Nói một cách nghiêm túc gia đình với truyền thống nghề y như nhà Trương Dương cũng chỉ là một gia tộc nhỏ ít người. Nhưng điểm khác biệt giữa gia tộc họ Trương với các gia tộc khác chính là y thuật tinh thông. Kể cả con cháu đời sau không có tư chất thông minh, nhưng họ vẫn có thể dùng thuốc để tạo ra những cơ hội tu luyện nội kình mà không hề khiến truyền thống tu luyện bị đứt đoạn. Ở kiếp trước, Trương Dương có tư chất hết sức bình thường, liệu có thể tu luyện nội kình trong giới tu luyện nội kình thông thường hay không điều đó còn chưa biết chắc. Nội kình ở kiếp trước của Trương Dương là do ông nội anh ta dùng rất nhiều loại thuốc quý để cải thiện thể chất của Trương Dương, giúp anh ta có thể tu luyện nội kình, tuy nhiên tốc độ tu luyện không nhanh, hơn 30 tuổi mà mới chỉ đạt được nội kình nhị tầng trung kỳ. Còn một điểm nữa, ngay cả khi ông nội của Trương Dương đột ngột qua đời, thực lực của bản thân hắn cũng bình thường, nhưng chưa có ai có thể can thiệp vào chủ ý của Y Thánh Nhất Mạch nhà bọn họ. Y Thánh Nhất Mạch chưa bao giờ thiếu người bảo vệ. Tại thời điểm không có ai đạt cấp độ nội kình ngũ tầng thì người bảo vệ chính là lực lượng hùng mạnh nhất. Đáng tiếc là kiếp trước, Trương Dương tu luyện được quá ít, chưa từng được gặp người bảo vệ gia tộc, cũng không biết người bảo vệ của kiếp trước hiện đang ở đâu. Sau khi xảy ra chuyện, người bảo vệ đã duy trì truyền thống của gia tộc bằng cách nào?Tự bản thân Y Thánh Nhất Mạch có một sự bảo đảm rất tốt, nhưng các gia tộc nhỏ khác thì không được như thế. Không có người tu luyện nội kình đồng nghĩa với việc không có thực lực, chắc chắn sẽ bị người khác dòm ngó. Nhà họ Hoàng cũng vậy. Người tu luyện nội kình cuối cùng của nhà họ Hoàng là một người rất thông minh, biết sau khi mình chết gia tộc sẽ khó tránh đại họa nên đã sớm có sự sắp xếp. Trước khi qua đời, người đó đã cho con cháu di cư ra nước ngoài, tới một vùng đất mới. Mặc dù những người đi di cư rất khó thích nghi cuộc sống mới, nhưng điều đó còn tốt hơn là để cả nhà bị diệt vong. Người đó đã có một quyết định đúng đắn. Mặc dù hiện giờ nhà họ Hoàng không còn được coi là gia tộc nội kình, nhưng ít nhất người nhà họ Hoàng vẫn còn, có thể tiếp tục kế thừa truyền thống. Trong tương lai nếu có cơ hội sẽ lại có thể có người tu luyện nội kình, như vậy nhà họ Hoàng có thể giúp truyền thống gia tộc được tiếp diễn. Tất cả những điều này về sau Trương Dương mới biết, còn lúc này, anh chỉ biết ngước nhìn Hoàng TĨnh. Những thư tịch bí mật tổ tiên truyền lại mà Hoàng Tĩnh nói tới khiến Trương Dương cảm thấy đôi chút hứng thú. Mặc dù thời gian kế thừa của các gia tộc nhỏ không nhiều, đa số rơi vào khoảng một trăm tới vài trăm năm, nhưng không ai có thể đảm bảo họ có thứ gì quý giá trong tay hay không. Nhưng cũng có bảo bối được cất giữ trong rất nhiều gia tộc nhỏ. Giống như chiếc quạt Phong Vũ- thứ bảo bối xếp thứ ba trong số các vũ khí lợi hại đã bị thất truyền lại có thể xuất hiện trong một gia tộc nhỏ bé, đáng tiếc gia tộc này không có khả năng bảo vệ được nó, còn đẩy cả nhà tới chỗ diệt vong. - Cô thử nói trước xem, đó là thứ gì?Trương Dương chậm rãi