Thái Cổ Thần Vương

Chương 953: - Chiêu Mộ. (1)

25-10-2024


Trước Sau

  Giọng nói của Đông Thánh Đình khiến nhiều nhân vật thiên kiêu đông cứng lại, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong lòng thì mất mát.
  Trong số bọn họ có không ít người vẫn luôn chờ mong, mong đợi trong hai mươi người đứng đầu sẽ có tên của bọn họ, nhưng càng đợi càng sợ hãi, khi đợi đến cuối cùng lại nghe thấy Đông Thánh Đình muốn để hai người Hoa Thái Hư và Lệ tiến vào hai vị trí cuối cùng, thay thế các thiên kiêu khác.
  Trong mười ba châu của Đông Thánh chỉ có duy nhất thiên kiêu đứng đầu của một châu không được gọi tên, đó là Kinh Châu.
  Tất cả thiên kiêu đứng đầu mười hai châu còn lại đều được thăng cấp.
Việc này cũng chứng minh thành quả tuyển chọn của các châu.
  Nhưng, người xếp hạng thứ hai, thứ ba của các châu gần như không có mấy người vào vòng trong.
  Rất tàn khốc, dù sao vòng này chỉ chọn ra hai mươi người, rất nhiều nhân vật thiên chi kiêu tử cũng bị ngăn cản ở bên ngoài.
  - Điện hạ nói đúng.
Giống như suy nghĩ của Lưu Ly công chúa vậy, dù chọn ai vào vòng trong bây giờ, cũng sẽ tạo nên tranh luận, không ai có thể lực đủ để áp chế những người khác.
Nếu vậy, ta đồng ý với ý kiến của điện hạ, trực tiếp để Hoa Thái Hư và Lệ tiến vào hai mươi người đứng đầu.
  Có cường giả Đông Thánh Tiên môn nói.
  - Được, ta cũng không có ý kiến.
  Trên mặt Vạn Hóa Tiên Vương nở nụ cười mỉm, liếc mắt nhìn Hoa Thái Hư ở bên cạnh.
  - Ta cũng không có ý kiến.
  Bất bại Ma Vương chính là một vị ma tu, hắn ngồi ở vị trí đầu tiên, rất ít nói chuyện, giống như một vị Ma Thần vậy, toàn thân hắn tràn ngập uy áp cường đại.
Đệ tử Lệ của hắn cũng có khí tức tương tự như hắn, nếu không hắn cũng sẽ không thu y làm đệ tử thân truyền.
Rất nhiều nhân vật đại năng khi thu đệ tử, đều sẽ dựa trên sở thích của mình rồi mới lựa chọn đệ tử có năng lực thích hợp với cách tu hành của mình.
  Tại sao các vị Tiên Vương phải phản đối đề nghị này của Đông Thánh Đình, đương nhiên tất cả đều nhất trí đồng ý, Đông Thánh Đình cười nói:  - Nếu các vị trưởng bối đều không có ý kiến, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Hai mươi người đứng đầu sẽ có tên của mười tám người do Lưu Ly công chúa gọi tên cộng thêm Hoa Thái Hư và Lệ.
  - Phù...
  Vân Châu trận doanh, Mục Vân thở dài.
Hắn cứ nghĩ mình sẽ có một cơ hội, nhưng không ngờ đến tên của hắn cũng chưa từng được nhắc đến, khiến lòng hắn cảm thấy vô cùng mất mát.
  - Răng rắc.
  Chu Vũ của Chiến Thiên Tiên Phủ xiết chặt hai nắm tay, phát ra tiếng răng rắc.
Lực chiến đấu của hắn cũng được coi là vô cùng cường đại, biểu hiện lúc trước cũng có chút kiệt xuất, nhưng tên của hắn lại chưa từng được nhắc đến.
Thậm chí, hắn còn không nhìn thấy ánh mắt của Lưu Ly công chúa lướt qua hắn, dường như, ngay từ đầu đã không có ý muốn gọi tên hắn.
  Rất nhiều người cũng có cảm giác mất mát như Mục Vân và Chu Vũ rất, bọn họ đều tự cho rằng bản thân cũng có một chút cơ hội, nhưng đáng tiếc, sự thực tàn khốc.
Trong một trăm sáu mươi người chỉ chọn ra hai mươi người, các nhân vật thiên kiêu đến từ mười ba châu của Đông Thánh đều tranh giành chiếc ghế này, nhưng hai suất cuối cùng lại bị Hoa Thái Hư và Lệ thay thế, quyết định này gần như loại đi phần lớn nhân vật thiên kiêu.
  - Vân Châu có ba người, Tây Mạc Châu cũng có ba người được bước tiếp vào vòng trong, thật sự không tồi.
  Một nhân vật Tiên Vương nhỏ giọng nói, có chút xúc động.
