Trương Dương đang nhìn Hô Duyên Bằng, ý tứ của hắn chính là muốn khiêu chiến Hô Duyên Bằng. Hô Duyên Bằng trong Hô Duyên gia chỉ đứng sau tộc trưởng, trong gia tộc Hô Duyên luôn có danh vọng rất cao, tám năm trước nội kình đã đến tam đẳng hậu kỳ, thuộc vào hàng cường giả thế hệ trước. Trên thực tế sau khi đạt đến nội kình tam đẳng, Hô Duyên Bằng cũng rất ít khi tự mình động thủ, ngay cả chính bản thân y cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau sẽ bị khiêu chiến, hơn nữa kẻ khiêu chiến với y lại còn là một người mới hai mươi tuổi. - Tiểu tửm ngông cuồng. Hô Duyên Bằng vì giận dữ mà từng thớ thịt trên mặt đều đã hơi run run, Trương Dương nói hời hợt như vậy, kỳ thực chính là đang nói cho bọn họ biết, Trương gia không chỉ có có y thuật, thuật phối thuốc cao cường mà còn có thực lực rất mạnh. Y cùng Lý Lương là hai người hoài nghi thực lực của Trương Dương nhất, vì lẽ đó Trương Dương mới khiêu chiến đại cao thủ tam đẳng hậu kỳ là y. - Trương Dương, cháu nói cũng có lý, nhưng chuyện này ta không làm chủ được, vẫn phải hỏi ý kiến của tộc trưởng một chút. Trên giáo vũ đài, Long Chính mỉm cười đáp lại Trương Dương một câu. Kỳ thực Trương Dương nói cũng không sai, cuộc đại khảo hạch của Long gia đã sớm thay đổi hoàn toàn, trở thành một cuộc khiêu chiến thách thức lẫn nhau, vẫn là tam đại gia tộc cùng khiêu chiến Long gia bọn họ và ngược lại. Nhưng dù sao cũng là lấy cuộc khảo hạch của Long gia làm mánh lới, một vài quy củ trong cuộc khảo hạch của Long gia thì ai nấy vẫn đều tuân thủ, tỷ như người trên ba mươi tuổi không được tham gia chẳng hạn. Hiện tại Trương Dương muốn thay đổi quy củ này, kỳ thực Long Chính từ trong nội tâm là tán thành, đã không phải là cuộc khảo hạch đơn thuần của Long gia, làm gì còn phải câu nệ, Trương Dương có thực lực tam đẳng hậu kỳ, coi như đối chiến Hô Duyên Bằng cũng không cần lo lắng. Không cần phải nói hắn đã sớm không vừa mắt đối với hai người kia, nếu không phải quy củ hạn chế, hắn đã muốn trực tiếp đứng ra khiêu chiến rồi. Trong câu nói này của Long Chính có dùng nội kình, nói xong liền nhìn lên Long Hạo Thiên trên đài, lời này của y cũng chẳng khác gì là đang nói với Long Hạo Thiên, muốn đợi ông ta ra quyết định cuối cùng. Long Hạo Thiên nhìn hai vị trưởng lão bên người một chút, hai vị trưởng lão đều khẽ gật đầu một cái. Hai vị trưởng lão Hô Duyên gia bên cạnh lúc này lại hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì cả, cũng không hề tỏ thái độ. - Trương Dương nói vậy cũng không phải là không có lý, đây cũng không phải là chuyện riêng của Long gia bọn ta nữa, cũng không phải là cuộc khảo hạch thuần túy của Long gia, chúng ta không cần thiết giữ lại một số quy củ trước đó, chỉ là không biết Hô Duyên huynh có đồng ý nhận lời khiêu chiến này hay không?Long Hạo Thiên khẽ mỉm cười, đứng dậy nói. Ông ta đối với Hô Duyên Bằng và Lý Lương cũng đã sớm xem không vừa mắt , nhưng đáng tiếc là không thể ra tay tự mình giáo huấn hai người này một trận, giờ Trương Dương đứng ra khiêu chiến với Hô Duyên Bằng vừa đúng hợp tâm ý của ông ta. Ông ta còn cố ý nhấn mạnh một chút bốn chữ “nhận lời khiêu chiến”, nếu