Từ trên ghế salon đứng lên, Trương Dương đi ra ngoài. Một mình Long Thành ở bên ngoài, đang sốt vó đi đi lại lại, nhìn thấy TrươngDương đi ra, anh ta lập tức chạy đến, trên mặt hiện lên đầy lo lắng. Lúc này anh ta đang lo lắng cho Long Phong. Giống như lúc đầu anh ta lo lắng cho Trương Dương vậy, lúc này Long Thành cũng không hiểu nổi tâm trạng của mình nữa, cả hai người dù là ai anh ta cũng lo lắng. - Xử trí người này thế nào giao cho anh đấy, em có chút việc đi ra ngoài!Trương Dương nói với Long Thành một câu, bèn rời khỏi phòng, Long Phong tội không đáng chết, Trương Dương cũng không định giữ lại tính mạng của anh ta, xử trí thế nào khiến cho Trương Dương rất đau đầu, chi bằng cứ giao cho Long Thành. . Cứ cho là Long Thành tha cho anh ta thì cũng không sao, điều này cũng giúp ích cho Long Thành, coi như lợi dụng đồ bỏ đi. Sau khi Trương Dương đi, chỉ còn lại Long Thành đầy lon lắng, sự việc ngày hôm nay gây kích động mạnh đến anh ta, đáng tiếc là sự việc anh ta không thể khống chế được, hiện tại chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi. Trương Dương đi không lâu thì Long Phong tỉnh dậy. Long Thành không dám chậm trễ, tiếp đón Long Phong nhiệt tình, bất luận là Long Phong hỏi gì, Long Thành đều thành thật trả lời. Quan niệm được hình thành từ nhỏ khiến cho anh ta đứng trước mặt đệ tử nội môn không hề có một chút ý nghĩ phản kháng, không có Trương Dương ở đây, anh ta chỉ có thể nghe lời Long Phong. May mà Long Phong không làm khó anh ta, sau khi hỏi được những gì mình muốn, liền tự động rời đi. Hỗ Hải, là nơi Hoa Đà Cư. Trong căn phòng lớn ở sau vườn, hai mươi mấy người cùng với đệ tử Trương gia đang ngồi đợi. Trước mặt mỗi người đều có một cốc nước, lá trà bên trong đã đổi rất nhiều lần, sau khi người của gia tộc Hiên Viên đi khỏi, họ liền ngồi ở đó chờ hồi âm. Lúc bấy giờ là buổi tối, họ cũng đã ăn cơm tối, nói là cơm tối chư thực ra chỉ là tập trung ăn nhanh một bữa, lúc đó cũng không ai có tâm trạng đi nơi khác. Họ đều hiểu, sự việc lần này nằm ngoài ý nghĩ của họ, trước khi có tin tức, không ai có thể rời đi. - Đã mười tiếng đồng hồ trôi qua, cũng không biêt là thế nào nữa!Trương Tùng người phụ trách phòng thuốc nói một câu trước, Trương Dương là do anh ta phát hiện ra, sau đó báo cho ông ba của mình. Trương Tùng là người có dã tâm rất lớn, tính cách của anh ta và ông ba Trương Huyễn của anh ta rất giống nhau, bình thường quan hệ của hai người gần gũi nhất, Trương Huyễn từng thể hiện qua, tương lai Trương Tùng là người thích hợp nhất kế nghiệp gia tộc. Không có mói quan hệ này, Trương Tùng cũng không thể trấn thủ ở phòng thuốc này được. Phòng thuốc là một nơi quan trọng nhât của Trương gia, những người khác trong Trương gia đều làm ở phòng khám, bất cứ ai chẩn đoán, kê đơn thuốc đều phải đếnphòng thuốc lấy thuốc, đơn thuốc của họ cũng đều phải qua tay TrươngTùng. - Tiểu Tùng, bình thường cháu là người bình tĩnh nhất, bây giờ sao vậy?Trương Huyễn trước khi nói câu đó, thời gian 10 tiếng đồng hồ đã trôi qua, thực ra ông ta cũng nóng ruột, chỉ là không nói ra mà thôi. Cảm thấy giọng nói của mình có chút nặng nề, Trương Huyễn lại nói thêm:- Chỉ cần người của gia tộc Hiên Viên ra tay, sẽ không có bất cứ vấn đề gì, thằng nhóc đó cho dù có nội công. Nhưng tuổi còn quá trẻ, căn bản không thể là đối thủ của người nhà Hiên Viên, người đến lần này, lại là thanh niên nổi bật trong gia tộc Hiên Viên!