Điều đó không thể nào, cho dù Trương Đạo Phong không chết thì ông ta cũng không thể đem phương thuốc bí truyền của tổ tiên truyền lại cho người khác được. Ông già lại lắc lắc đầu nói. Ông ta vẫn không thể nào tin được lời nói của Trương Dương. Nhưng ông ta cũng hơi dao động, chí ít cũng có nghi ngờ sự tồn tại của Trương Đạo Phong. Ông ta cũng cảm giác rằng Trương Đạo Phong còn sống, nếu không sao lại có người có thể có được phương thuốc bí truyền của tổ tiên Trương gia được. Có người nghi ngờ Trương Đạo Phong còn sống là chuyện tốt đối với Trương Dương. Có người như vậy ở đây sẽ giúp hắn giảm được rất nhiều phiền toái. Những điều hắn không giải thích rõ ràng được sau này, cũng có thể đổ lên trên người của ông này. Được rồi, tôi cũng đã kể chuyện của tôi cho các ông nghe, bây giờ chúng ta cũng nên nói đến chuyện những dược liệu kia rồi nhỉ?Trương Dương khẽ mỉm cười, lập tức đổi đề tài. Hắn không ngờ ở Hỗ Hải còn có một chi nhánh của Trương gia. Nếu như thần đồng y thuật học được y thuật của Trương Dương thì tất nhiên sẽ trở thành một chi nhánh của Trương gia. Chi nhánh này phát triển khá tốt, tuy nói đây là phòng khám của bọn họ nhưng cũng có tính chất của bệnh viện. Hơn nữa còn là một bệnh viện Trung y nữa. Điều này thật đáng trân trọng. Chuyện dược liệu không thành vấn đề, chỉ cần cậu cần, chúng ta đều đã cung cấp, miễn phí tặng cho cậu cũng chẳng sao. Trương Tùng đột nhiên xua xua tay. Lông mày Trương Dương hơi nhíu lại, làm gì có chuyện ai cho không ai cái gì bao giờ. Đạo lý cơ bản này hắn biết rất rõ. Trương Dương còn chưa mở miệng từ chối, Trương Tùng lại bắt đầu nói:Cậu Trương, dược liệu chúng ta trực tiếp đưa cho cậu. Cậu xem có thể giao cho chúng tôi những phương thuốc mà cậu biết được không, để chúng tôi có thể phục vụ bệnh nhân tốt hơn? Cậu yên tâm, những phương thuốc này chúng tôi sẽ không lấy không của cậu. Chúng tôi có thể dùng tiền mua lại những phương thuốc này. Sau khi Trương Tùng nói xong, ông lão cũng quay đầy lại nhìn Trương Dương đầy khao khát. Điều gì cần đến vẫn phải đến. Mục đích lớn nhất của Trương Tùng và ông lão kia chỉ e chính là điều này. Bọn họ chỉ muốn những phương thuốc trong tay Trương Dương. Rốt cuộc hắn đã hiểu được ý tứ của bọn họ. Sự thật là thế, ông cụ kia sau khi nhận ra đây là Cam thảo phục linh sâm thì rất kích động, nghĩ rằng đã tìm được người bào chế thuốc và sẽ học lấy cách bào chế thuốc. Ông nội của ông cụ năm đó, hóa ra chính là vị thần đồng kia. Chỉ học được y thuật mà không học được phương thuốc bí truyền của Trương gia đã trở thành điều day dứt trăn trở lớn nhất đối với ông ta. Bọn họ đều biết rất rõ tầm quan trọng của những phương thuốc bí truyền này. Học được y thuật, cùng lắm chỉ có thể là một thầy thuốc giỏi hoặc là có chút tiếng tăm. Nhưng học được những phương thuốc bí truyền này thì sẽ là danh y thực sự rồi, được liệt vào hàng ngủ danh y hàng đầu của Trung y. Học nhiều hơn một chút, thậm chí sẽ trở thành thần y được mọi người sùng bái. Bất kì thầy thuốc nào e rằng cũng không thể chống lại được sự hấp dẫn này. Trương Tùng và ông cụ kia cũng thế. Những phương thuốc bí truyền này có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời bọn họ, thậm chí cả vận mệnh của toàn gia tộc. Nếu thực sự có được những phương thuốc này, bọn họ chẳng khác nào ngang hàng với Trương gia, thay thế Trương gia có lịch sử một ngàn tám trăm năm thần thánh kia. Một ngàn hơn tám trăm năm kia, Trương gia không biết đã cho ra bao nhiêu vị thần y, lưu lại biết bao nhiêu phương thuốc bí truyền hữu dụng. Những phương thuốc này đối với mỗi thầy thuốc Trung y bọn họ mà nói, đều là những của cải lớn. Cậu Trương, mỗi một phương thuốc tôi ra giá mười ngàn tệ. Có bao nhiêu chúng tôi mua bấy nhiêu, cậu thấy thế nào?Thấy Trương Dương không nói gì, Trương Tùng lại tiếp tục nói. Mười ngàn một phương thuốc, nghe không nhiều lắm, nhưng thực ra không phải như vậy. Nếu trong tay Trương Dương thực sự có cả ngàn phương thuốc thì số tiền bọn họ bỏ ra mua cũng tốn đến mười triệu. Loại khả năng này không phải là không có, Trương gia có truyền thống lâu đời như vậy, mỗi vị tổ tiên chỉ cần sáng tạo ra vài phương thuốc, tích lũy lại thì số lượng cũng thật khó lường. Lúc này Trương Tùng đã bắt đầu dùng tiền bạc để mua chuộc Trương Dương rồi. Thật ngại quá, tôi có việc cần phải đi trước!Trương Dương khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy nói. Hắn còn quay đầu lại nhìn Trương Tùng và ông lão kia, trong mắt rõ ràng lộ vẻ thất vọng. Thực ra ngay từ đầu, sau khi biết được câu chuyện về vị thần đồng kia, Trương Dương có cảm giác rất thân thiết với bọn họ. Dù sao đây cũng là một chi nhánh của Trương gia, là những người có quan hệ gần gũi với Trương gia nhất trên thế giới này. Chỉ có điều Trương Dương không nghĩ tới, bọn họ không ngờ tìm đến mình mua phương thuốc bí truyền. Nếu đã là phương thuốc bí truyền do tổ tiên truyền lại, sao có thể dễ dàng đưa cho người ngoài như vậy. Không cần phải nói, phương thuốc cần đến rất nhiều dược liệu để bào chế, ngoài ra còn cần dùng nội công để hỗ trợ. Bọn họ không có nội công, cho dù chiếm được phương thuốc cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Đừng, cậu Trương, chúng ta hãy thương lượng một chút. Nếu cậu không hài lòng về mức giá này thì có thể tự ra giá, chúng tôi chắc chắn sẽ không để cho cậu chịu thiệt!Trương Tùng vội vàng lắc lắc đầu nói. Ông ta còn tưởng rằng Trương Dương chê tiền ít. Tiểu Tùng nói không sai, hơn nữa chúng tôi chỉ cần phương thuốc, lại không muốn độc quyền gì. Những phương thuốc này lúc cậu vẫn có thể sử dụng như trước, như thế chẳng khác nào chưa không bị thiệt thòi gì cả!Ông cụ nhẹ nhàng nói, khi nói xong thì nhìn Trương Dương chằm chằm. Ông hy vọng có thể dùng tiền bạc mua chuộc được Trương Dương, lấy được những thuốc này. Vừa mới nghe thì Trương Dương dường như không có thiệt thòi gì cả. Dù sao hắn chỉ cần đưa ra phương thuốc là được. Bình thường hắn dùng là cũng không nhiều, bán đi rồi nhưng bản thân hắn vẫn có thể tiếp tục sử dụng. Trương Dương đứng ở nơi đó, quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Bây giờ thì hắn đã hiểu rằng hai người này căn bản không cần quan tâm hắn có phải người của Trương gia hay không, mà bọn họ chỉ để ý đến những phương thuốc bí truyền trong tay mình, chỉ muốn mình giao lại chúng cho họ là được. Đối với bọn họ mà nói, Trương Dương nếu không phải người của Trương gia cũng được. Nếu không phải người của Trương gia, tất nhiên cũng sẽ không giữ chặt và bảo vệ phương thuốc giống như Trương gia. Dù sao tất cả mọi người không phải truyền nhân của Trương gia, đều không có tình cảm nhiều với những phương thuốc này đến vậy, có tiền mà mọi người cùng kiếm là đúng rồi. Nếu mười triệu một phương thuốc thì tôi có thể suy nghĩ một chút!Quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Trương Dương đột nhiên nhếch miệng cười cười, hai người đều là sửng sốt, lập tức trên mặt đều lộ ra vẻ tức giận. Mười triệu, bọn họ còn thật sự có, mỗi ngày kinh doanh đắt khách như vậy, bọn họ đã sớm tích góp được một khoản tiền. Khoản tiền này nhiều hơn chín con số. Nhưng khoản tiền này không thuộc về riêng người nào trong bọn họ, mà là tài sản chung của cả gia tộc. Có hơn mấy chục người trong gia tộc đều làm việc ở trong phòng khám này. Đây là của cải mà họ cùng xây dựng nên. Nếu thực sự cầm mười triệu của bọn họ để mua một phương thuốc, sự việc này tuyệt đối không thể nào. Bọn họ biết rất rõ rằng phương thuốc gia truyền của Trương gia cũng không chỉ có một. Bọn họ muốn không chỉ là một mà là toàn bộ. Nếu bỏ ra mười triệu mua một phương thuốc thì không biết cần đến biết bao nhiêu tiền mới mua được hết. Cho dù bọn họ được tính là có tiền nhưng cũng không chi trả nổi nhiều như vậy. Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là một phòng khám theo hình thức một bệnh viện, có thể kiếm được hơn trăm triệu đã là rất khá rồi. Nếu không phải ngày nào cũng kinh doanh phát đạt như vậy thì bọn họ cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế. Lúc này bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được, đây là Trương Dương cố ý đang đùa giỡn bọn họ. Cậu Trương, chúng tôi rất có thành ý, cậu nói như vậy dường như rất không có suy nghĩ. Thêm bạn thêm nhiều cơ hội, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, cậu cố sống cố chết giữ lấy vật không nên giữ đó, đối với cậu cũng không có lợi ích gì. Trương Tùng nghiêm mặt lại, trở nên rất khó coi, nham hiểm nói. Lời nói của ông ta rõ ràng có ý uy hiếp. Có nên giữ hay không, bản thân tôi tự biết. Nếu các ông đã không bán thuốc thì tôi đi trước đây. Trương Dương khẽ mỉm cười, tuy nhiên vẻ mặt của hắn lại lạnh như băng nói. Dám uy hiếp hắn, gan của người này cũng to thật. May là tâm trạng của Trương Dương coi như không tệ, không thèm chấp nhất với ông ta, bằng không cho dù bọn họ có mở phòng khám thì cũng phải đi nằm viện mấy tháng. Sau khi nói xong, Trương Dương liền đứng dậy đi ra ngoài, lần này hắn không còn dừng lại. Không được đi!Trương Tùng đột nhiên vội vàng kêu một tiếng, còn chạy tới, muốn giơ tay tóm lấy Trương Dương. Lúc này ông ta còn chưa nghĩ đến muốn dùng bạo lực ép Trương Dương giao ra phương thuốc, mà chỉ đơn thuần không muốn để Trương Dương đi. Trương Dương đi rồi thì , bọn họ còn đi đâu tìm được phương thuốc đây. Ai ôi!!!!Á!Tay của hắn vừa mới chạm đến bả vai Trương Dương đã bị hắn gạt ra, rồi ném thẳng xuống đấy. Hai tiếng kêu la thảm thiết vang lên. Sắc mặt Trương Dương cũng trở nên lạnh như băng một cách khác thường. Người này dám ra tay với hắn như vậy, nếu không phải hắn có võ giỏi thì hôm nay chẳng phải là bị giống như dê vào miệng cọp, bị những người này bắt cóc rồi hay sao. Sau khi ném Trương Tùng ra ngoài, Trương Dương nhìn lại mắt ông lão kia một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Chú Tam, gọi người, mau gọi người đi, không thể để cho hắn đi được!Trương Tùng nằm trên mặt đất, còn thảm thiết kêu lên. Trương Dương không nặng tay, tuy nhiên lần này cũng làm cho ông ta ngã đau điếng. Ít nhất thì mông ông ta cũng đau nhức, lúc này căn bản không đứng dậy được. Thôi đi, đừng gọi nữa, hôm nay chúng ta tính sai rồi!Ông cụ nhìn theo Trương Dương đang đi ra cửa chính, trong ánh mắt còn có vẻ sợ hãi. Tại sao? Đây chính là phương thuốc bí truyền của Trương gia, mỗi một phương thuốc đều có tác dụng rất lớn đối với chúng ta. Trương Tùng lúc này đang dần đứng dậy nói. Ông ta không biết rằng nếu không phải Trương Dương nể mặt ông ta là người của một chi nhánh Trương gia thì hắn đã khiến ông ta gãy xương bong gân, phải nằm liệt giường vài tháng rồi. Thứ mà hắn vừa dùng là công phu của Trương gia. Hắn biết công phu của Trương gia, hơn nữa còn có một trình độ nhất định nữa. Ông lão vẻ mặt chua xót, chậm rãi nói. Trương Tùng trên mặt cũng có chút ngạc nhiên, lập tức biến thành rất hoảng sợ. Ông ta biết công phu Trương gia đại biểu cho điều gì. Đối với bọn họ mà nói, đây là sự tồn tại của võ thuật cao đương đại. Theo như lời tổ tiên của bọn họ, sau khi luyện thành công phu Trương gia thì người có thể nhẹ như chim yến, võ nghệ cao cường, không có gì là không làm được. Câu này có chút khoa trương, nhưng công phu Trương gia quả thật rất lợi hại lại là sự thật, bằng không năm đó Trương Đạo Càn làm sao có thể ở đơn thương độc mã, còn đập tan nát bọn tiểu Quỷ, một người giết được rất nhiều tiểu quỷ. Trương Tùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông ta cũng biết được sự lợi hại của công phu Trương gia. Nếu Trương Dương thực biết công phu thì bọn họ có gọi thêm bao nhiêu người cũng cũng ngăn không được Trương Dương. Rời khỏi phòng khám, Trương Dương nhổ một bải nước miếng thật mạnh, còn quay đầu lại nhìn nhìn cái gọi là Hoa Đà Cư này. Lại nói tiếp cũng khá buồn cười, bọn họ tự xưng là Hoa Đà, nhưng y thuật học được lại là của Thánh y Trương Trọng Cảnh. Trương Dương đoán là bọn họ cũng muốn tự lập ra môn phái riêng để thoát khỏi sự ảnh hưởng của Trương gia hắn.