như Hô Duyên Bằng từ chối, sẽ có người cho là y sợ sệt Trương Dương, lời này của ông ta cũng là có ý tứ bức bách Hô Duyên Bằng. Trước đó Hô Duyên gia cùng Lý gia vẫn luôn bức ép bọn họ, hiện tại ông ta rốt cuộc cũng có cơ hội phản kích. Hô Duyên Bằng sắc mặt trở nên rất khó coi, bị một gã hai mươi tuổi khiêu chiến đã đủ để y căm tức, nay người của Long gia lại đổ thêm dầu vào lửa, bức bách y ứng chiến. - Hô Duyên huynh, nếu Long gia đã chấp nhận, thì chi bằng huynh lên đài đi giáo huấn tiểu tử này một chút, cho hắn biết không phải là với ai cũng có thể khiêu chiến. Lý Lương bỗng khẽ nở nụ cười mà bảo Hô Duyên Bằng, Hô Duyên Bằng hơi sững sờ, đoạn lại hung hăng trợn mắt nhìn Lý Lương một cái. Trên cái thế giới này không có đồng minh thật sự, hiện tại Trương Dương đang khiêu Hô Duyên gia chứ không phải là Lý gia bọn hắn, để Hô Duyên Bằng lên đài đối với Lý gia bọn hắn mà nói không có điều chi bất lợi cả. Nếu như Hô Duyên gia có thể đả thương Trương Dương thì cũng có thể làm cho Long gia cùng Trương gia sinh xa lánh nhau, còn có thể khiến người của Trương gia ghi hận với Hô Duyên gia. Ngược lại nếu kết quả bất kể như thế nào, Lý gia đều không có việc gì, lại tiện bề có thể đánh tới những gia tộc khác, cớ sao mà không làm. Lý gia hiện tại cùng Hô Duyên gia kết minh, duyên cớ cũng chỉ là bởi vì muốn kéo Long gia xuống, nói là kết minh còn không bằng nói là có chung mục đích, không coi là đồng minh đáng tin được. Lý Lương có mục đích gì Hô Duyên Bằng cũng hiểu rất rõ, đổi lại là y thì y cũng sẽ làm như vậy, chỉ là lúc này bị người ta tính toán trước một bước nên trong lòng rất không vui, trong lòng y đối với Trương Dương càng tăng thêm phần tức giận. Được một lúc, sau khi kìm nén được lửa giận thì Hô Duyên Bằng mới đứng lên nói:- Trương Dương tuy tuổi trẻ nhưng cũng là đại diện cho y thánh Trương gia, Trương gia là thế gia ngàn năm, hắn đã đưa ra lời khiêu chiến thì ta cũng sẽ không từ chối. Thoạt tiên y đưa ra thân phận Trương gia, chính là muốn cho người khác rõ y không phải là chấp nhận lời khiêu chiến của Trương Dương, mà là chấp nhận lời khiêu chiến của Trương gia. Chỉ khác một chút nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, một đằng là thanh niên hai mươi tuổi, một đằng là thế gia ngàn năm, chấp nhận lời khiêu chiến của một thế gia dù sao cũng tốt hơn nhiều so với một cá nhân. Y cũng là bất đắc dĩ mới nói như vậy, Trương Dương khiêu chiến như vậy đã khiến y có muốn tránh cũng không được. Lúc nói vậy trong mắt của y lại lộ ra một tia tàn nhẫn:- Nhưng tôi cũng có một điều kiện, tôi đã ứng chiến, vậy tôi cũng có điều kiện của mình, trận giao đấu này sẽ bất kể sống chết. Hô Duyên Bằng lúc nói ra những lời này liền có vẻ cực kỳ lạnh lẽo, rõ ràng đã có ý giận. “Bất kể sống chết?”Rất nhiều người đều sửng sốt một chút, ngay sau đó tất cả lại xôn xao, ngay cả đám tôi tớ Long gia chung quanh cũng đều có vẻ rất giật mình. Trước đó bất kể tỷ đấu thế nào thì đều có quy củ không nặng tay, không được hại đến tính mạng đối phương, lần này chỉ là luận bàn võ học, cũng không phải là khai chiến với kẻ thù, đương nhiên phải phòng ngừa một số chuyện đáng tiếc