- Cháu xin lỗi, ông ba, là cháu quá vội vàng!Trương Tùng vội vàng gật đầu, Trương Huyễn lại cưỡi mãn nguyên. - Yên tâm. Người của gia tộc Hiên Viên đã ra mặt sẽ không có vấn đề gì xảy ra!- Nói không chừng, tên tiểu tử đó đã bị người của gia tộc Hiên Viên bắt rồi, đang trên đường đưa đến đây!- Lát nữa ta cũng muốn tham gia thẩm vấn, sẽ điều tra hết tất cả những gì của thằng nhóc này, dựa vào cái gì mà đồ của họ Trương chúng ta lại nằm trong tay hắn. Những người khác cũng cười cười nói nói, kiểu bàn luận như thế này không có trước đây. Trong thời gian chờ đợi, chuyện mọi người thảo luận nhiều nhất là xử lý Trương Dương thế nào. Họ thậm chí còn đưa ra được một phương án. Đầu tiên là xử lý những bí kíp, bí kíp nên do tất cả các thành viên của họ Trương cùng hưởng, có điều họ cũng nói, những bí kíp này chỉ truyền nam không truyền nữ, không có ai được phép truyền ra ngoài. Để phòng ngừa điều này, họ còn mô phong gia thế Hiên Viên, tạm thời lập nên một hội trưởng lão. Tất cả hội chỉ có ba vị trưởng lão, là ba người có thân phận cao nhất trong nhà họ Trương hiện nay, ba người này quản tất cả bí kíp của nhà họ Trương, có thể nói cũng chỉ ba vị này mới biết được nội dung của những bí kíp này. Có điều những bí kíp này cũng không phải là không công khai, mỗi người trong gia tộc đều có thể biết một đơn thuốc, đông thời kết hợp những dược liệu của đơn thuốc, sau này loại thuốc đó sẽ do chính người đó nắm giữ. Bất luận là ai kết hợp thuốc, gia tộc đều ủng hộ nhiệt tình, đương nhiên, phương thuốc tìm ra sẽ phải giao cho dòng họ, mỗi người nhiều nhất chỉ được giữ ba phương thuốc cho riêng mình. Ngoại trừ cách phối thuốc ra, cái quan trọng nhất là cách luyện nội công. Về điểm này trong gia tộc cũng đã thảo luận qua, phải có sự quản lý chặt chẽ. Tất cả những người đang ở đây đều có thể luyện, bản thân mỗi người họ đều là hạt nhân của dòng họ, tất cả đều là nam. Sau này thành viên của gia tộc, ngoại trừ nam, tất cả nữ đều không dạy nội công, truyền nam không truyền nữ, truyền con không truyền học trò, điểm này tất cả những người ở đây đều áp dụng. Vẫn chưa lấy được đồ, họ đã phân chia xong xuôi, không thể không nói những người này cũng đủ ‘cực phẩm’ được. Có điều đây cũng phản ánh họ đều tin tưởng tuyệt đối vào gia tộc Hiên Viên. - Tôi đoán không đến một tiếng nữa, người của dòng họ Hiên Viên sẽ mang hắn về đây. - Tôi nghĩ không cần đến 10 phút, người sẽ được giải đến. - Ha ha, đợi thằng nhóc này nói ra hết những thứ chúng ta cần, chúng ta sẽ lấy mười ngón tay của hắn làm vật thí nghiệm, lưu lại làm kỉ niệm. Rất nhiều người đều ngồi ở đây cười lớn, gần như cứ cách mấy tiếng họ lại như vậy, đồng thời cũng để giết thời gian, và che giấu sự bất an trong lòng bọn họ. Đối với việc xử lý Trương Dương họ thực sự đã đi đến thông nhất. Dù sao cũng không thể để Trương Dương tiếp tục sống như vậy, lấy được thứ họ cần, họ sẽ phế cả hai chân hai tay của hắn, tạm thời giam lỏng, cho nên không thể giết chết Trương Dương, nhằm để xác minh chính xác những điều Trương Dương nói để tránh nhầm lẫn. - Ý kiến này của anh rất hay, vật xét nghiệm tôi sẽ giữ lại cho anh!Một âm thanh u ám bỗng nhiên vang lên, những người đang ngồi cạnh bên bỗng nhiên im bặt. Họ nhìn nhau. Âm thanh này rất kì quái, làm cho họ có ảm giác rờn rợn. - Ai, vừa rồi ai đã nói?Lão Tam Trương Huyễn gấp gáp kêu lớn một tiếng, ông ta còn nhìn mặt từng người. Vừa rồi nói người thí nghiệm chính là ông ta, thảo nào mà ông ta lại có phản ứng như vậy. Trên mặt tất cả mọi người đều có chút khó hiểu, còn lắc lắc đầu. Lời này tuyệt đối