Báo chí đều được bày ra. Trương Dương cùng Mễ Tuyết lật xem từng tờ một, phàm là có tin tức liên quan đến Xuyên Du đều sẽ đánh dấu lại, gặp tin tức về An Điền thì đều sẽ ưu tiên xem trước. Đáng tiếc những tờ báo này cũng chẳng khác trước đó, rất nhiều tin tức đều là những chuyện khác, đối với việc điều tra của Trương Dương không hề có tác dụng. - Trương Dương, anh xem tờ này đi( báo quân sự phương Đông), trên đó có nói về An Điền!Đang xem, Mễ Tuyết lại lấy ra một tờ đưa cho Trương Dương. Đây là tờ thứ tư Mễ Tuyết nhìn thấy có tin liên quan đến An Điền, (báo quân sự phương Đông ) là một tờ báo thuần quân sự, giới thiệu phần lớn là những thứ có liên quan đến bên bộ đội với mảng quân sự. Tin tức trong tờ báo này chính là nói về một lần diễn tập quân sự. Trương Dương cầm lấy tờ báo, cẩn thận xem lại, mặc kệ có ích hay không, chỉ cần có liên quan đến An Điền thì hắn đều cẩn thận xem nội dung bên trong. "Ngày 16 tháng 9, toàn thể quan binh của một sư đoàn trực thuộc quân khu 2 Xuyên Du tiến hành diễn tập quân sự tại thành phố An Điền của tỉnh Xuyên Du, lần diễn tập này tổng cộng có hơn hai ngàn chiến sĩ tham dự, điều động hơn năm trăm chiếc quân xa các loại, trong đó xe tải quân dụng... "Trương Dương chậm rãi xem, lông mày không nhịn được bắt đầu chau lại. Ngày 16 tháng 9 là một ngày trước khi mẹ hắn phát bệnh, mới xem qua thì đây chỉ là lần diễn tập quân sự thường thấy, loại hình diễn tập này không biết có đến bao nhiêu lần. Mà lần diễn tập này tựa hồ cũng chỉ có báo quân sự tiến hành báo cáo, các tờ báo khác đều không nhắc đến. Nhìn như tin tức bình thường, nhưng dù sao cảm giác của Trương Dương cứ là lạ, nhưng nói không ra kỳ quái ở chỗ nào. - Hơn hai ngàn người dùng đến nhiều xe như vậy sao?Mễ Tuyết đang xem tin tức này, sau khi xem xong còn nghi hoặc hỏi. Cô thuần túy chỉ xem nội dung tin tức, hơn hai ngàn quân nhân diễn tập, huy động hơn năm trăm chiếc xe các loại, tuy nói trong đó có xe vũ trang và vận tải, còn có xe tăng, nhưng làm sao cứ cảm giác đều nhiều hơn thường lệ. - Em nói không sai, hơn nhiều lắm. Chỉ là diễn tập phổ thông, không dùng đến nhiều xe như vậy!Trương Dương con mắt hơi sáng ngời, nhanh chóng gật đầu, hắn bây giờ rốt cục cũng phát hiện ra chỗ nào không ổn. Một đợt diễn tập quân sự bình thường. Hơn năm trăm chiếc xe quả thực không ít, đặc biệt là xe tải quân dụng thì có hơn 380 chiếc, bình thường diễn tập căn bản không dùng đến nhiều như vậy. Nói như vậy, sức chuyên chở của xe tải quân dụng là hai mươi người, chen chúc một chút ba mươi người cũng không có vấn đề gì, một đoàn hơn một trăm chiếc xe tải quân dụng là đủ rồi, thêm vào vận tải vật tư trang bị thì hai trăm chiếc cũng đủ, nhiều nhất cũng không quá hơn hai trăm chiếc. Nhiều một chút không có vấn đề, nhưng nhiều thêm gần như gấp đôi lượng xe tải quân dụng thì có chút không bình thường. Trừ thứ này ra, Trương Dương lại phát hiện