- Con đường võ đạo gồ ghề, bất luận là hậu duệ của đế vương hay là người bình thường sinh ra đều cần dựa vào bản thân, chỉ là sinh ra có cao quý, có chút ưu thế bẩm sinh, loại ưu thế này cùng với thiên phú bẩm sinh, tài nguyên, người bình thường lại cần phải bỏ ra càng nhiều hơn. Ví dụ như lúc này, vô số thiên kiêu trong mười ba châu của Đông Thánh chiến đấu tranh phong, vì vào được Đông Thánh Tiên môn. - Điện hạ nói không sai, dưới tình huống giống nhau, người sinh ra bình thường cần phải bỏ ra càng nhiều cố gắng hơn, vốn thiên chi kiêu tử có thân thế không tầm thường thiên phú rất tốt, lại đồng ý khổ luyện, bọn họ sẽ dễ dàng đi được xa hơn, về điểm ấy Diễm Uyên ta ngược lại cũng đã lĩnh hội đầy đủ, ta thành tựu Tiên Vương khó khăn như thế nào, lại nhìn đại điện hạ, nhị điện hạ bọn họ tuổi còn trẻ, đã vào Tiên Vương cảnh, phong thái tới mức nào. Diễm Uyên Tiên Vương hình như có chút xúc động, hắn nâng mí mắt, con mắt thâm thúy đảo qua Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói: - Con đường võ đạo sợ nhất chính là một vài kẻ không biết trời cao đất rộng, luôn cho rằng cố gắng tu hành lại có lý niệm vô tri có thể đạt được thành tựu tối cao, ở trên đường tu hành có bao nhiêu nhân vật thiên kiêu ai mà không cố gắng, lại có bao nhiêu nhân vật có thể xưng vương vào đế? Nếu như ngươi nói là bọn họ, bọn họ còn có thể dùng lời lẽ phản bác, nói tiền bối chèn ép, sao có thể đoán trước ta không thể làm được, thực sự là tức cười. Lời nói này đã nói vô cùng rõ ràng, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, đối mặt với Diễm Uyên Tiên Vương cường thế nói như vậy, hắn còn có thể phản kích thế nào? Bạch Vô Nhai cũng nhìn Tần Vấn Thiên, hắn không có nói giúp. Hôm nay hắn tới đây chỉ là một quần chúng. - Ha hả. Tần Vấn Thiên cười lạnh, Diễm Uyên Tiên Vương này nói một câu, khiến cho hắn muốn phản bác cũng không thể, nếu hắn phản bác, dường như chính là đang chứng minh phía sau của Diễm Uyên Tiên Vương. - Tiền bối là nhân vật Tiên Vương cao quý, lại muốn nói như thế, ta còn có thể có lời gì để nói nữa. Chỉ đáng tiếc, ánh mắt của Diễm Uyên Tiên Vương tiền bối không mấy tốt, căn cứ vào lời tiền bối nói, Hắc Phong thân là đệ tử của tiền bối, có thân phận, địa vị, tài nguyên, tất nhiên có ưu thế đáng sợ hơn so với thế hệ của ta, mà ở trong vòng sát hạch đầu tiên của Đông Thánh Tiên môn, Hắc Phong đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương tiền bối biểu hiện ra chính là không có tăng thêm mặt mũi cho Tiên Vương. Tần Vấn Thiên nhìn sắc mặt của Diễm Uyên Tiên Vương, không chút khách khí mở miệng châm chọc, nếu đối phương muốn sỉ nhục hắn, như vậy hắn sẽ hung hăng đánh trở lại, sử dụng lời của ngươi đánh vào mặt của ngươi. - Hóa ra Hắc Phong chính là đệ tử của tiền bối, tại vòng sát hạch thứ nhất của Đông Thánh Tiên môn, trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Tiên Điêu, Hắc Phong dẫn đầu một đám người tới bao vây tiêu diệt chúng ta, lại bị giết chết từng người, lúc đó Tần sư huynh giẫm Hắc Phong ở dưới chân, lại tha cho hắn không chết, hóa ra Hắc Phong còn là đệ tử của một vị Tiên Vương, ngược lại khiến cho người ta kinh ngạc. Quân Mộng Trần đã sớm khó chịu, thấy Diễm Uyên Tiên Vương cùng với Đông Thánh Đình dùng lời lẽ như vậy sỉ nhục Tần Vấn Thiên, trong lòng hắn đã nghẹn