Đông Châu cũng chỉ có hai người, thiên kiêu Cô Tô Thiên Kỳ đứng đầu cùng với thiên kiêu Hạ Cửu Phong đứng thứ hai.
  Tam giáp của Tây Mạc Châu đều thăng cấp thành công.
  Về phần Vân Châu, ngoại trừ hạng nhất Cổ Chiến Thiên, còn có ba thiên kiêu yêu nghiệt, lại là sư huynh đệ nên quan hệ vô cùng tốt khiến người ta có cảm giác như bọn họ cùng chung mối thù, cùng sinh cùng tử.
Dù phải đối mặt với nhân vật cường quyền như Diễm Uyên Tiên Vương cũng không hề ngần ngại, cùng nhau chống đối.
  - Xem ra, ta không thể tiếp tục đồng hành với các ngươi rồi.
  Mộ Nham đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên nói.
Quỷ Đao Mộ Nham, thiên phú của hắn cũng được coi là đặc biệt xuất chúng, nhưng cũng phải dừng lại ở đây.
Mười tám người trước mắt, thật sự rất xuất chúng, là thiên kiêucó thiên phú cao nhất của các châu.
  - Ngươi cũng đã có màn biểu hiện vô cùng xuất sắc.
  Tần Vấn Thiên nhìn Mộ Nham cười.
Mộ Nham gật đầu, nhìn ba người Tần Vấn Thiên, nâng chén nói:  - Được gặp ba vị huynh đệ lợi hại như các ngươi, ta cũng thật sự kiêu ngạo thay cho các ngươi.
Chúc các ngươi đi tới cuối cùng.
  - Đúng, chúng ta nhất định sẽ đi tới cuối cùng.
  Quân Mộng Trần nâng chén nói.
Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên cũng lập tức giơ ly rượu lên, uống cùng Mộ Nham.
  - Không ngờ vừa mới nhặt được mạng trở về, đã lại đắc ý nhanh như vậy.
  Chu Vũ căm phẫn nhìn bốn người này, vô cùng không vui, trong lòng hắn đang phải kiềm chế lửa giận.
Thân là nhân vật thiên kiêu cường đại của Chiến Thiên Tiên Phủ, Chu Vũ hắn tự thấy mình có chiến lực siêu tuyệt, nhưng ngay cả tư cách được gọi tên cũng không có vậy mà ba người trước mắt hắn lại đều thăng cấp thành công.
  Tần Vấn Thiên còn là kẻ thù của Chiến Thiên Tiên Phủ, từng tiêu diệt không ít cường giả của Chiến Thiên Tiên Phủ.
  Tư vị cay đắng trong lòng Chu Vũ lúc này, có thể tưởng tượng được.
  Quân Mộng Trần lạnh lùng liếc qua, lại nghe Tần Vấn Thiên nói:  - Mộng Trần, không cần chấp nhặt với người như vậy.
Rồng chân chính phải bay lượn trên trời xanh chứ không phải tích cực bò trườn với rắn rết.
  - Ngươi...
  Chu Vũ chỉ ngón tay về phía Tần Vấn Thiên, vô cùng phẫn nộ.
Dù gì tu vi cảnh giới của hắn cũng là Thiên Tượng bát trọng, có thể lập tức giết chết bất kỳ người nào trong ba người Tần Vấn Thiên, thế mà lại bị bọn họ dùng lời nói sỉ nhục như vậy.
  - Thật không biết ngươi có cảm thấy thẹn với tâm mình hay không.
  Quân Mộng Trần châm chọc liếc mắt nhìn Chu Vũ, lập tức không thèm xen vào đối phương nữa.
Chiến Thiên Tiên Phủ và rất nhiều thế lực khác của Vân Châu nhìn cảnh ba người Tần Vấn Thiên đắc ý, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Đương nhiên, còn bởi bản thân bọn họ cũng có mâu thuẫn với Tần Vấn Thiên, nếu như không có thù hận này, e rằng bọn họ cũng sẽ nguyện ý kết giao với Tần Vấn Thiên, góc độ để nhìn nhận sự việc cũng khác trước.
  - Một trận đánh này giằng co tốn không ít thời gian, các thiên kiêu chắc đều có chút mệt mỏi, các vị cứ nghỉ ngơi hai canh giờ, tùy ý hoạt động.
  Đông Thánh Đình phất tay với mọi người, cười nói.
Trận chiến này khiến mọi người phải tập trung tinh thần, quả thật cũng có chút mệt mỏi, có thể thả lỏng một chút cũng là chuyện tốt.
  - Được, Tiên yến vẫn sẽ diễn ra, các vị cứ tùy ý, cần gì đều có thể nói với thị nữ.