những chỗ khác không bình thường. Lần diễn tập này, dĩ nhiên là về phòng ngự vũ trang, Trương Dương không phải người thích tìm hiểu về quân sự, đối với quân sự cũng không hiểu nhiều. Nhưng hắn cũng biết, lực lượng phòng ngự vũ trang diễn tập đều là phối hợp nhiều mặt, hải lục không quân đều có. Hơn nữa rất ít khi trực tiếp diễn tập ở bên trong đất liền. Năm 88 hồi đó có lẽ sẽ diễn tập trong cả đất liền, nhưng cũng không thể chỉ có phòng thủ mà không có tiến công. Tin tức của lần diễn tập quân sự này chỉ có một mẩu duy nhất này, chỉ có bọn họ đang phòng ngự, ngay cả bên tiến công cũng đều không có. Không có bên tiến công phương thì cũng thôi đi, nhưng lần này diễn tập phòng ngự cũng không có giới thiệu bên chỉ huy, tin tức này thuần túy là báo cáo có một sư đoàn đi diễn tập, sau đó thì không có đoạn sau nữa. Lần diễn tập này thế nào cũng đều cảm giác là lạ. - Mễ Tuyết, em đem tất cả báo quân sự phương Đông ra xem có còn tin tức tương tự hay không!Trương Dương đột nhiên nói một câu, hắn cảm giác được tin tức này có gì không đúng, tuy nói tin tức này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện mẹ hắn tạ thế, nhưng trong lòng hắn luôn có trực giác. Trực giác nói cho hắn biết tin tức này rất có thể đưa tới cho hắn một ít đầu mối. Mễ Tuyết vội vàng đi tìm hết thảy các tờ ( Quân sự phương Đông ), Trương Dương thì lại xem lại tin tức này một lần nữa. Tin tức có thời lượng không nhiều, cũng chỉ là hơn một trăm chữ, giới thiệu rất đơn giản, diễn tập quy mô nhỏ giống như vậy cũng nhất định không chiếm được phần báo cáo có độ dài. - Trấn Tân Hà ở An Điền?Trương Dương lông mày lại ngưng nhúc nhích một chút, trấn Tân Hà ở An Điền, Trương Dương thật giống như có chút ấn tượng, mẹ hắn công tác bên sở nghiên cứu, ở bên đó nghe nói có khu nghiên cứu, nghe nói là nghiên cứu tăng sản lượng lúa, cụ thể là cái gì thì Trương Dương cũng không rõ lắm. Ngược lại thì bà không đi làm thường xuyên, hơn nữa mỗi lần đi làm trong ngày tất nhiên hội trở về, chính hắn thì chưa một lần đến nơi đó. An Điền, Tân Hà. Trương Dương lấy giấy bút, viết tên địa danh này xuống một quyển vở, sau lại đi lật xem các tờ báo khác Mễ Tuyết vừa tìm ra. Mễ Tuyết đem hết thảy cá tờ Quân sự phương Đông đều tìm ra, sau ngày 16 tháng 9 chỉ có mấy kỳ báo chí bị thiếu mất, phần lớn đều có cả, trong số này cũng không còn thấy tin tức về lần diễn tập quân sự ở An Điền, ngược lại là có giới thiệu rất nhiều vũ khí trang bị, còn có so sánh về quân sự trong nước và nước ngoài. - Trương Dương, còn tìm nữa không?Mễ Tuyết nhìn Trương Dương, rồi lại hỏi nhỏ một câu. Trương Dương ngẩng đầu, nói thẳng:- Tìm chứ, tin tức về những nơi khác ở Xuyên Du thì không muốn, chỉ cần tin tức về An Điền thôi!Chỉ tìm tin tức của An Điền, tốc độ của bọn họ lại tăng nhanh hơn không ít. Trong số tin tức về Xuyên Du chỉ cần không có An Điền thì họ đều sẽ bỏ qua, ném qua một bên. Không bao lâu thì bọn họ liền tìm hơn trăm tờ báo. Lần này Trương Dương lại tìm được một tin tức liên quan, nói là An Điền xuất hiện một lần nạn chó sói, trên núi có hơn trăm con dã lang đột nhiên hạ sơn, cắn chết và bị thương dân chúng mấy chục người. Cuối cùng cảnh sát vũ trang và lực lượng tại địa phương đã đến giúp đỡ, số sói đói rất nhanh đều bị tiêu diệt, chỉ là tổn thất đã phát sinh, không thể phòng ngừa. Địa phương phát sinh nạn chó sói cũng là trấn Tân Hà ở An Điền, càng trùng hợp hơn chính là chuyện này phát sinh vào ngày 17 tháng 9. Từ tin tức trên tờ Quân sự phương Đông có thể thấy, thời gian nạn chó sói phát sinh, đang có một đoàn bộ đội diễn tập quân sự tại trấn Tân Hà, nếu như xảy ra nạn chó sói quy mô lớn, họ không thể nào thờ ơ. Nguyên một sư đoàn, còn có hơn năm trăm chiếc xe, tin tức sau đó lại nghiễm nhiên không nói tới một chữ. Chẳng lẽ nói, con em quân đội nhân dân ngồi xem dân chúng bị sói nuốt, chỉ ở bên cạnh xem trò vui vì bọn họ còn bận diễn tập?Loại kết quả này tuyệt đối không thể nào , ngay cả cảnh sát vũ trang trong thành phố đều tới, quan binh diễn tập trên trấn lại không động, chuyện như vậy thật sự xảy ra thì toàn quân đều sẽ bị xử phạt. Lợi ích của nhân dân cao hơn tất cả, trước đây cũng không phải là nói một chút mà thôi. Nếu không thì thể nào hai tin tức này cũng có mâu thuẫn, trong đó một cái tất nhiên đang nói khoác, hoặc là chưa nói toàn diện. Hoặc là căn bản không có bộ đội diễn tập quân sự, hoặc chính cái gọi là nạn chó sói là giả, không có phát sinh chuyện như vậy. Nhưng ở thời đại kia, vẫn không có người nào tung tin tức giả lấy lòng mọi người, đặc biệt là diễn tập quân sự, cùng tin tức chết rất nhiều người, như vậy, nếu thật bị phát hiện, phóng viên cũng có thể phải ngồi tù. Mang theo nghi vấn này, Trương Dương lại nghĩ tới một khả năng. Bộ đội diễn tập là thật, chết rất nhiều người cũng là sự thật, nhưng nạn chó sói thì là giả, đây là chính quyền địa phương đang che giấu, đem nguyên nhân khác quay sang nói là nạn chó sói. Loại khả năng này không phải là không có, hậu thế treo đầu dê bán thịt chó về tin tức là nhiều vô số. Nhưng khả năng này, Trương Dương cũng chỉ là suy nghĩ một chút, cũng chưa hề kết luận hoàn toàn, dù sao tất cả những thứ này cũng chỉ là suy đoán của hắn, mỗi loại khả năng đều có, cũng có thể là chuyện hắn không nghĩ tới. - Tân Hà!Trương Dương yên lặng đọc tên địa danh này, nạn chó sói, diễn tập quân sự, còn có kghu thí nghiệm giống lúa của mẹ hắn, Trương Dương đem ba sự việc xâu chuỗi lại với nhau, thực sự không nghĩ ra cùng có liên hệ gì. - Trương Dương, tất cả báo đều đã tìm xong, chỉ có những tin tức này!Mễ Tuyết lúc này ở đó lật xem một tờ báo cuối cùng, ngẩng đầu nói với Trương Dương một câu, chỗ báo Trương Dương mượn từ thư viện đã được bọn họ xem hết. Thêm vào số buổi chiều Trương Dương đã xem, tổng cộng gần như có bảy trăm, tám