một bụng tức, lúc này hắn làm sao không đánh trả đối phương được. Hắn vừa dứt lời, Hắc Phong ở cách đó không xa sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên xanh mét, dùng ánh mắt giống như có thể giết chết người nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên cùng với Quân Mộng Trần, dường như muốn lập tức hung hăng ra tay. Diễm Uyên Tiên Vương mắt híp dưới, lạnh lùng liếc nhìn Hắc Phong bên kia, vừa nhìn thấy biểu tình của Hắc Phong, thần sắc của hắn lập tức lạnh xuống. - Cái này cũng có thể không thể trách tiền bối, có khả năng bản thân Hắc Phong này có thiên phú quá cặn bã, chỉ là khả năng quan sát của tiền bối có chút vấn đề mà thôi. Quân Mộng Trần tiếp tục cười nói, mọi người đều nhìn người này, im lặng không nói gì, mấy người này ở trước mặt mọi người đánh vào mặt của Diễm Uyên Tiên Vương, hơn nữa không hiểu một vừa hai phải, đây chính là quá lớn mật. - Có lẽ là Diễm Uyên Tiên Vương không có thời gian quản giáo, không có tài nguyên tu hành cho Hắc Phong, hoặc do bản thân Hắc Phong tu hành lười nhác không cố gắng lên. Tử Tình Hiên mở miệng nói, bộ dạng dường như rất nghiêm túc, nhưng một giọng nói này không thể nghi ngờ là lấy ra lời Diễm Uyên Tiên Vương vừa nói, sỉ nhục đánh vào mặt hắn, trong trường hợp như vậy, mặt của Diễm Uyên Tiên Vương cũng đen lại. - Điện hạ, yến tiệc hôm nay không phải là muốn quyết chiến chọn ra ba vị nhân vật Thánh Tử sao? Lão nhân ta vẫn muốn xem thử phong thái của những nhân vật thiên kiêu thế nào. Khi nào thì bắt đầu vậy? Lúc này, một giọng nói cắt ngang cục diện bế tắc phá, không ngờ chính là người hiền lành Bất Tử Tiên Vương lên tiếng. - Không sai, điện hạ, chúng ta đều đang sốt ruột khó nhịn nổi. Lập tức có người phụ họa mở miệng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đông Thánh Đình, đôi mắt Diễm Uyên Tiên Vương lạnh như băng chậm rãi rời khỏi mấy người Tần Vấn Thiên, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ ba người này. - Quy tắc trăm năm một lần quyết đấu lựa chọn mỗi lần một khác, nhưng cuối cùng quyết đấu chọn ra tam giáp nhất định là ba người ưu tú nhất, ta muốn trưng cầu ý kiến của các vị một chút, xem các vị có đề nghị gì hay không? Đông Thánh Đình nhìn về phía mọi người nói, một trăm sáu mươi người này mỗi người có cảnh giới khác nhau, từ cảnh giới Thiên Tượng nhất trọng đến cửu trọng đều có, tất nhiên không thể nào là quy định đơn giản. - Muốn thành Thánh Tử của tiên môn, tất nhiên trải qua thử thách nặng nề, trận tranh phong này nhất định không thể quá đơn giản. Có cường giả nói, về điểm ấy trong lòng mọi người cũng biết rõ. Các ghế phía dưới, các thiên kiêu đều nghiêm túc lắng nghe, bất kể người trình diện hôm nay có cường đại tôn quý tới mức nào, nhưng nhân vật chính của buổi Tiên yến này, thật ra vẫn là bọn họ. Hiện tại, bọn họ cuối cùng cũng phải vào trận! - Con đường võ đạo gồ ghề, bất luận là hậu duệ của đế vương hay là người bình thường sinh ra đều cần dựa vào bản thân, chỉ là sinh ra có cao quý, có chút ưu thế bẩm sinh, loại ưu thế này cùng với thiên phú bẩm sinh, tài nguyên, người bình thường lại cần phải bỏ ra càng nhiều hơn. Ví dụ như lúc này, vô số thiên kiêu trong mười ba châu của Đông Thánh chiến đấu tranh phong, vì vào được Đông Thánh Tiên môn. - Điện hạ nói không sai, dưới tình huống