phát sinh. Trước mắt Hô Duyên Bằng lại bỗng nhiên đưa ra điều kiện bất kể sống chết, điều này quá ngoài dự liệu của mọi người. Trên đài cao mọi người lúc này cũng đang bàn luận, ngay cả mấy người của Hô Duyên gia cũng đều có chút kinh ngạc nhìn chính trưởng bối của bên mình. Lý Lương, Hoa Tranh đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó khóe miệng lại mỉm cười, bất kể sống chết đối với bọn hắn mà nói là tốt, vì đây đều là chuyện giữa Hô Duyên gia và Trương gia. - Hô Duyên huynh, đây chỉ là luận bàn võ học. Long Hạo Thiên đứng dậy, ở đó nhắc nhở Hô Duyên Bằng một câu, điều kiện này của y quả là hơi quá rồi. - Luận bàn võ học thì đã làm sao? Chỉ có như vậy mới thể hiện ra thực lực chân chính được, nếu cậu ta đã dám khiêu chiến thì cũng cần có dũng khí gánh chịu tất cả hậu quả. Hô Duyên Bằng lạnh lùng đáp, Long Hạo Thiên hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh liền hiểu rõ. Hô Duyên Bằng đây là giận thật rồi, bằng không thì sẽ không đưa ra điểm này, biết rõ Trương gia có cao thủ tứ đẳng mà vẫn làm như thế, hiển nhiên là không để ý có đắc tội với Trương gia hay không. - Bất kể sống chết, được thôi. Long Hạo Thiên đang muốn khuyên nữa thì trên giáo vũ đài Trương Dương đột nhiên nói một câu, Long Hạo Thiên con mắt trừng lớn, ông ta còn muốn nói gì đó nhưng đã không còn thốt ra được. Trương Dương vẫn đứng ở trên giáo vũ đài, trên mặt của hắn trước sau mang theo ý cười nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình biến hóa hắn biến hóa ra sao. - Được, ngươi đã chấp nhận, lời khiêu chiến này, ta cũng chấp nhận. Hô Duyên Bằng vốn là đứng nói chuyện nay đã đi xuống dưới, còn chưa đi đến dưới đài cao mà chỉ đến vị trí có độ cao tương đương kia, thân thể của y đã đột nhiên nhảy một cái. Vị trí của y cùng giáo võ đài cách xa nhau hơn hai mươi mấy mét, lúc này y chỉ nhảy một cái đã liền phóng qua hơn hai mươi mét này, vững vàng đứng ở trên giáo võ đài. Chỉ riêng ngón này cũng đã là biểu hiện của đại cao thủ tam đẳng hậu kỳ, hoàn toàn khác biệt so với đám đệ tử trước đó. Trước đó những người kia ai cũng không làm được điểm ấy. Người chung quanh số đông đều ở đó nghị luận, một tay thân pháp khinh công này của Hô Duyên Bằng quả thực đã khiến không ít người kinh ngạc, trên đài cao Long Phong cùng Long Thành đều vì Trương Dương mà có chút bận tâm. Bọn họ biết thực lực của Trương Dương, nếu là thêm vào Thiểm Điện, Vô Ảnh cùng Truy Phong, một gã Hô Duyên Bằng cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Nhưng lúc này lại chỉ có mình Trương Dương, hai người xem như là thực lực tương đương, nhưng Hô Duyên Bằng dù sao so với Trương Dương là tăng thêm mấy chục năm kinh nghiệm chiến đấu, những kinh nghiệm chiến đấu này là không thể khinh thường. - Tiểu tử, ngươi chuẩn bị xong chưa?