không phải là âm thanh phát ra từ bọn họ, họ cũng chưa từng nghe qua, rất xa lạ. Tất cả mọi người đều nhìn lại phía sau lưng mình, tim đập nhanh hơn, phòng của họ hiện tại là phòng họp, xung quanh đều là tường, căn bản không có người, nhưng ai ai cũng không kìm nổi mà nhìn lại phía sau. - Ông ba, âm thanh này cháu có chút quen thuộc!Trương Tùng đột nhiên sợ hãi kêu lên, trong mắt anh ta còn mang đầy hoảng hốt. Anh ta không hề nhầm lẫn, âm thanh này anh ta có chút quen thuộc, anh ta và Trương Dương nói chuyện nhiều nhất, ấn tượng về Trương Dương cũng sâu đậm nhất, nên cũng cảm thấy quen thuộc nhất với âm thanh này, trong phút chốc đã nghĩ ra. Bọn họ đều đang bàn cách làm thế nào để bắt Trương Dương, sau đó đưa lên chảo dầu chiên rán, đòi những thư mình muốn qua miệng của người ta. Lúc này đột nhiên nghe được giọng nói của người này, cho nên thấy chột dạ mà cảm thấy sợ hãi. -Tiểu Tùng, cháu nói rõ xem cuối cùng là ai?Trương Huyễn Tiền hỏi lớn, thật ra ông ta cũng cảm thấy giọng nói này quen thuộc, chỉ có điều không nghĩ nhiều như thế, hoặc là ông ta không muốn nghĩ nhiều như thế. - Trương Dương!Nuốt nước miếng, Trương Tùng mới chầm chậm thốt lên hai từ. Trương Dương, cái tên này thì ai không xa lạ, mấy ngày nay đều nhắc đến, hôm nay lại đang thảo luận lại một lần. Bọn họ nhiều người như vậy đang tụ họp tại đây, đang chờ người của gia tộc Hiên Viên bắt người này đến, rất nhiều người đều muốn biết người này cuối cùng trông như thế nào. Không ai ngờ răng TrươngTùng lại nói ra cái tên này. Mặt Trương Huyễn Tiền cũng biến sắc, Trương Tùng nói như vậy, tuy trong lòng ông ta không muốn nhưng cũng phải chấp nhận,giọng nói này rất giống Trương Dương. Họ trước đây từng nói chuyện với nhau, cũng từng bàn luận với nhau, nên rất rõ giọng nói của Trương Dương. - Là ai đang gây rối, lập tức ra đây cho ta!Trương Huyễn Tiền đột ngột đứng dậy, nhìn tất cả mọi người trước bàn một cách hung dữ. Ông ta không muốn tin người nói vừa rồi là Trương Dương, ông ta tin rằng người ở đây cố ý làm trò, nhưng ông ông ta lại không nghĩ xem, người thật sự gặp qua Trương Dương chỉ có ông ta và Trương Tùng. Cho dù có mạo danh cũng không thể được. - Hỏi, cố gắng hỏi, xem xem có thể hỏi ra là ai!Một giọng nói mơ hồ lại truyền đến, giống như truyền đến từ bốn phía, lần này họ càng nghe rõ, không phải là bất cứ ai trong bọn họ ngồi ở đây. Những người này cũng trở nên vô cùng sợ hãi, nhìn về bốn phía. - Ai, tại sao lại như con chuột nhắt thế, mau ra đi. Trương Huyễn Tiền nói lướn,trên mặt anh ta mang chút hoảng sợ, lần này ông ta nghe rất rõ, âm thanh không phải vọng ra từ phía bọn họ. Điều này khiến ông ta muốn tự lừa dối mình cũng không có cơ hội. - Két!Cửa lớn mở ra, đây là phòng họp nên cửa rất lớn. Một thanh niên rất trẻ bước từ bên ngoài phòng họp vào, hắn ôm trong lòng một chú chồn trắng, đang cười nhìn những người trong phòng. Nhìn thấy người vừa bước vào, Trương Tùng và Trương Huyễn Tiền đều đột nhiên trở nên trắng bệch. - Trương Dương!Một lát sau,Trương Huyễn Tiền mới khó khăn thốt ra được hai chữ, người mà bọn họ đợi cuối cùng cũng đã đến, chỉ tiếc là không giống như dáng vẻ mà họ tưởng tượng, bị người ta bắt trói lại, mà còn tự mình đi đến. Nghe Trương Huyễn Tiền gọi ra cái tên đó, sắc mặt của tất cả bọn họ đều biến sắc. Họ đang nhờ người đi bắt Trương Dương, Trương Dương lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt họ,điều này có nghĩa là thế nào ai cũng hiểu rất rõ. - Bang bang!Trương Dương bước hai