Ở cửa phòng cấp cứu, Ngô Hữu Đạo dẫn theo mấy y tá đang bực bội đứng kia. Cứu giúp bệnh nhân cấp chứng vốn không phải thế mạnh của trung y, trong quá trình giải phẩu xuất hiện bất ngờ, những gì trung y có thể giúp cũng có hạn, ông ta ở đây thuần túy là nóng ruột thay cho người khác. Về phần mời Trương Dương đến, kỳ thực trong lòng ông ta cũng không hề có hi vọng lớn đến đâu. Nhưng Trương Dương là một người giỏi về sáng tạo kỳ tích, Ngô Hữu Đạo cũng hi vọng Trương Dương có thể cứu nổi bệnh nhân này, trước tiên không nói đây là vấn đề sự cố khi chữa bệnh, cứu một mạng người hơn xây bảy bậc phù đồ, thân là bác sĩ bọn họ ai cũng không hy vọng bệnh nhân xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. - Bác sĩ Trương, cậu đã đến rồi!Nhìn thấy Trương Dương, Ngô Hữu Đạo vội vàng tiến lên nghênh tiếp, trên tay ông ta còn cầm một quyển Sổ khám bệnh. Bên cạnh các y tá cũng đều tiến lên đón, các cô vốn chính là đang đợi Trương Dương. - Lão Ngô, hiện tại thế nào rồi?Trương Dương không phí lời, vừa tiếp nhận Sổ khám bệnh vừa nhìn vừa hỏi, bệnh nhân rất nguy hiểm, vào lúc này từng giây từng phút thời gian cũng không thể trì hoãn, có thể chỉ muộn một phút đồng hồ cũng sẽ tạo thành điều tiếc nuối. - Thật không tốt, hiện tượng dị ứng mẫn cảm không thuyên giảm, các số liệu cơ thể đều dưới mức bình thường, năm phút đồng hồ trước vừa cho sốc điện, hiện nay cũng chỉ có thể tạm thời duy trì!Lão Ngô nhanh chóng nói, Trương Dương lông mày nhảy nhảy, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không cho sốc điện bệnh nhân, tuy rằng tạm thời có thể kích thích tim đập, nhưng thương tổn đối với cơ thể người bệnh cũng không nhỏ. Đây là một trong những thủ đoạn cuối cùng dùng lúc không có cách nào nữa. - Thứ này vô dụng, trước tiên chưa xem vội, cho tôi thay quần áo cái đã!Lật vài tờ trong Sổ khám bệnh, Trương Dương liền trực tiếp đưa lại luôn cho Ngô Hữu Đạo, cho đến lúc này, xem Sổ khám bệnh xác thực không có tác dụng gì. Lão Ngô cũng không để ý, vừa thay áo blouse cho Trương Dương vừa nói chuyện về ca bệnh đang cấp cứu bên ngoài, Mễ Tuyết do dự chốc lát, lần này cô không theo nữa mà xoay người tạm thời rời khỏi. Cô biết mình có theo cũng không giúp được gì, Trương Dương vẫn không ăn cơm, hắn cứ gặp phải ca bệnh khẩn cấp là không biết lúc nào có thể hết bận, cô đi về trước mua ít đồ, chí ít có thể làm cho Trương Dương khi xong việc lập tức có luôn cơm nước ngon miệng. Trong phòng cấp cứu, Chu Chí Tường cũng không có mặt nhưng chủ nhiệm khoa nội Từ Vũ, cùng với chủ nhiệm khoa hô hấp Đường Hiểu Quyên đều có mặt, lần này chủ trì giải phẫu cho bệnh nhân chính là Đường Hiểu Quyên, để xảy ra chuyện như vậy cô ta là người đầu tiên phải gánh trách nhiệm. - Bác sĩ Trương!Nhìn thấy Trương Dương đi tới, Từ Vũ cùng Đường Hiểu Quyên đều xoay đầu lại, trong mắt của bọn họ cũng đều mang theo kỳ vọng. Hết thảy các chuyên gia bệnh viện, ngay cả chuyên gia của bệnh viện tĩnh cũng bó tay, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào Trương Dương. - Tại sao trễ như này mới cho tôi biết?Trương Dương rất không khách khí nói. Trước mắt hai người, một người là chủ nhiệm khoa nội, một người là chủ nhiệm khoa hô hấp, đều là lãnh đạo cấp cao của bệnh viện, Trương Dương chỉ là một thực tập sinh nhưng nói với hai người bọn họ thật giống như đang răn dạy. Từ Vũ há miệng, y rất muốn hỏi ngược lại, tại sao phải đi thông báo với cậu , nhưng đáng tiếc lời này y căn bản không dám nói ra. . Vẫn là Đường Hiểu Quyên cơ linh hơn chút, vội vàng nói rằng:- Trước đó chúng tôi không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, Bác sĩ Trương, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, cậu mau mau xem cho, xem bệnh nhân có còn cứu được hay không!Trương Dương nhìn hai người bọn họ một cái rồi lập tức đẩy cửa tiến vào Phòng cấp cứu. - Bác sĩ Trương vẫn chưa tiêu độc!Một y tá theo Trương Dương vội vàng kêu một tiếng, Từ Vũ cùng Đường Hiểu Quyên đồng thời lườm cô ta một cái. Ngay cả Ngô Hữu Đạo cũng quay đầu lại nhìn, giờ là lúc nào rồi mà còn nói chuyện tiêu độc khử trùng, hiện tại bên trong cũng không phải là đang tiến hành giải phẫu, bệnh nhân nguy cấp như vậy, không cần thiết phải lôi thôi. Tất cả đều lấy cứu giúp bệnh nhân làm chính. Cô y tá chậm rãi cúi đầu, vẫn có vẻ thấy mình hơi oan ức. Đám bác sĩ lẫn các y tá khác đều xì xào, tràn đầy hy vọng trực tiếp trông vào Trương Dương phía trong Phòng cấp cứu. Ai cũng biết Trương Dương được coi trọng, có y thuật thần kỳ, nhưng dù sao đều chưa từng thấy qua. Bây giờ nhìn thái độ của Trương Dương đối với Từ Vũ và Đường Hiểu Quyên, bọn họ liền có thể biết, bệnh viện đối với hắn vẫn đúng là không phải chỉ coi trọng ở mức bình thường, thử hỏi ở đâu có cái bệnh viện, có thể có chuyện thực tập sinh trực tiếp răn dạy chủ nhiệm khoa nội?Trương Dương không chỉ đứng hàng đầu Trường Kinh Tam Viện, thậm chí có thể là toàn bộ Trường Kinh, thậm chí là số một trên toàn quốc. Nhưng người ta dám làm như vậy cũng là vì bản thân có thực lực, bản lĩnh của Trương Dương chính là y thuật thần kỳ của hắn. Tiến vào Phòng cấp cứu, Trương Dương nhíu mày chặt hơn. Bệnh nhân mang mặt nạ dưỡng khí, từ thân thể cho đến trên mặt có vẻ sưng phù rất nghiêm trọng, trên người còn có nhiều chỗ đã bắt đầu thối rữa. Nếu không phải bên cạnh có các loại máy móc đo số liệu vẫn đang thong thả nhúc nhích, bất luận người nào chỉ liếc mắt nhìn đều sẽ cảm giác đây chính là một cái xác thối. Hiện tượng dị ứng ở đây xác thực quá đủ nghiêm trọng, có thể khiến cho bệnh nhân chống đỡ được đến thời điểm hiện tại đều không phải chuyện dễ dàng. Trương Dương đi tới trước, ngón tay đè xuống mạch khẩu bệnh nhân, sau đó hắn nhíu mày chặt hơn. Mạch tượng cực kỳ yếu ớt, hầu như chính là ngọn đèn cạn dầu, không chỉ có như vậy, bệnh nhân còn bị suy tim, thận suy kiệt các loại triệu chứng nghiêm trọng tổng hợp lại. Chẳng trách bệnh viện tỉnh không chịu nhận, ca này nói rõ ra thì chính là sắp xong đời, bọn họ mà nhận thì bằng với chết trong tay họ, ảnh hưởng đối với họ cũng không dễ chịu gì. - Khốn kiếp!Trương Dương không nhịn được thầm mắng một tiếng, tình trạng người này so với Vương Thần lúc trước còn