọn Trương Dương. - Lão gia, trước khi giấu đi con muốn chọn trước vài món. Trương Vận An vội vàng nói, vũ khí thần binh Trương gia kế thừa không phải là nhiều, bao tay trước kia ông ta sử dụng cũng là được truyền lại từ đời đời kiếp kiếp trước, những thứ thần binh khác cũng không có. - Lão gia, con cũng muốn vài món! Trương Dương cũng vội vàng nói, hắn đã có hàn tuyền kiếm, vũ khí không cần thiết nữa, nhưng vẫn thiếu mất một thứ thần binh phòng bị. Còn có Mễ Tuyết, lần này trở về liền có thể để cô bắt đầu tu luyện nội kình, chuẩn bị cho cô một bộ thần binh tốt là điều tất yếu, ngoài ra còn có Khúc Mỹ Lan, nếu đã nhiều như vậy, hào phóng chọn cho cô ta một món cũng không sao, nha đầu này gần đây làm việc rất tốt, luôn ở cạnhMễ Tuyết, khi hắn không có bên cạnh đã giúp được Mễ Tuyết không ít việc. - Ha ha, cháu thìgấp cái gì, chẳng phải cahus còn phải xây mật thất sao, khi về sẽ xây mật thất dưới đất, tất cả đồ ở đây đều đặt dưới chân cháu, muốn lấy cái gì thì cứ lấy! Trương Bình Lỗ cười lớn, lại còn khẽ lắc đầu. Những thứ này về sau sẽ rất hữu dụng, có điều tạm thời không có chỗ thích hợp để cất giữ, để ở chỗ Trương Dương là thích hợp nhất, vừa hay dinh cơ mới của Trương Dương đã bắt đầu xây dựng. Thêm một cái mật thất không thành vấn đề, vốn là khi xây dựng, Trương Dương đã cho làm thêm một gian, chính hắn cũng có rất nhiều đồ tốt cần lưu trữ. Chỉ là Trương Dương không ngờ, ông lão lại đem nhiều binh khí như vậy giao cho hắn cất giữ, những thứ này là kho báu của cả một thế gia ngàn năm, thật quý giá. - Ta già rồi, sau này thời gian ra ngoài không nhiều nữa, khi không có việc gì ta sẽ ngụ lại chỗ của cháu, có điều tiểu tử cháu cũng không thể chậm trễ nữa, nhất định phải mau chóng tu luyện, ta kỳ vọng nhanh chóng nhìn thấy cháu tăng cấp bậc, trở thành đại viên mãn, thậm chí một ngày nào đó có thể nhìn thấy cháu tăng cấp bậc lên tầng 5. Trương Bình Lỗ từ từ nói, trong mắt lại có vẻ nóng lòng. Chỉ cần lên cấp Đại viên mãn, sau đó lên tiếp tầng 5, như vậy Trương gia sẽ huy hoàng thật sự, sinh thời có thể tận mắt thấy sự huy hoàng của Trương gia là tâm nguyện lớn nhất của Trương Bình Lỗ. Tâm nguyện này, so với việc ông ngao du bên ngoài còn quan trọng hơn, mong muốn rong chơi rất lớn của ông cũng vì việc này mà hồi tâm trở lại, định cư ở một chỗ. Trương Dương thoáng sửng sốt, có điều rất nhanh hắn liền hiểu ý tứ của Trương Bình Lỗ. Nói cho cùng, Trương Bình Lỗ vẫn là đang lo lắng cho hắn, lo lắng có đại viên mãn khác tới trước, nên cố ý ở lại để bảo vệ hắn, lần này Trương Bình Lỗ cũng bị thương, nhưng nhẹ hơn so với Hô Diên Phong, thực lực vốn có của ông ít nhất vẫn còn bảy, tám phần. Có thực lực như vậy, cộng thêm thực lực của Trương Dương nữa, nếu thật sự có một đại viên mãn đến bọn họ cũng không sợ. Đương nhiên, nếu Trương Dương nhanh chóng lên cấp đại viên mãn thì bọn họ càng không sợ những thứ này. Đám Trương Vận An bắt đầu khuân vác đồ, nhiều đồ tốt như vậy, tất nhiên không thể để lại đây, Hô Diên gia vẫn chưa bị tóm gọn một mẻ, nếu chẳng may có cá lọt lưới quay về lấy những bảo bối này, chắc khi đó bọn họ chỉ có thể ngồi khóc thôi. Ba người cùng nhau chuyển đồ, rất nhanh thôi trong động đã trống không, chỉ còn lại những thứ cố định trong tủ. - Chít chít chit Đem hết thảy ra ngoài, Trương Dương vừa muốn rời đi, đột nhiên vô ảnh nhảy xuống, chạy đến một góc tủ vội vàng kêu. Lúc nó kêu còn không ngừng nhảy ở chỗ đó. Trương Đạo Phong, Trương Bình Lỗ nhìn đến phía Vô Ảnh, Trương Dương chậm rãi mở to hai mắt mà nhìn, có vẻ hơi giật mình. - Ông cụ, ông ngoại, vô ảnh nói, ở đây còn có một báu vật. Trương Dương quay đầu lại, nói nhỏ với hai người, lời của vô ảnh những người khác nghe không hiểu nhưng Trương dương lại nghe rõ ràng, rành mạch. Vô ảnh nói cho hắn biết, bọn họ bỏ sót một bảo vật, mà còn là bảo vật rất tốt, bây giờ chưa thể đi được, cho dù là rời đi thì cũng phải đem bảo vật này đi cùng. - Vẫn còn Trương Bình Lỗ đi đến trước tiên, ba người đều đến nơi vô ảnh đứng, lúc này vô ảnh mới nhảy trở lại trên vai Trương Dương. Trương Bình Lỗ nhìn một hồi, trong mắt có một tia kinh ngạc, đột nhiên đưa tay ra, chộp xuống mặt đất.