"Biết dùng và dùng thuần thục khác nhau rất nhiều, trong quyển sách này có rất nhiều tâm pháp tu luyện, điều tức nội tức, nếu ngươi cũng không nhớ thì làm sao tăng tiên lực đây? Nếu như không cố gắng, cứ lười biếng như vậy sao có thể tu luyện thành tiên?""Học tập tiên thuật là quá trình bản thân cố gắng, ngươi không nên cảm thấy ngươi có thiên phú thì có thể buông lỏng, hôm nay ngươi lười biếng như vậy, ngày mai những người không có thiên phú cũng sẽ vượt qua ngươi. "Triêu Ca bình thường có một dáng vẻ tao nhã, thanh cao mà người khác không thể nào đến gần, nhưng lúc hắn tức giận lại rất làm người ta thấy áp bức. Lâm Hồi Âm bị dọa sợ đến ngậm miệng, không dám kháng nghị nữa. Lông mày Triêu Ca nhíu vặt nhìn Hồi Âm, ánh mắt nàng đen nhánh, linh động, cùng với ánh mắt của Thanh Âm đời trước giống nhau như đúc. Trong đầu hắn lại hiện về hình ảnh cô gái gieo mình từ đài tru tiên xuống, Thanh Âm chỉ dùng ba trăm năm đã có thể tu luyện thành tiên, mà nàng lười biếng như vậy biết khi nào mới thành tiên được. Tức giận trên mặt Triêu Ca bắt đầu trôi lơ lửng, ánh mắt hắn cực kỳ sắc bén quét về phía Lâm Hồi Âm nếu như nàng đã không biết cố gắng như vậy, vậy thì hắn sẽ ép buộc nàng phải học tập: "Sau Tinh Điện có một rừng trúc, nếu ngươi không muốn chép những khẩu quyết thần chú này thì hãy ra đó chém hết trúc đi!""Nếu chuyện cây trúc ngươi cũng làm qua loa lấy lệ... " Triêu Ca dừng một chút nhìn Lâm HỒi Âm lại chậm rãi mở miệng: "Từ nay về sau ta sẽ không để ý đến ngươi nữa. "Nói xong Triêu Ca liền phẩy tay áo xoay người rời đi. Lâm Hồi Âm nhận ra Triêu Ca đã thật sự nổi giận. Nàng không cố ý muốn lời biếng chỉ là nàng không thích học thuộc lòng hơn nữa một ngàn lần, muốn nàng chép đến khi tóc bạc luôn sao? Vậy nên khi phát hiện ra thuật kia nàng mới dùng. Chắc chắn bây giờ hắn đang rất thất vọng về nàng. Lâm Hồi Âm nhìn theo bóng lưng Triêu Ca rời đi, đáy lòng truyền đến một cảm giác bực bội không tả nổi. ***Phía sau Tinh Điện có một rừng trúc rất lớn, những cây trúc thẳng tấp cao vút trời, ống trúc rất chắc nịch, Lâm Hồi Âm dùng sức nhưng nó vẫn bất động. Chỉ đành lôi quyển sách ra tìm phương pháp, tìm một hồi lâu nàng mới thấy, theo trong sách viết thì ngồi xếp bằng trên đất, dùng hết toàn lực cho lòng mình trống rỗng, hít sâu một hơi để cho khí tức chuyển động theo từng kinh mạch trong cơ thể. Lâm Hồi Âm thử mấy lần phát hiện trong cơ thể mình giống như xuất hiện cỗ khí lực nào đó, nàng liền tập trung những khí lực kia ở tay phải, đánh một chưởng về phía cây trúc. Mặc dù trong cơ thể nàng có chút tiên lực, nhưng đã bị đông cứng, rốt cuộc khí lực lần này có chút yếu ới, tay chém trên cây trúc mặc dù cây trúc đứt ngang ngã xuống đất nhưng tay nàng vẫn có chút đau, mơ hồ còn sưng đỏ lên. Lâm Hồi Âm biết Triêu Ca nghiêm nghị với mình là bởi vì nàng quá qua loa lấy lệ, bây giờ hắn tức giận nàng cũng không dám chậm trễ, vậy nên nén đâu, tiếp tục ngưng khí hướng về những cây trúc khác. Lâm Hồi Âm chém rất nhiều cây trúc, tu luyện cũng quen, mới ban đầu chém một cây trúc mất gần nửa ngày nhưng sau đó số cây trúc rơi càng lúc càng nhiều, thao tác của nàng càng lanh lẹ, sắc bén.