nghiêm trọng hơn, Vương Thần khi đó đã có phân nửa bước chân tiến vào Quỷ môn quan. Người này nói không dễ nghe chút thì hai chân đều đã tiến vào, chỉ còn lại cái đầu vẫn ở bên ngoài khổ sở giãy dụa , tùy lúc mà có thể có xong đời. Sau khi mắng, Trương Dương liên tục đưa ngón tay điểm xuống trên thân thể người bệnh. Lúc điểm xuống, Trương Dương còn cảm giác được da dẻ người này đã sưng phù, một khi dùng lực lớn hơn cũng có thể trạc phá làn da khiến máu tươi chảy ra. Thấy cảnh này Trương Dương trong lòng càng chửi rủa ác hơn. Đều nghiêm trọng như vậy mới gọi hắn, trước đó những người này là làm ăn cái gì không biết, chỉ xem tình trạng bệnh nhân như thế Trương Dương liền rõ ràng, giải phẫu xong tính đến hiện tại chí ít cũng đã hai giờ trở lên. Hắn nếu là có thể đến sớm hơn hai tiếng thì sẽ không đến mức để bệnh nhân thảm như vậy. Bị trễ nải mất thời gian hai tiếng khiến Trương Dương cũng không chắc được mấy phần nữa. Trên thực tế cũng là như thế, giải phẫu là tiến hành lúc chín giờ sáng, chưa tới nửa tiếng liền xảy chuyện bất ngờ, sau đó vẫn cố cứu giúp, mãi đến tận lúc thực sự không được nữa mới thông báo cho Trương Dương. Sau khi điểm qua, Trương Dương cấp tốc đem hộp kim châm ra, trực tiếp lấy ra bốn cái châm, đồng thời đâm xuống trên thân thể người bệnh. Bốn cái châm này đều cắm vào trên đầu, đều là tại các trọng huyệt. Sau đó, Trương Dương lại lấy ra tám cây ngân châm, nhanh chóng đâm xuống, mười hai kim đâm xong, hắn mới lần lượt gảy gảy để ngân châm 'Ong ong' rung động. Vào lúc này Trương Dương mới lấy hơi, tiếp tục hạ châm trên thân thể người bệnh. Một hộp châm hạ xong, Trương Dương mới chậm rãi ngẩng đầu, trên trán hắn đã mướt mồ hôi. - Trương Dương, thế nào rồi?Ngô Hữu Đạo vội vàng hỏi một tiếng, Trương Dương là tay châm thuật làm cho ông ta bội phục, hiện tại nhìn thấy Trương Dương ra tay, trong lòng của ông ta cũng tự tin lên bao nhiêu. - Tôi cũng không rõ, hiện tại giai đoạn nguy hiểm chưa qua, còn phải xem kỹ hẵng nói, sau này gặp phải ca bệnh như vậy, nhất định phải sớm báo cho tôi biết còn kịp, lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh!Trương Dương lắc đầu, tình trạng bệnh nhân bây giờ quá nghiêm trọng, coi như là hắn cũng không còn cách nào hoàn toàn chắc chắn. Đối với Trương Dương mà nói, điều này hoàn toàn đều là không nên, có thể phòng ngừa, hắn ở ngay Trường Kinh, hôm nay là không đi làm, nhưng xuất hiện ca bệnh bọn họ không lo được thì hẳn là thông báo hắn một tiếng mới đúng, chí ít người trong bệnh viện đều biết hắn có thể ứng phó với các bệnh trạng khẩn cấp. Không thông báo với hắn, trái lại còn gọi người trên tỉnh đến, sao cứ cảm giác lẫn lộn đầu đuôi, cũng khó trách Trương Dương nói chuyện lại dùng ngữ khí nặng nề như vậy, đây rất rõ ràng không coi hắn là người phe mình. Giả như ở kiếp trước, bệnh viện kia của hắn nếu dám làm như thế, hắn sẽ trực tiếp truy cứu trách nhiệm của bác sĩ phụ trách, khi đó hắn có cái quyền hạn này, cái chức phó viện trưởng khi đó của hắn không phải là bỗng dưng có được. Ngô Hữu Đạo hơi sững sờ, rồi cũng nhẹ nhàng lắc