  Đông Thánh Đình đứng dậy, hắn bưng ly rượu đi về phía Lưu Ly công chúa, cười hỏi:  - Công chúa thấy thiên kiêu mấy ngày qua có biểu hiện thế nào?        Giọng nói của Đông Thánh Đình khiến nhiều nhân vật thiên kiêu đông cứng lại, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong lòng thì mất mát.
  Trong số bọn họ có không ít người vẫn luôn chờ mong, mong đợi trong hai mươi người đứng đầu sẽ có tên của bọn họ, nhưng càng đợi càng sợ hãi, khi đợi đến cuối cùng lại nghe thấy Đông Thánh Đình muốn để hai người Hoa Thái Hư và Lệ tiến vào hai vị trí cuối cùng, thay thế các thiên kiêu khác.
  Trong mười ba châu của Đông Thánh chỉ có duy nhất thiên kiêu đứng đầu của một châu không được gọi tên, đó là Kinh Châu.
  Tất cả thiên kiêu đứng đầu mười hai châu còn lại đều được thăng cấp.
Việc này cũng chứng minh thành quả tuyển chọn của các châu.
  Nhưng, người xếp hạng thứ hai, thứ ba của các châu gần như không có mấy người vào vòng trong.
  Rất tàn khốc, dù sao vòng này chỉ chọn ra hai mươi người, rất nhiều nhân vật thiên chi kiêu tử cũng bị ngăn cản ở bên ngoài.
  - Điện hạ nói đúng.
Giống như suy nghĩ của Lưu Ly công chúa vậy, dù chọn ai vào vòng trong bây giờ, cũng sẽ tạo nên tranh luận, không ai có thể lực đủ để áp chế những người khác.
Nếu vậy, ta đồng ý với ý kiến của điện hạ, trực tiếp để Hoa Thái Hư và Lệ tiến vào hai mươi người đứng đầu.
  Có cường giả Đông Thánh Tiên môn nói.
  - Được, ta cũng không có ý kiến.
  Trên mặt Vạn Hóa Tiên Vương nở nụ cười mỉm, liếc mắt nhìn Hoa Thái Hư ở bên cạnh.
  - Ta cũng không có ý kiến.
  Bất bại Ma Vương chính là một vị ma tu, hắn ngồi ở vị trí đầu tiên, rất ít nói chuyện, giống như một vị Ma Thần vậy, toàn thân hắn tràn ngập uy áp cường đại.
Đệ tử Lệ của hắn cũng có khí tức tương tự như hắn, nếu không hắn cũng sẽ không thu y làm đệ tử thân truyền.
Rất nhiều nhân vật đại năng khi thu đệ tử, đều sẽ dựa trên sở thích của mình rồi mới lựa chọn đệ tử có năng lực thích hợp với cách tu hành của mình.
  Tại sao các vị Tiên Vương phải phản đối đề nghị này của Đông Thánh Đình, đương nhiên tất cả đều nhất trí đồng ý, Đông Thánh Đình cười nói:  - Nếu các vị trưởng bối đều không có ý kiến, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Hai mươi người đứng đầu sẽ có tên của mười tám người do Lưu Ly công chúa gọi tên cộng thêm Hoa Thái Hư và Lệ.
  - Phù...
  Vân Châu trận doanh, Mục Vân thở dài.
Hắn cứ nghĩ mình sẽ có một cơ hội, nhưng không ngờ đến tên của hắn cũng chưa từng được nhắc đến, khiến lòng hắn cảm thấy vô cùng mất mát.
  - Răng rắc.
  Chu Vũ của Chiến Thiên Tiên Phủ xiết chặt hai nắm tay, phát ra tiếng răng rắc.
Lực chiến đấu của hắn cũng được coi là vô cùng cường đại, biểu hiện lúc trước cũng có chút kiệt xuất, nhưng tên của hắn lại chưa từng được nhắc đến.
Thậm chí, hắn còn không nhìn thấy ánh mắt của Lưu Ly công chúa lướt qua hắn, dường như, ngay từ đầu đã không có ý muốn gọi tên hắn.
  Rất nhiều người cũng có cảm giác mất mát như Mục Vân và Chu Vũ rất, bọn họ đều tự cho rằng bản thân cũng có một chút cơ hội, nhưng đáng tiếc, sự thực tàn khốc.
Trong một trăm sáu mươi người chỉ chọn ra hai mươi người, các nhân vật thiên kiêu đến từ mười ba châu của Đông Thánh đều tranh giành chiếc ghế này, nhưng hai suất cuối cùng lại bị Hoa Thái Hư và Lệ thay thế, quyết định này gần như loại đi phần lớn nhân vật thiên kiêu.
  - Vân Châu có ba người, Tây Mạc Châu cũng có ba người được bước tiếp vào vòng trong, thật sự không tồi.
  Một nhân vật Tiên Vương nhỏ giọng nói, có chút xúc động.
