Thần Mộ

Quyển 7 - Chương 8: Lưu Huyết Đích Nhân Duyên

30-08-2024


Trước Sau

Tiểu Hầu gia ngồi trên lưng rồng cười dữ tợn, tay nắm chặt một thanh kiếm lớn kiểu phương tây, chém mạnh về phía Thần Nam, lưỡi kiếm phát ra đấu khí thanh sắc lấp lánh chói mắt, lạnh lẽo đáng sợ.
Đối diện với một đòn tấn công mạnh như vậy, Thần Nam không dám coi thường.
Hai tay nắm chắc lấy kiếm, thanh kiếm rộng được hắn giơ lên cao quá đỉnh đầu.
Lưỡi kiếm ảm đạm trong chớp mắt trở lên sáng loáng.
Ánh sáng kim sắc bao phủ trên kiếm, thanh kiếm lớn giống như một sinh mệnh không ngừng rung lên phát ra từng hồi âm thanh.
Một luồng sáng phát ra từ thanh kiếm dài chừng một trượng phóng lên trên.
Kiếm khí xuyên qua không gian, lưỡi kiếm sáng chói mắt.
Âm thanh lenh keng xé tầng không giống như tiếng kim loại va vào nhau, phát ra một khí tức chết chóc.
"Grào!!!" Tiếng gầm lớn của Phi long vang lên trên quảng trường làm đinh tai hết thảy mọi người.
Chỉ trong chớp mắt Phi long lao tới trước mặt Thần Nam.
Thần Nam chém mạnh ra một đạo kiếm khí sắc bén vô cùng, đập thẳng vào đấu khí của Tiểu Hầu gia làm nổ ra một luồng ánh sáng chói mắt.
Sau đó hắn nhanh chóng như một tia chớp lùi lại phía sau hai trượng.
Ở chỗ cũ vẫn còn lưu lại một cái bóng.
Hai vuốt của Phi long bổ nhào xuống chỉ chộp được không khí, lao mạnh xuống mặt đất.
Một chiếc hố lớn sâu chừng nửa trượng xuất hiện trên quảng trường, mặt đất rung chuyển.
Thần Nam đã nhảy lên trên không.
Đến khi cao khoảng ba trượng, hắn vung kiếm chém mạnh xuống.
Phi Long hất mạnh đầu lên, hai chiếc sừng nhọn dài chừng nửa trượng hướng Thần Nam đâm mạnh.
Cùng lúc này trường kiếm trong tay Tiểu Hầu gia phát ra một luồng đấu khí lấp lánh lao tới phía Thần Nam.
Thần Nam thét một tiếng lớn: "Chém!" Một lực lượng chí đại chí cường như sóng biển dâng trào lan toả trên quảng trường.
Thanh kiếm trong tay Thần Nam phát ra một luồng ánh sáng chói mắt như ánh sáng mặt trời.
Một luồng kiếm khí thực thể hóa dài gần hai trượng giống như một chiếc cầu vồng bắc qua bầu trời đột ngột xuất hiện trên không trung của quảng trường.
Một nguồn sức mạnh khủng khiếp xuất ra, cuồn cuộn trong mỗi tấc của không gian, bên ngoài quảng trường tất cả mọi người luyện võ xem trận chiến đều cảm thấy bị nén tới ngạt thở.
Một áp lực lớn vô cùng, nặng như núi Thái Sơn, đè xuống khiến cho mọi người thở không ra hơi.
Một kiếm uy lực này đã gần như làm cạn hết toàn lực của Thần Nam.
Đây là một kiếm mạnh mẽ nhất mà hắn có thể thi triển.
Một đòn mạnh như thế khiến cho Phi long cảm thấy hoảng sợ.
Tiểu Hầu gia biến sắc, tập trung toàn bộ công lực dồn vào thanh kiếm trong tay, đỡ đòn tấn công.
"Đoàng!" Một luồng sáng chói lòa giống như mười mặt trời chiếu sáng không trung, mỗi tấc không gian trên quảng trường đều vô cùng sáng chói, nguồn năng lượng trào ra, lan tỏa khắp nơi.
Tiếng rồng rít lên thê thảm vang lên trên không trung.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên đinh tai nhức óc, rồng đen lồng lộn bay lên trời, máu trào ra xối xả trên không.
Đợi tới sau khi trong quảng trường tĩnh lặng trở lại, có thể nhìn thấy hai chiếc sừng rồng dài nửa trượng nhuốm máu rơi trên mặt đất, cả quảng trường đã bị năng lượng đáng sợ tàn phá không thành hình, khắp nơi đều là những hố sâu.
Kiếm trên tay Thần Nam không chịu được kiếm khí thực thể hóa, dưới tác động của sức mạnh lớn như thế đã hoàn toàn vỡ vụn.
Hắc long gầm thét thảm thiết trên không trung, không ngừng lồng lộn.
Tiểu Hầu gia khóe miệng có vết máu, cố gắng túm lấy dây cương trên mình rồng.
Rất lâu sau con rồng mới bình tĩnh lại.
Nó không chỉ bị Thần Nam chém đứt hai sừng mà trên đỉnh đầu còn bị chém một vết đáng sợ dài chừng nửa trượng, máu không ngừng chảy ra, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương trắng.
Lúc này, ở ngoài đã có mấy trăm người đứng quan sát.
Tất cả đều bị tiếng gầm của Hắc long thu hút.