đầu. Ông ta đối với Trương Dương rất là tán thành, ông ta rất rõ về y thuật của Trương Dương, nếu như để Trương Dương đến sớm một chút, có lẽ sẽ không xuất hiện hậu quả nghiêm trọng như vậy. Lúc trước ông cũng đã đề cập tới kiến nghị này, nhưng đáng tiếc khi đó đều không được coi trọng như vậy, cứ nghĩ dựa vào chính bọn họ liền có thể thành công nên mới cự tuyệt đề nghị này, cuối cùng mới tạo thành cục diện trước mắt. Nếu cứu nôit bệnh nhân thì còn nói được, nếu như cứu giúp không nổi, phỏng chừng Trương Dương còn có thể nổi giận hơn. - Chuẩn bị cho tôi dao phẫu thuật, loại nhỏ, số mười lăm!Trương Dương đột nhiên nói một câu, lúc nói chuyện cũng không quay đầu lại, trong Phòng cấp cứu chỉ có hắn, Ngô Hữu Đạo với một y tá, y tá nghe thấy rồi mà vẫn đứng đực ra đấy. - Khẩn trương đi chuẩn bị , cứ theo lời Bác sĩ Trương mà làm!Ngô Hữu Đạo nhắc nhở, y tá kia cuối cùng cũng coi như phản ứng lại, vội vàng gật đầu. - Trương Dương, có cần chuyển sang phòng giải phẩu hay không?Chờ sau khi y tá rời khỏi, Ngô Hữu Đạo mới nhẹ giọng hỏi một câu. - Không cần, tôi không phải muốn giải phẫu, bệnh nhân hiện tại cũng không thể lộn xộn!Trương Dương lắc đầu, hắn muốn dao giải phẫu là có những tác dụng khác, vào lúc này trạng thái bệnh nhân căn bản không thích hợp lên bàn mổ, nếu đưa vào phòng giải phẩu thật, giải phẫu còn chưa bắt đầu người này khả năng đã xong đời rồi. Ngô Hữu Đạo gật đầu một cái, không nói gì. Qua một lúc, y tá liền mang dao giải phẩu cùng thiết bị đồng bộ đến, bên ngoài Từ Vũ cùng Đường Hiểu Quyên đều đang lo lắng chờ đợi, bọn họ rất muốn vào , nhưng đáng tiếc Trương Dương không đồng ý. Đối với Trương Dương mà nói hiện tại mấu chốt nhất chính là trị bệnh cứu người, thêm mấy người chỉ thêm phần phiền phức. Trương Dương không có cầm dao giải phẩu, mà là đi tới bên người bệnh nhân, lại gảy lên mấy cây châm một lần nữa. Những cây châm lay động không ngừng, Trương Dương lần này khiến chúng lay động càng mạnh hơn, Ngô Hữu Đạo chú ý tới, lần này Trương Dương châm cứu đều là trên một số huyệt vị trọng yếu, có thể xếp thành một đường liền mạch. Sau đó, Trương Dương mới cầm lấy cánh tay bệnh nhân, ở phía dưới lót cái chậu, một dao rạch lên tay bệnh nhân. Cô y tá vội vàng che miệng lại, trừng to hai mắt, cô nàng đã thấy rất nhiều bác sĩ cứu giúp bệnh nhân, nhưng nào có ai như Trương Dương trực tiếp hạ đao “chọc tiết” như vậy, lại còn trực tiếp tạo ra trên cánh tay một lỗ hổng lớn như thế. Ngô Hữu Đạo cũng chăm chú nhìn, nhưng ông ta cũng không nói gì cả, ông ta hiểu Trương Dương làm như vậy khẳng định là có cái lý của hắn. Cánh tay bệnh nhân bị rạch một đường, từ đó lập tức chảy ra một dòng máu đen, dòng máu theo cánh tay của hắn chảy xuống cái chậu phía dưới. Trương Dương nhìn dòng máu đã biến thành màu đen mà nhíu mày càng chặt. Ngô Hữu Đạo cũng chú ý tới những dòng máu này, huyết sắc so với bình thường rõ ràng không giống nhau, thực sự là quá sẫm màu, đều sắp biến thành màu tím đen, huyết dịch chảy xuôi ở trong thân thể như vậy, ngẫm lại cũng có thể biết sẽ không có tác dụng gì hay ho cả.