bước về phía trước, bước chân của hắn không mạnh nhưng lại giống như chiếc búa tạ giáng vào trong lòng họ, theo bản năng ai cũng nắm thật chặt thân mình lại. Cửa phòng họp mở ra rồi tự động đóng lại, bây giờ trong phòng lại thêm một người nữa, đang đứng đó. - Trương Dương, cậu đến đây làm gì, đây là nơi riêng tư, cá nhân cậu lại tự ý xông vào. Trương Tùng lấy hết can đảm lên giọng, hỏi lớn một câu, trong lòng anh ta nghĩ lúc bấy giờ toàn là công an, anh ta thậm chí định rút điện thoại ra gọi công an. Lúc bấy giờ chỉ có báo công an mới làm anh ta yên tâm hơn một chút. - Chi chi chi…. !Tia Chớp đột nhiên nhảy ra ngoài, dạo một vòng trên cánh tay một trong hai người đó, hai chiếc điện thoại lập tức rơi xuống sàn, hai bộ vóng vuốt của nó quét một cái, hai chiếc điện thoại lập tức bay vào sát tường, sau đó mới nhảy về lòng của Trương Dương. Động tác của nó rất nhanh, khi trong khi đợi những người này phản ứng, nó đã ngoan ngoãn nằm trong lòng Trương Dương, làm như sự việc vừa rồi không phải là nó làm vậy. Tay Trương Tùng đưa vào túi lại thu lại, anh ta hiểu, Trương Dương nhất định không cho báo công an. - Tôi giới thiệu cho mọi người một người bạn, đây là Tia Chớp, mọi người tuy là huyết mạch của nhà họ Trương, 《 Kỳ Vật Chí 》mọi người chắc ai cũng biết, trong 《 Kỳ Vật Chí 》có ghi chép về chồn đuôi cáo, Tia Chớp chính là linh thú chồn đuôi cáo. Trương Dương vuốt ve lông của Hồ ly rồi cười nói. Hắn vừa nói xong, ba vị lớn tuổi nhất đều thở dài một tiếng, những người khác mặt đều biến sắc. Trương gia không truyền ra ngoài, chỉ có phương thuốc bí mật và khí công tổ tiên truyền lại, những cuốn sách khác ai cũng có thể xem, bao gồm một vài cách chữa bệnh tâm đắc. Năm đó còn nhỏ đã xem qua khá nhiều, 《 Kỳ vật chí》 còn được anh ta ghi lại. Chính vì mọi người ai ai cũng biết nên mới có phản ứng như vậy, chồn đuôi cáo là linh thú của trời đất, còn là một trong mười con vật độc nhất, chỉ với con vật nhỏ này có thể hủy diệt toàn bộ số người có mặt ở đây. Lúc đó bọn họ vẫn còn đang nghi ngờ thân phận của Tia Chớp. Nhưng với tốc độ nhạy bén như vậy, cũng chỉ có linh thú mới có thể làm được, hơn nữa dáng điệu của tia chớp, thực sự giống hệt với chồn đuôi cáo trong truyền thuyết. - Trương Dương, không biết đêm khuya thế này đến đây có việc gì?Trương Huyễn Tiền nhẹ giọng xuống, hỏi nhỏ một câu. - Mọi người đều đang đợi tôi sao, lại còn muốn lấy mười ngón tay của tôi làm thí nghiệm, tôi không đến làm sao làm hài lòng mọi người được đây?Trương Dương cười khẽ, lúc nói giọng rất mềm mại, giống như nói chuyện với bạn cũ. Đáng tiếc là mặt của tất cả mọi người đều biến sắc, đặc biệt là Trương Huyễn Tiền, khuôn mặt lúc này trông khó coi nhất. Người muốn lấy ngón tay của Trương Dương làm thí nghiệm chính là ông ta. - Trương Dương, ta nghĩ có lẽ cháu hiểu lầm rồi, chúng ta đều là dòng dõi thánh y, là người một nhà!Trương Huyễn Tiền cười, nhưng nụ cười của ông ta có chút gượng gạo, hơn nữa còn mang chút mếu máo. - Không sai, chúng ta là người một nhà!Trương Dương mỉm cười gật đầu, sắc mặt Trương Huyễn Tiền dần dần sáng lại, chưa kịp nói, khuôn mặt lại biến sắc. Trương Dương nói một câu, trực tiếp đâm trúng tâm đen của ông ta, không chỉ ông ta mà còn trúng vào tâm đen của tất cả mọi người. Trương Dương nói:- Chính vì là người một nhà, tôi mới đi đến đây, huyết mạch Thánh y, đệ tử đới thứ 19 Trương Dương nhà họ Trương, đặc biệt đến để thanh trừ môn hộ!Nói câu này, thần săc của Trương Dương trở nên vô cùng nghiêm nghị.