trăm ấn phẩm báo chí các loại, thật sự khiến Trương Dương cảm giác được có gì không đúng, cũng là hai mẩu tin này. Nhưng chỉ thế cũng đã rất đủ để khiến Trương Dương thỏa mãn. Đây là Giang Đông, không phải Xuyên Du, có thể tìm được tin tức bên kia thật rất không dễ dàng, hiện tại cũng không phải là thời đại của mạng inte, muốn tra cứu cái gì cũng đều có thể hỏi ra, không bước chân ra khỏi cửa liền có thể điều tra. Hiện tại Trương Dương muốn hiểu rõ hai tin tức này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, liền chỉ có thể đi tận nơi điều tra. Trương Dương trong lòng lúc này đã có chủ ý mới. - Mễ Tuyết, đói bụng không, hôm nay chúng ta không làm cơm, ra ngoài ăn đi em!Trương Dương cười cười với Mễ Tuyết, cùng Mễ Tuyết dọn dẹp đống báo. - Em không đói bụng, Trương Dương, em có chuyện muốn nói với anh một chút!Mễ Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, lúc nói chuyện sắc mặt lại hơi có chút đỏ lên. - Chuyện gì?Trương Dương vội hỏi. - Em, hôm nay em đã tới trụ sở Tỉnh ủy gặp chú Trương!Sau khi nói xong, Mễ Tuyết lập tức có chút bận tâm nhìn Trương Dương. Cô biết mâu thuẫn của Trương Dương vớiTrương Khắc Cần, mỗi lần nhắc đến Trương Khắc Cần, Trương Dương đều sẽ không vui vẻ. Quả nhiên, Mễ Tuyết để ý thấy Trương Dương lông mày chăm chú ngưng kết lại, Trương Dương không vui hỏi:- Em đi gặp ông ấy làm gì?Mễ Tuyết nói:- Em, em muốn giúp anh, em có thể cảm giác được chú Trương rất quan tâm anh, chú ấy cũng rất muốn bảo vệ cho anh!- Anh không cần những điều này, sau này em đừng đi tìm ông ấy nữa!Trương Dương lắc đầu, ngữ khí vẫn thật không tốt, Trương Dương ngày hôm nay nhìn những tư liệu kia, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, tra xét tin tức cũng không thể tìm ra, lúc này đang có chút buồn bực, kết quả Mễ Tuyết nhắc đến Trương Khắc Cần, hắn càng phiền muộn hơn. - Trương Dương, em cảm thấy anh không nên như vậy!Mễ Tuyết cắn môi khẽ nói, cô nắm chặt tay Trương Dương rồi lại nói tiếp:- Cha con với nhau, nào có mâu thuẫn gì không hóa giải được, anh nên cho chú Trương cơ hội, cũng là cho mình cơ hội, hai người nói chuyện thật cởi mở, có thể mâu thuẫn liền có thể giải quyết!Cơn buồn bực trong lòng Trương Dương lại bắt đầu dâng lên, con mắt của hắn cũng hơi đỏ lên, tâm tình tiêu cực lại tới nữa rồi. Chỉ cần nhắc đến Trương Khắc Cần, tâm tình tiêu cực nhất định sẽ xuất hiện. Đây cũng là một nhược điểm của hắn, khi người có thực lực tương đương giao chiến với hắn, những cái khác đều không cần, chỉ cần nhắc tên Trương Khắc Cần liền có thể hoàn toàn nhiễu loạn tâm thần của hắn, cuối cùng bị thua nhất định là hắn. - Anh nói rồi, không nên nhắc lại tên ông ta!Trương Dương bỗng nhiên xẵng giọng hơn một chút, Mễ Tuyết hơi sững sờ, ngay sau đó vành mắt cũng hơi đỏ lên. Trương Dương là lần đầu tiên dùng khẩu khí như vậy nói với cô, làm cho cô hơi thất vọng, đồng thời cũng có chút khổ sở.