hỏi. Hoàng Tĩnh nhìn Trương Dương với một chút căng thẳng rồi khẽ nói:- Có một quyển kiếm pháp mà chỉ những người đạt nội kình tứ tầng mới tu luyện được. Ngoài ra còn một vài cuốn bí văn, trong đó có một cuốn có liên quan tới nội kình ngũ tầng trong truyền thuyết. - Kiếm pháp của cao thủ nội kình tứ tầng, bí văn của nội kình ngũ tầng ư?Lông mày của Trương Dương hơi dựng lên, những lời của Hoàng Tĩnh quả thực đã thu hút sự chú ý của anh ta. Thông thường, những bí pháp võ thuật đều phải được tập luyện từ đầu, trình độ nội kình càng cao, uy lực càng lớn. Nếu là bí pháp mà chỉ những cao thủ trình độ cao mới có thể bắt đầu tu luyện thì chứng tỏ bản thân bí pháp đó rất cao siêu, nếu không có thực lực nhất định thì không thể tu luyện. Không ngờ chỉ có những kẻ tu luyện nội kình tứ tầng mới có thể luyện bộ kiếm pháp của nhà họ Hoàng, điều đó chẳng phải chứng minh ít nhất phải có sức mạnh nội kình tứ tầng mới có thể tu luyện được. Một bộ kiếm pháp như vậy tuyệt đối không phải thứ mà những thứ kiếm pháp thông thường có thể so sánh được. Còn về bí văn của nội kình ngũ tầng, Trương Dương không để ý tới nhiều lắm. Anh đã hiểu rất rõ về nội kình ngũ tầng, biết được nội kình ngũ tầng là có thật, nhưng bắt buộc phải lĩnh ngộ hoàn toàn đạo lý tự nhiên mới có thể đạt được cấp độ này. Theo Trương Dương suy đoán, thứ bí văn mà nhà họ Hoàng có trong tay có liên quan tới điều này. Rốt cuộc thì có rất nhiều người tu luyện nội kình không biết điều này, nên hoàn toàn có thể coi nó là bí văn. - Trương tiên sinh, nếu anh đồng ý, tôi có thể dùng hai thứ kia để đổi lấy Trú Nhan đan, chỉ cần ba viên Trú Nhan đan là được. Hoàng Tĩnh vẫn có vẻ khá căng thẳng, cô không thể không căng thẳng. Cô ta nói vậy kỳ thực có chút mạo hiểm, ngộ nhỡ Trương Dương không phải người tốt, biết rằng nhà họ Hoàng sở hữu những thứ như thế, nếu anh ta muốn dùng vũ lực để cướp những thứ đó thì cô cũng không có cách nào ngăn cản được. Trương Dương là người tu luyện nội kình, nếu anh ta đạt tới cấp độ cao, người bình thường về cơ bản sẽ không thể đối phó với anh ta được, những vệ sỹ do gia tộc họ Hoàng mời tới càng không phải đối thủ. Lần này Hoàng Tĩnh cũng chỉ đánh cược với vận may. Trương Dương không phải loại người xấu xa, trong khi Trú Nhan đan lại có sức hấp dẫn quá lớn đối với Hoàng Tĩnh, nên cô ta sẵn sàng mạo hiểm một phen. Trương Dương nhìn Hoàng Tĩnh rồi chậm rãi lắc đầu. Hoàng Tĩnh mở to miệng, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Gia tộc cô có rất nhiều thư tịch được tổ tiên truyền lại, nhưng có rất nhiều thư tịch căn bản, còn những thứ thư tịch bí mật với sức hấp dẫn lớn thì chỉ có hai thứ vừa nêu. Nghe nói hai thứ này là do tổ tiên ngẫu nhiên có được, từ đó về sau, chúng luôn được xếp vào loại bí mật lớn nhất trong nhà. Ngoài những người tu luyện nội kình trình độ cao nhât, những người khác đều không biết tới hai thứ bảo bối này. Lúc đó, nhà họ Hoàng vẫn còn muốn có người tu luyện tới cấp độ nội kình tứ tầng, sau đó sẽ luyện bộ kiếm pháp đó, xem liệu có hy vọng dựa vào bộ kiếm pháp này để cuối cùng có thể đột phá lên ngũ tầng. Nếu nhà họ Hoàng có người có thể đạt tới trình độ nội kình ngũ tầng thì họ sẽ một bước trở thành đại gia tộc danh giá nhất. Rất tiếc, đây đều chỉ là suy nghĩ của họ mà thôi. Chưa từng có cao thủ nội kình tứ tầng nào xuất hiện ở nhà họ Hoàng, cuối cùng, truyền thống tu luyện nội kình của gia tộc này bị đứt đoạn, về sau trở thành một gia tộc bình thường. Giờ đây, những cơ mật trước kia đã không còn là bí mật nữa, rất nhiều người trong gia tộc đều biết tới chúng và mọi người cũng không còn coi trọng chúng như trước kia nữa. Lần này, Hoàng Tĩnh dự định lấy những thứ này để đổi lấy Trú Nhan đan từ tay Trương Dương. Dù sao, những bí mật không còn tác dụng gì đó nếu đem đi đổi lấy Trú Nhan đan thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa nếu không có người tu luyện nội kình nào xuất hiện trong gia tộc của họ nữa, những thứ này cuối cùng cũng sẽ bị bỏ đi bởi họ biết rất rõ rằng sẽ không có gì tốt đẹp khi giữ những thứ này trong tay, không chừng sẽ có ngày những thứ đó sẽ gây ra đại họa cho họ. - Cô Hoàng, tôi rất hứng thú với bộ kiếm pháp mà chỉ những cao thủ nội kình tứ tầng mới có thể luyện được của gia đình cô, nhưng chỉ có thể đổi lấy một viên Trú Nhan đan, còn bí văn của nội kình ngũ tầng kia cũng chỉ có thể đổi lấy một viên mà thôi. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ dùng hai viên Trú Nhan đan để đổi lấy hai món đồ này. Trương Dương lắc đầu rồi chậm rãi nói. Vẻ mặt thất vọng của Hoàng Tĩnh trong chốc lát đã biến mất, trên mặt hiện rõ sự kích động và hy vọng. - Anh nói thế nghĩa là anh đồng ý trao đổi sao?- Đúng vậy, nhưng chỉ có thể đổi được hai viên mà thôi. Trương Dương gật đầu, thực sự anh không cố ý lấy Trú Nhan đan ra để mặc cả, rốt cuộc anh vẫn chưa biết rõ lắm về những thứ mà Hoàng Tĩnh nói, không biết chừng thứ bí văn nội kình ngũ tầng đó anh đã sớm biết từ lâu rồi, còn thứ kiếm pháp dành cho những cao thủ nội kình tứ tầng tu luyện cũng không hay như tưởng tượng. Có thể coi đây là một vụ làm ăn, hơn nữa lại là một vụ làm ăn trao đổi chứa đựng rất nhiều mạo hiểm. Nếu đã có nguy hiểm, thì đương nhiên Trương Dương sẽ phải cố gắng hết sức để bảo vệ lợi ích của bản thân, ít nhất nếu những món đồ đó là những thứ vô dụng thì anh ta cũng không bị tổn thất lớn lắm. - Hai viên thì hai viên, Trương tiên sinh, lúc nào thì anh sẽ đưa Trú Nhan đan cho tôi?Hoàng Tĩnh nghĩ một lát, cắn răng và đáp ứng yêu cầu. Mặc dù hai viên Trú Nhan đan vẫn chưa đủ, nhưng dù sao có còn hơn không. Còn việc chia hai viên trú Nhan đan ra sao thì sau này hãy tính. Hơn nữa, có được vụ làm ăn đầu tiên, biết đâu sẽ có lần thứ hai. Giờ thì cô biết rõ điểm quan trọng chính là cô có thể đưa ra thứ gì đó thật sự hấp dẫn đối với Trương Dương hay không. Trương Dương không cần tiền nhưng hắn cần một số thứ khác, chỉ cần nắm được nhu cầu của Trương Dương là có thể có được những lần trao đổi khác với hắn để đổi lấy Trú Nhan đan. Trương Dương cười nói:- Đợi khi nào cô mang đồ tới, nếu đúng như những gì cô nói thì tôi có thể đưa thuốc cho cô. - Được, quân tử nhất ngôn, tôi lập tức cho người đáp chuyến bay nhanh nhất để mang đồ tới. Nếu sớm thì tối mai là có thể mang tới cho anh. Hoàng Tĩnh đứng dậy ngay lập