Lưỡi kiếm uy lực cực đại của Thần Nam thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của Hắc long, khiến cho tất cả những người tu luyện đứng xem trận đánh đều cảm thấy khiếp sợ, chân tay đều run rẩy.
Đặc biệt là những học sinh của tứ đại học viện càng cảm thấy kinh hãi.
Tuổi của Thần Nam không kém với họ là bao nhưng thân thủ lại lợi hại hơn rất nhiều.
Tiểu Hầu gia nộ hỏa thiêu đốt.
Con rồng mà gã yêu quý đã bị đánh thành bộ dạng này, bản thân cũng bị trọng thương.
Gã giận tới cực độ, không ngừng gầm thét.
"Hừm!" Thần Nam lạnh lùng gầm một tiếng.
Âm thanh biến thành tiếng trùy đập leng keng trong tim mỗi người trong quảng trường, khiến mọi người đều rùng mình.
Tiểu Hầu gia lại cưỡi Phi long lao xuống dưới, nhưng Hắc Long vô cùng sợ Thần Nam, lúc lại gần tốc độ của nó chậm đi rõ rệt, dường như không muốn tiến tới gần.
Đúng lúc này một tiếng cười nhạt vang lên trong quảng trường, giọng nói yêu kiều của cô ả xinh đẹp: "Ha ha, tiểu nha đầu nhà ngươi thật đáng yêu, để tỷ tỷ yêu một cái nào!" Thần Nam quay mặt lại, nhìn thấy cô ả xinh đẹp trong đám người của Tiểu Hầu gia đang bế Tiểu Thần Hi.
Tuy nhiên đó không phải là cách bế bình thường.
Hai tay của cô ả vòng chặt quanh người Thần Hi.
Thần Hi cau mày lại, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn nhưng cố gắng không kêu thành tiếng.
Thần Nam phẫn nộ, trong ngực giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Hắn tung mạnh ra một quyền, sức mạnh đáng sợ khiến cho Hắc Long buộc phải lùi lại đằng sau, hắn gầm lên một tiếng: "Tiện nhân bỏ Thần Hi ra!" Cô ả xinh đẹp kia cười khanh khách nói: "Ha ha! Ta sợ quá!" Một tay cô ả bế Thần Hi một tay vỗ nhẹ bộ ngực cao vút của mình.
Thần Nam vô cùng phẫn nộ, nhanh chóng xông về phía cô ả.
"Đứng lại!" Cô ả lạnh lùng nói, một tay ả đặt vào cổ họng của Thần Hi.
Cô ả lại cười khanh khách nói: "Yên tâm, ta sẽ thương yêu nó.
Tuy nhiên nếu ngươi làm bừa, đừng trách ta không khách sáo.
" Thần Nam uất hận dừng bước.
Hắn nhìn cô ả chằm chằm sau đó không biết làm thế nào đành lùi lại đằng sau.
Lúc này Tiểu Hầu gia lại cưỡi Phi long xông tới phía hắn.
Thanh kiếm trong tay Thần Nam đã vỡ vụn, hắn rút con dao găm trong ống giầy ra, đón lấy đòn tấn công của Phi Long.
Trên quảng trường tiếng rồng gầm thét động trời, kiếm khí, đấu khí, tràn ngập.
Năng lượng lan tỏa khắp nơi, sức mạnh đáng sợ len lỏi trong từng tấc không gian.
"Á!" Tiếng kêu đau đớn của Thần Hi đột nhiên vang lên.
Thần Nam trong lòng lo lắng, vừa tránh đòn tấn công của Phi Long vừa ngoái đầu lại nhìn.
Cô ả kia đang véo vào má Tiểu Thần Hi, khiến cho khuôn mặt mịn màng của cô bé không ngừng thay đổi hình dạng.
Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Thần Nam có thể nhìn thấy mặt Tiểu Thần Hi đã bị cấu bẹo tới bầm dập.
Hai mắt hắn bốc lửa, chỉ muốn phát điên.
Trong lúc Thần Nam phân tâm, đấu khí mà Tiểu Hầu gia ác độc chém ra đã phóng tới chỉ cách hắn ba thước.
Hắn vội vàng quay người vận chuyển huyền công, phát ra một luồng ánh sáng kim sắc chống đỡ lại với đấu khí mạnh đang tấn công tới.
Nhưng do quá vội vàng, màn ánh sáng dựng lên không ngăn chặn được toàn bộ đấu khí ở bên ngoài, hắn lập tức bị đánh bay ra.
Thần Nam quay cuồng trên không, bay xa ba trượng rồi rơi xuống.
Đòn tấn công của đấu khí mặc dù không làm cho Thần Nam bị nội thương nghiêm trọng nhưng vẫn làm cho ngực hắn đau đớn âm ỷ.
Hắn lau sạch máu ở miệng, nhìn chằm chằm cô ả nói: "Nếu như bây giờ ngươi buông Thần Hi ra ta thề sau này tuyệt đối không động tới ngươi.
" "Ha ha!.
.
" Cô ả xinh đẹp cười lớn nói: "Ngươi hôm nay còn mạng mà rời khỏi nơi đây thì hãy khoác lác.
" Bốn tên công tử quý tộc bên cạnh cô ả cũng cười theo, rõ ràng rằng bọn chúng đã quyết tâm lấy mạng Thần Nam.
Tiểu Thần Hi nhìn thấy miệng Thần Nam có máu tươi, lo lắng kêu lên: "Ca ca muội không sao, huynh đừng phân tâm...
" Lời còn chưa nói hết đã bị ả kia véo vào miệng.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!