Đến nỗi sau đó bàn tay đang vấn tóc của nàng cũng có chút run rẩy nhất thời không nắm chặt làm chiếc lược gỗ rơi xuống sàn, phát ra âm thanh lanh lãnh nhưng làm lỗ tai bị đau. Nàng hốt hoảng cúi người muốn nhặt lại cái lược nhưng một bàn tay thon dài đã đặt lên nó trước. Tay Lâm Hồi Âm suýt nữa đã chạm vào tay Dạ Huyền, nàng giốn như né tránh độc dược vậy, vội vàng rút tay về rồi nhanh chóng đứng bật dậy. Dạ Huyền thu động tác của nàng vào mắt, ánh mắt hắn trở nên âm tràm hơn. Cuối cùng chỉ biết nắm thật chặt chiếc lược gỗ. Nén lửa giận và khổ sở trong lòng xuống, tư thái nhàn nhạt đứng thẳng người, đưa chiếc lược đến trước mặt Lâm HỒi Âm. Lâm Hồi Âm chỉ nắm một góc nhỏ trên chiếc lược nhận lấy. Sau đó cố làm vẻ bình tĩnh liếc mắt nhìn Dạ Huyền một cái nói: "Cảm ơn. " Rồi xoay người ngồi lại trước gương đồng chải tóc. Tóc nàng đã chải vào nếp không thể nếp hơn được nữa nhưng nàng vẫn cứ chải, không biết nàng còn phải chải bao lâu nữa mới che được sự lúng túng của mình. Dạ Huyền lẳng lặng đứng sau lưng nàng, nhìn chằm chằm cử chỉ và thần thái của nàng. Ánh mắt không chớp lấy một cái. DÙ hắn chưa từng nói lời yêu, cũng không phải là người đặc biệt phong tình lãng mạn, nhưng hắn vẫn nhìn ra Lâm Hồi Âm là đang trốn tránh hắn. Nàng chỉ mong bây giờ hắn có thể nhanh chóng biến mất. Dạ Huyền cảm thấy phiền muộn, suốt một ngày chạy theo nàng đều không nói được lời nào. CHo nên hắn mới cố ý đợi nàng ở đây, hắn muốn nói rõ ràng với nàng tất cả mọi chuyện. Dạ Huyền quyết tâm không cho Lâm Hồi Âm cơ hội né tránh nữa, đột nhiên mở miệng giọng điệu nhàn nhạt kèm theo vài phần lạnh lẽo: "Tóc đã đẹp lắm rồi, bây giờ có phải chúng ta nên nói chuyện hôm qua xảy ra không?"Việc gì đến cuối cùng cũng phải đến... Lâm HỒi Âm biết mình có thể né tránh một ngày nhưng bây giờ thì không còn cơ hội để né tránh nữa. Nàng nhắm mắt một cái, hít một hơi thật sâu rồi xoay người, đặt chiếc lược lại vị trí cũ sau đó bước đến bàn nước rót hai ly trà, đẩy một ly đến phía đối diện, ly còn lại đặt trước mặt mình. Thuận tiện ngồi xuống ghế, nhìn Dạ Huyền mím môi nói: "Ngồi xuống rồi nói. "Dạ Huyền không cự tuyệt, bước tới đối diện với nàng. Nhàn nhã ngồi xuống, Lâm Hồi Âm thấy vậy thì cân nhắc lời nói một chút, sau đó lên tiếng: "Chuyện tối qua là ta không... "Lâm Hồi ÂM bị Dạ Huyền nhìn đến nỗi cảm thấy bồn chồn, nàng không thể phân biệt được lúc này Dạ Huyền rốt cuộc đang nghĩ gì nữa. Thậm chí nàng cũng không biết tiếp theo hắn muốn nói chuyện gì. Nàng là một cô gái nếu như hắn nói thẳng ra xem như chuyện tối qua như không phát sinh thì nàng liền trở thành người bị vứt bỏ. Hơn nữa nàng cũng biết có lẽ Dạ Huyền thật sự chê mình. Cả ngày hôm nay nàng luôn lo sợ chuyện này. Lâm Hồi Âm thấy Dạ Huyền mím chặt môi, thậm chí nàng cũng không biết hắn định nói gì, chỉ là thấy sợ vậy nên bất chợt mở miệng, cắt ngang lời hắn: "Để ta nói trước. "Dạ Huyền vốn định sẽ giải thích với Lâm Hồi Âm rằng tối qua hắn không nhin được.