Long Phong có suy nghĩ này cũng là bình thường, đối diện với một đối thủ mạnh, sẽ cảm thấy không đủ tự tin. Trương Dương không giải thích gì thêm, trực tiếp nói với Long Phong:- Tôi cần một nơi yên lặng, để bố trí chút đồ ở đó, chỗ này không được cách Hàng Thành quá xa, ở đó nếu có động tĩnh gì lớn cũng không được làm kinh động tới người khác, anh có thể giúp tôi tìm một nơi như vậy không?- Không thành vấn đề!Long Phong nghĩ một lát, rồi ngay lập tức gật đầu. Long Phong không quen thuộc với Hàng Thành, có điều không sao, Long gia nhất định có họ hàng ở đây, tìm họ giúp đỡ là được. Trương Dương đứng dậy, lấy ra một cái bình ngọc giao cho Long Phong:- Vậy nhiệm vụ này giao cho anh, thời gian gấp gáp, cần phải tìm được nơi như vậy trong hôm nay, sau khi tìm được, anh phải quay lại uống viên linh dược này ngay!- Vâng!Long Phong nhận lấy chiếc bình ngọc, rồi đứng dậy. Anh ta biết rõ sự gian nan của trận chiến đấu này, Trương Dương đã cần một nơi, vậy thì anh ta phải chuẩn bị cho sớm, hơn nữa giờ anh ta đã ít nhiều hiểu về dụng ý của Trương Dương. Chuẩn bị xong nơi đó, cũng giống như chuẩn bị sẵn một cái bẫy vậy, dù là kẻ mạnh ở thời kỳ giữa tứ tầng, nếu gặp phải bẫy cũng bị thiệt, thậm chí có thể bị thiệt thòi lớn. Đương nhiên, cái bẫy này nhất định không phải là loại hố sâu hay bẫy đinh bình thường, đối phó với cường giả tầng bốn, cần phải sử dụng cách đặc biệt, người có thể làm như vậy cũng chỉ có Trương Dương, cũng là một cường giả tầng bốn. Anh ta cũng hiểu rằng, nếu như sắp xếp được cạm bẫy này, có tác dụng rất lớn với Trương Dương, vì vậy anh ta rời đi ngay lập tức. Nơi như vậy phải tìm được càng sớm càng tốt. Sau khi Long Phong rời đi, Trương Dương ngay lập tức dẫn đám Truy Phong rời đi, trong nhà không có người, nếu hắn muốn ra ngoài cũng phải dẫn theo chúng. Ra ngoài cả một buuổi chiều, đến tối Trương Dương mới trở về, hắn còn mua về một đống đồ. Trước khi hắn về đến nơi, Long Phong đã về rồi. - Tôi đã tìm được chỗ đó rồi, đây là một thôn nghỉ mát đang xây, vị trí hơi xa, nhưng gần đó đều không có người, tôi đã bảo công nhân rời khỏi đó rồi, không còn ai ở lại đó cả. Long Phong nói xong, để lại một tấm bản đồ, rồi đi về phòng. Sau khi trở về, anh ta ngay lâp tức nuốt viên Tinh Huyết Đan đó, anh ta biết rất rõ, giờ đây thực lực của anh ta yếu nhất, muốn giúp được Trương Dương trong lúc chiến đấu, chỉ có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của mình. Tinh Huyết Đan của linh thú tầng bốn, có tác dụng vô cùng lớn với anh ta, dù là thời gian ngắn, cũng có thể nâng không ít nội kình, và tăng một vài sức chiến đấu… bên bờ hồ tây Hàng Thành, cơn gió buổi tối nhẹ nhàng mơn man, làm bên bờ hồ thoang thoảng mùi nước hồ, rất thơm, và mê hồn người. Bên bờ hồ, một người đang đi lại chầm chậm, người này trông chỉ tầm 40 tuổi, dáng người không cao lắm, tầm 1m73, mặc bộ áo gió màu đen, còn đeo một chiếc kính gọng vàng. Nhìn về phía đó, người này giống như một học giả dày công nghiên cứu, nhưng lại gống một vị lãnh đạo cao cấp của một công ty lớn, hoặc là lãnh đạo đơn vị. Đi một lúc, người đó dừng lại bên bờ hồ, nhìn ánh trăng sáng trong dòng nước hồ, ánh trăng tối nay rất đẹp, làm buổi tối hôm nay càng trở nên đẹp hơn. Nhìn mặt hồ một lát, hắn lại ngước mắt lên, nhìn về phía tháp Lôi Phong. - Mấy ngày nay năng lượng cứ dao động ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Ga lẩm nhẩm một câu, lúc này nếu như nhìn kỹ vào mặt gã, mắt gã dường như biến thành màu đỏ, mang theo cả một luồng sát ý. Người này, chính là Sở Vân Thiên. Cường giả có tiếng trong ma đạo Sở Vân Thiên, thật ra trước kia gã không ở Hàng Thành, mà ở một thành phố gần Hàng Thành, ngày đó gã đang tu luyện, đột nhiên