tức, động tác của cô ấy một lần nữa cho thấy khát khao có được Trú Nhan đan. - Chị Tĩnh, em cảm thấy không công bằng, chị đưa ra đồ vật để trao đổi, nhưng giờ chị chưa biết liệu Trú Nhan đan mà Trương Dương nói có thật hay không. Nhâm Lập Quyên ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, ngay tới bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại nói vậy. Nói như vậy giống như có ý nghi ngờ Trương Dương, nghi ngờ thứ mà Trương Dương nói tới. Nói trắng ra là nghi ngờ Trương Dương là một kẻ lừa đảo. - Chị tin Trương tiên sinh. Hoàng Tĩnh nhìn Lập Quyên một cái rồi khẽ lắc đầu. Trương Dương đã thừa nhận mình là kẻ tu luyện nội kình, hơn nữa những biểu hiện của anh ta rất không bình thường, ngữ khí, cách nói chuyện cũng khác biệt, rất dễ khiến người khác tin tưởng. Cộng thêm lời của Nhâm Lập Quyên, ít nhất lúc này Hoàng Tĩnh có thể dám chắc tới 90% là toàn bộ sự việc này là có thật. Dám chắc tới 90% thì quả là rất chắc chắn, cô không tin mình có thể xui xẻo, cũng không tin Trương Dương lại có những phản ứng tích cực như vậy mà đột nhiên có thể quay ra lường gạt cô. Còn điểm quan trọng nhất là nếu Trương Dương lừa cô thì điều đó cũng chẳng có lợi gì cho anh ta. Hai thứ mà Hoàng Tĩnh dùng để trao đổi không có lợi ích gì đối với người bình thường, nếu những người tu luyện nội kình phát hiện ra hai thứ này, rất có khả năng nó sẽ mang họa tới cho Hoàng Tĩnh. Nếu lừa thì Trương Dương phải lừa tiền chứ không thể lừa để lấy hai thứ vô dụng làm gì. - Cảm ơn cô Hoàng đã tin tưởng, còn Lập Quyện, mình không ngờ cậu lại không tin mình. Trương Dương lại cười, gương mặt của Lập Quyên đột nhiên thay đổi, cô vội vã lắc đầu và nói:- Không phải đâu, Trương Dương cậu đừng giận, không phải mình không tin cậu, chỉ là mình tò mò thì hỏi vậy thôi. - Không sao, mình không giận đâu, cậu nghi ngờ cũng là chuyện bình thường mà. Trương Dương khẽ mỉm cười, lúc nói, hắn rút ra một cái bình ngọc, sau đó đổ ra vài viên thuốc từ bên trong chiếc bình. Anh ta chọn một viên thuốc nhỏ có màu xanh nhạt và sáng. Sau khi những viên thuốc được đổ ra, một mùi hương say đắm lòng người tỏa khắp căn phòng, át luôn cả hương thơm của trà. - Đây chính là Trú Nhan đan, tôi có mang theo một viên. Nếu quả thực những gì cô Hoàng Tĩnh nói là thật, tôi sẽ đưa cho cô hai viên. Trương Dương cầm viên thuốc màu xanh rồi khẽ nói. Hoàng Tĩnh và Lập Quyên ngay lập tức chú ý tới viên thuốc nhỏ kia. Chính là viên thuốc này mà người ta có thể giữ được nhan sắc trong vòng 20 năm, chính là viên thuốc này mà người phụ nữ không cần tới sự trợ giúp của bất cứ loại mỹ phẩm nào mà vẫn có thể giữ mãi nét thanh xuân. Cảm nhận được hương thơm đặc biệt của viên thuốc, lúc này, Hoàng TĨnh đã thật sự tin vào những gì Trương Dương nói. Cô sớm đã tìm hiểu về loại linh dược này từ các tài liệu của gia tộc. Linh dược và kỳ dược đều có những điểm khác biệt lớn, bản thân chúng có những mùi hương mà các loại dược phẩm thông thường không có. Mùi hương lúc này là thứ mùi hương đặc biệt mà cô chưa bao giờ ngửi trong suốt hơn 20 năm qua. Chỉ cần ngửi mùi hương là có thể biết viên thuốc này không phải thứ dược phẩm bình thường.