Đứng ở trên đài, Hô Duyên Bằng mạnh mẽ trừng mắt nhìn Trương Dương, y không tin Trương Dương là tam đẳng hậu kỳ, cho tới bây giờ y vẫn cho rằng là Hoa Thiên phối hợp với Trương Dương diễn kịch. Chỉ là diễn đến đây thì hơi quá rồi, lại ngang nhiên đem chủ ý đánh vào trên đầu y, lần này y nhất định phải cho Trương Dương một bài học thật sự. Y muốn cho Trương Dương hiểu rõ, không phải là với ai cũng có thể đắc tội, Hô Duyên gia cũng không phải là tiểu thế gia nhỏ bé như Trương gia, uy nghiêm của Hô Duyên gia không thể để bất kỳ ai khinh nhờn. - Lão già, tôi đã sớm chuẩn bị xong. Trương Dương khẽ mỉm cười, trực tiếp trả lời một câu, Hô Duyên Bằng đột nhiên sửng sốt, con mắt lại hơi vằn đỏ lên. Trước mặt nhiều người như vậy mà gã tiểu tử cuồng vọng này lại dám gọi y là lão già, điều này làm cho lửa giận trong lòng y càng thịnh, y trực tiếp vung tay phải lên theo bản năng muốn bợp cho Trương Dương một bạt tai. Tốc độ của y vô cùng mau lẹ, đại cao thủ tam đẳng hậu kỳ quả là khác thường, cũng chỉ có mấy người Long Hạo Thiên là nhìn rõ động tác của y, những người khác chỉ là cảm giác thấy hoa mắt một cái thì Hô Duyên Bằng đã phi đến trước người Trương Dương rồi. Trương Dương cánh tay cũng vung lên, vừa đúng chặn được Hô Duyên Bằng. - Huỵch!Một tiếng vang hơi nặng nề, thân thể hai người vừa chạm vào nhau liền tách ra, Hô Duyên Bằng lại lui về phía sau một bước, mang trên mặt vẻ kinh ngạc đến ngơ ngác. - Sao có thể, đúng là tam đẳng hậu kỳ. Hô Duyên Bằng bật thốt lên một tiếng thật to, chỉ một thoáng như thế, Hô Duyên Bằng cũng đã biết thực lực của Trương Dương, tam đẳng hậu kỳ, tam đẳng hậu kỳ thật sự giống hệt y, hơn nữa nội kình ổn định không thua kém một chút nào. Lý Lương cũng sửng sốt một chút, trước đó Hoa Thiên nói Trương Dương là tam đẳng hậu kỳ ông ta căn bản không tin, nhưng Hô Duyên Bằng lại khiến ông ta không thể không tin. Hô Duyên Bằng là bị buộc ứng chiến, lời nói mới rồi của y cũng chẳng khác gì là vì Hô Duyên gia mà chiến, tuyệt đối không thể có bất kỳ hành vi nhường nhịn nào, lúc này chỉ có thể nói rõ, Trương Dương thật sự có thực lực tam đẳng hậu kỳ. Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, coi như tuổi tác có thể dùng đan dược bù đắp lại, nhưng hàm răng, mái tóc cùng một điểm nhỏ đặc thù lại là không thể che giấu được. Bọn họ đã sớm thông qua những điểm nhỏ bé này để xác định độ tuổi thật của Trương Dương, hai mươi tuổi, hắn bây giờ nhiều nhất cũng là mang dáng vẻ hơn hai mươi tuổi. Hơn hai mươi tuổi đã đạt đến tam đẳng hậu kỳ, đây là sự tồn tại đáng sợ đến cỡ nào. Bây giờ suy nghĩ của y giống hệt Long Chính, thiên tài như vậy đã không cách nào hình dung, tuyệt đối là yêu nghiệt, lại còn là yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt. Trong lòng Lý Lương đột nhiên có một loại cảm giác bị đè nén nói không ra lời. Y nhìn Trương Dương mà trong ánh mắt đã không cách nào che giấu nổi lòng ganh tỵ đến mãnh liệt, hai mươi tuổi mà so với y đã có tu vi nội kình còn cao hơn, y làm sao có khả năng tiếp thu được chứ. Y đố kị thì Hô Duyên Bằng trên đài cũng chung một nỗi niềm. Hai mươi tuổi đã đạt đến tam đẳng hậu kỳ, từ cổ chí kim chưa từng nghe thấy. Y đố kị với tuổi trẻ của Trương Dương, đố kị với sự phát triển của Trương Dương, mới hai mươi tuổi mà đã là tam đẳng hậu kỳ, đây chẳng phải là lâu nhất thì cũng mấy năm nữa liền có thể tiến vào đến nội kình tứ đẳng?Hơn hai mươi tuổi đã là cao thủ tứ đẳng, điều này trước đây ngay cả nghĩ người ta cũng đều không dám nghĩ đến.