cảm thấy ở hướng Hàng Thành có một luồng năng lượng rất lớn đang dao động. Gã không ở Hàng Thành, nhưng luồng sóng năng lượng đó lại có thể truyền đến chỗ gã, có thể tưởng tượng đượng năng lượng đó lợi hại đến đâu. Ngay lúc đó, gã lập tức xuất phát đến Hàng Thành, cuối cùng căn cứ vào sự lựa chọn trước đó, gã xác định rằng khu vực phát ra sóng năng lượng là ở khu vực Tây Hồ, nhưng cụ thể ở đâu thì không biết. Thật ra gã đã mơ hồ cảm nhận được, nguồn sóng năng lượng đó chính là ở tháp Lôi Phong. Chỉ là mấy ngày nay có rất nhiều người ở tháp Lôi Phong, còn rất nhiều người trong quân đội, gã đã trốn vào đó một lần, nhưng ra về mà không thu hoạch được gì, nên không đi vào đó nữa. Gã là người trong ma đạo, thủ đoạn thâm độc, nhưng không phải là tên ngốc. Nếu như gã giết người trong quân đội, nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn, nhất định sẽ bị những môn phái nội lực và thế gia nội lực biết. Nếu để họ biết có một ma đầu như gã tồn tại, có lẽ những người ở đó sẽ liên hợp lại, cùng truy sát gã, không giết chết gã sẽ không bỏ qua. Những người này nhất định có thể làm điều đó, họ sẽ không quan tâm đến việc có phải mình lấy ít bắt nạt nhiều không. Nếu như chỉ đến từng người, gã cũng không sợ ai cả, nhưng nếu là đánh hội đồng, gã chỉ có thể chạy trốn, nếu như kinh động đến một thủ hộ giả nào đó, thì gã thật sự đã gặp phiền toái, gã rất rõ về sự lợi hại của những người đó. Vì vậy gã không thể hành sự thiếu suy nghĩ. Giết người của Hoàng gia không giống với việc giết những quân nhân kia, Hoàng gia từng là thế gia nội lực, giờ đây mặc dù không phải nữa, nhưng vẫn còn giữ lại rất nhiều thói quen của thế gia nội lực. Ngoài ra còn một điểm, trong tay họ còn có một thứ rất có lợi với gã. Đặc biệt là bí văn làm thế nào để đột phá lên tầng tầng, khiến gã như tìm được bảo vật, gã chưa từng nghĩ đến, không ngờ có một con đường khác để đến được tầng năm. Tầng năm, có thể đột phá đến tầng năm, gã nhất định sẽ trở thành người đứng đầu thế giới, đến lúc đó, gã sẽ có thể giết những người của thế gia nội lực, môn phái nội lực. Nhưng điều đáng hận là, người của Hoàng gia lạigiấu đi phần quan trọng nhất trong đó. Nếu không phải là vì gã sợ làm kinh động đến những kẻ tu luyện nội lực khác, gã đã giết hết tất cả người Hoàng gia từ lâu rồi. Mặc dù trông gã rất nho nhã, như một học giả, nhưng lại rất nhiều lần giết người vô độ, già trẻ không tha, hai tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi. Những oan hồn xếp sau lưng gã, nếu như xếp thành hàng, thậm chí có thể đứng đến ngoài Hàng Thành. “Đợi khi ta lấy được phần quan trọng nhất, cũng chính là lúc gia đình các ngươi bị diệt vong!”Nhìn về hướng tháp Lôi Phong, trong mắt gã lại lóe lên ánh sắc lạnh, gã nắm chặt bàn tay, bàn tay và phần đầu hắn ngay lập tức đổi màu, trở thành màu đỏ như máu, kỳ dị hơn bao giờ hết. Nếu như bị người khác nhìn thấy cảnh này, có lẽ người đó sẽ ngất ngay tại chỗ, tưởng rằng gặp ma. Đứng một lúc bên tây hồ, gã bèn chầm chậm rời đi. Cuối cùng gã ngồi vào một chiếc BMW bên đường, khởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi. Mặc dù tu vi của Sở Vân Thiên cao, nhưng tuổi của gã không lớn, gã tiếp nhận rất nhiều thứ hiện đại, và biết sử dụng chúng. Chiếc xe phóng đi rất nhanh, phương hướng của chiếc xe ngược với chỗ td ở. Trương Dương không biết rằng, khoảng cách trước đó giữa hắn và Sở Vân Thiên rất gần nhau, chỉ cách một chiếc hồ, Sở Vân Thiên cũng không biết, ở một nơi cách chỗ gã không xa, có một người đang nghĩ phải làm thế nào để giết gã. - Trương tiên sinh!Trương Dương mở cánh cổng biệt thự, ở bên ngoài có hai người, còn có một chiếc xe đua màu vàng nữa. - Sao các người lại tới đây?Trương Dương nhẹ nhàng nhướng đôi lông mày, người đứng bên ngoài là Hoàng Tĩnh và Nhâm Lập Quyên, Hoàng Tĩnh trông rất đáng thương. Nhâm Lập Quyên thì còn có chút sức sống. - Anh còn nói nữa à, chẳng phải anh đã làm khó chị Tĩnh tôi rồi sao, sao chị ấy đột nhiên lại trở thành thế này?Nhâm Lập Quyên ngay lập tức nói một câu, hôm nay Hoàng Tĩnh đã đến tìm cô ấy, bảo cô ấy cùng mình đi tìm Trương Dương, lúc đó cô ấy rất kinh ngạc. Khi Hoàng Tĩnh đưa ra yêu cầu này, dường như còn hơi sợ hãi, có một sự tôn trọng bất thường với Trương Dương, và cả cảm xúc cô chưa từng gặp. Điều này làm cho cô rất khó hiểu, cô cũng đã hỏi, nhưng đáng tiếc Hoàng Tĩnh không nói gì hết, chỉ cần cô giúp. Cô không tìm được đáp án từ Hoàng Tĩnh, chỉ đành tìm đến chỗ Trương Dương, bèn đồng ý yêu cầu của Hoàng Tĩnh, cùng đến chỗ ở của Trương Dương, hỏi câu vừa rồi. - Lập Quyên, em đừng nói nữa, còn nữa, Trương tiên sinh không làm gì chị cả, là chúng ta có lỗi với Trương Dương!Lời của Nhâm Lập Quyên làm cho Hoàng Tĩnh giật mình, ngay lập tức cô lớn tiếng nói, gia tộc đã thống nhất ý kiến, đặt tất cả hi vọng lên người Trương Dương. Cũng không phải không ai phản đối, muốn đưa thứ đó cho Sở Vân Thiên, hi vọng Sở Vân Thiên tha cho họ. Có điều rất ít người có ý kiến này, đây đều là những người tham sống sợ chết, chỉ cần là người thông minh một chút đều có thể biết rằng, Sở Vân Thiên là một người trong ma đạo, gã nhất định không buông tha cho họ. Chỉ nhìn thủ đoạn hành sự của gã là có thể biết, ngay cả người làm, bảo vệ cũng không tha, sao có thể tha chọ họ. - Vậy sao chị lại thế này, chị Tĩnh, chị không cần sợ, em sẽ giúp chị!Nhâm Lập Quyên lắc đầu nói, nói xong cô trừng mắt nhìn Trương Dương, giống như Trương Dương đã ức hiếp Hoàng Tĩnh, mới làm cho cô ấy thay đổi lớn lao như vậy. Khi nói những lời này, NHâm Lập Quyên lại quay sang nhìn nơi Trương Dương ở. Đây là khu vực biệt thự tốt nhất ở bờ hồ, căn hộ Trương Dương ở bây giờ cũng không nhỏ, coi như ở tầm trung trong số những khu nhà gần đây, giờ đây có thể mua được một ngôi nhà ở vị trí thế này là điều không đơn giản. Điều này chứng minh rằng những điều Trương Dương nói trước đó không phải là giả, hắn thật sự không thiếu tiền. - Lập Quyên, đừng làm vậy, em cứ như vậy chị sẽ giận đấy, Trương tiên sinh thực sự không làm khó gì chị cả!Hoàng Tĩnh lại nói một câu, lần này cô đã giận thực sự, cô còn hối hận đã kéo Nhâm Lập Quyên đến đây. Cô dẫn cả Nhâm Lập Quyên đến cũng là ý của người trong nhà, hai người là bạn học, đương nhiên quan hệ thân thiết hơn với cô, có một người quen đi cùng cũng dễ tạo quan hệ hơn. - Được, em không nói nữa!Nhâm Lập Quyên bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại cúi đầu trừng mắt với Trương Dương, trong lòng dường như đã chắc chắn, Hoàng Tĩnh trở nên như vậy là trách nhiệm của Trương Dương. - Hoàng tiểu thư, cô đến muộn thế này không biết có chuyện gì?Trương Dương cười điềm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi quay sang hỏi Hoàng Tĩnh. - Không, cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi Trương tiên sinh có cần gì không, nếu cần gì cứ dặn chúng tôi, ở đây còn có thứ anh cần!Trên tay Hoàng Tĩnh có một chiếc hộp, nói xong liền vội vàng đưa chiếc hộp cho tTrương Dương, bên trong chiếc hộp này là thứ Sở Vân Thiên cần và bảo Hoàng gia trong ba ngày phải đưa cho gã, và cũng là phần thiếu trong mật văn ngũ tầng kia, phần quan trọng nhất. - Được, tôi giữ lại thứ này, cô cũng yên tâm, tôi đã nói nhất định sẽ làm, không có việc gì thì hai người về đi, muộn lắm rồi!Trương Dương nhận lấy chiếc hộp, không mở ra, đứng ở đó nhẹ nhàng nói một tiếng, Hoàng Tĩnh không dám nói gì, gật đầu rồi chuẩn bị rời đi, còn Nhâm Lập Quyên đứng đó trừng mắt.