Đông Châu cũng chỉ có hai người, thiên kiêu Cô Tô Thiên Kỳ đứng đầu cùng với thiên kiêu Hạ Cửu Phong đứng thứ hai.
  Tam giáp của Tây Mạc Châu đều thăng cấp thành công.
  Về phần Vân Châu, ngoại trừ hạng nhất Cổ Chiến Thiên, còn có ba thiên kiêu yêu nghiệt, lại là sư huynh đệ nên quan hệ vô cùng tốt khiến người ta có cảm giác như bọn họ cùng chung mối thù, cùng sinh cùng tử.
Dù phải đối mặt với nhân vật cường quyền như Diễm Uyên Tiên Vương cũng không hề ngần ngại, cùng nhau chống đối.
  - Xem ra, ta không thể tiếp tục đồng hành với các ngươi rồi.
  Mộ Nham đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên nói.
Quỷ Đao Mộ Nham, thiên phú của hắn cũng được coi là đặc biệt xuất chúng, nhưng cũng phải dừng lại ở đây.
Mười tám người trước mắt, thật sự rất xuất chúng, là thiên kiêucó thiên phú cao nhất của các châu.
  - Ngươi cũng đã có màn biểu hiện vô cùng xuất sắc.
  Tần Vấn Thiên nhìn Mộ Nham cười.
Mộ Nham gật đầu, nhìn ba người Tần Vấn Thiên, nâng chén nói:  - Được gặp ba vị huynh đệ lợi hại như các ngươi, ta cũng thật sự kiêu ngạo thay cho các ngươi.
Chúc các ngươi đi tới cuối cùng.
  - Đúng, chúng ta nhất định sẽ đi tới cuối cùng.
  Quân Mộng Trần nâng chén nói.
Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên cũng lập tức giơ ly rượu lên, uống cùng Mộ Nham.
  - Không ngờ vừa mới nhặt được mạng trở về, đã lại đắc ý nhanh như vậy.
  Chu Vũ căm phẫn nhìn bốn người này, vô cùng không vui, trong lòng hắn đang phải kiềm chế lửa giận.
Thân là nhân vật thiên kiêu cường đại của Chiến Thiên Tiên Phủ, Chu Vũ hắn tự thấy mình có chiến lực siêu tuyệt, nhưng ngay cả tư cách được gọi tên cũng không có vậy mà ba người trước mắt hắn lại đều thăng cấp thành công.
  Tần Vấn Thiên còn là kẻ thù của Chiến Thiên Tiên Phủ, từng tiêu diệt không ít cường giả của Chiến Thiên Tiên Phủ.
  Tư vị cay đắng trong lòng Chu Vũ lúc này, có thể tưởng tượng được.
  Quân Mộng Trần lạnh lùng liếc qua, lại nghe Tần Vấn Thiên nói:  - Mộng Trần, không cần chấp nhặt với người như vậy.
Rồng chân chính phải bay lượn trên trời xanh chứ không phải tích cực bò trườn với rắn rết.
  - Ngươi...
  Chu Vũ chỉ ngón tay về phía Tần Vấn Thiên, vô cùng phẫn nộ.
Dù gì tu vi cảnh giới của hắn cũng là Thiên Tượng bát trọng, có thể lập tức giết chết bất kỳ người nào trong ba người Tần Vấn Thiên, thế mà lại bị bọn họ dùng lời nói sỉ nhục như vậy.
  - Thật không biết ngươi có cảm thấy thẹn với tâm mình hay không.
  Quân Mộng Trần châm chọc liếc mắt nhìn Chu Vũ, lập tức không thèm xen vào đối phương nữa.
Chiến Thiên Tiên Phủ và rất nhiều thế lực khác của Vân Châu nhìn cảnh ba người Tần Vấn Thiên đắc ý, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Đương nhiên, còn bởi bản thân bọn họ cũng có mâu thuẫn với Tần Vấn Thiên, nếu như không có thù hận này, e rằng bọn họ cũng sẽ nguyện ý kết giao với Tần Vấn Thiên, góc độ để nhìn nhận sự việc cũng khác trước.
  - Một trận đánh này giằng co tốn không ít thời gian, các thiên kiêu chắc đều có chút mệt mỏi, các vị cứ nghỉ ngơi hai canh giờ, tùy ý hoạt động.
  Đông Thánh Đình phất tay với mọi người, cười nói.
Trận chiến này khiến mọi người phải tập trung tinh thần, quả thật cũng có chút mệt mỏi, có thể thả lỏng một chút cũng là chuyện tốt.
  - Được, Tiên yến vẫn sẽ diễn ra, các vị cứ tùy ý, cần gì đều có thể nói với thị nữ.
  Đông Thánh Đình đứng dậy, hắn bưng ly rượu đi về phía Lưu Ly công chúa, cười hỏi:  - Công chúa thấy thiên kiêu mấy ngày qua có biểu hiện thế nào?     

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!