giống nhau, người sinh ra bình thường cần phải bỏ ra càng nhiều cố gắng hơn, vốn thiên chi kiêu tử có thân thế không tầm thường thiên phú rất tốt, lại đồng ý khổ luyện, bọn họ sẽ dễ dàng đi được xa hơn, về điểm ấy Diễm Uyên ta ngược lại cũng đã lĩnh hội đầy đủ, ta thành tựu Tiên Vương khó khăn như thế nào, lại nhìn đại điện hạ, nhị điện hạ bọn họ tuổi còn trẻ, đã vào Tiên Vương cảnh, phong thái tới mức nào. Diễm Uyên Tiên Vương hình như có chút xúc động, hắn nâng mí mắt, con mắt thâm thúy đảo qua Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói: - Con đường võ đạo sợ nhất chính là một vài kẻ không biết trời cao đất rộng, luôn cho rằng cố gắng tu hành lại có lý niệm vô tri có thể đạt được thành tựu tối cao, ở trên đường tu hành có bao nhiêu nhân vật thiên kiêu ai mà không cố gắng, lại có bao nhiêu nhân vật có thể xưng vương vào đế? Nếu như ngươi nói là bọn họ, bọn họ còn có thể dùng lời lẽ phản bác, nói tiền bối chèn ép, sao có thể đoán trước ta không thể làm được, thực sự là tức cười. Lời nói này đã nói vô cùng rõ ràng, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, đối mặt với Diễm Uyên Tiên Vương cường thế nói như vậy, hắn còn có thể phản kích thế nào? Bạch Vô Nhai cũng nhìn Tần Vấn Thiên, hắn không có nói giúp. Hôm nay hắn tới đây chỉ là một quần chúng. - Ha hả. Tần Vấn Thiên cười lạnh, Diễm Uyên Tiên Vương này nói một câu, khiến cho hắn muốn phản bác cũng không thể, nếu hắn phản bác, dường như chính là đang chứng minh phía sau của Diễm Uyên Tiên Vương. - Tiền bối là nhân vật Tiên Vương cao quý, lại muốn nói như thế, ta còn có thể có lời gì để nói nữa. Chỉ đáng tiếc, ánh mắt của Diễm Uyên Tiên Vương tiền bối không mấy tốt, căn cứ vào lời tiền bối nói, Hắc Phong thân là đệ tử của tiền bối, có thân phận, địa vị, tài nguyên, tất nhiên có ưu thế đáng sợ hơn so với thế hệ của ta, mà ở trong vòng sát hạch đầu tiên của Đông Thánh Tiên môn, Hắc Phong đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương tiền bối biểu hiện ra chính là không có tăng thêm mặt mũi cho Tiên Vương. Tần Vấn Thiên nhìn sắc mặt của Diễm Uyên Tiên Vương, không chút khách khí mở miệng châm chọc, nếu đối phương muốn sỉ nhục hắn, như vậy hắn sẽ hung hăng đánh trở lại, sử dụng lời của ngươi đánh vào mặt của ngươi. - Hóa ra Hắc Phong chính là đệ tử của tiền bối, tại vòng sát hạch thứ nhất của Đông Thánh Tiên môn, trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí Tiên Điêu, Hắc Phong dẫn đầu một đám người tới bao vây tiêu diệt chúng ta, lại bị giết chết từng người, lúc đó Tần sư huynh giẫm Hắc Phong ở dưới chân, lại tha cho hắn không chết, hóa ra Hắc Phong còn là đệ tử của một vị Tiên Vương, ngược lại khiến cho người ta kinh ngạc. Quân Mộng Trần đã sớm khó chịu, thấy Diễm Uyên Tiên Vương cùng với Đông Thánh Đình dùng lời lẽ như vậy sỉ nhục Tần Vấn Thiên, trong lòng hắn đã nghẹn một bụng tức, lúc này hắn làm sao không đánh trả đối phương được. Hắn vừa dứt lời, Hắc Phong ở cách đó không xa sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên xanh mét, dùng ánh mắt giống như có thể giết chết người nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên cùng với Quân Mộng Trần, dường như muốn lập tức hung hăng ra tay. Diễm Uyên Tiên Vương mắt híp dưới, lạnh lùng liếc nhìn Hắc Phong bên kia, vừa nhìn thấy biểu tình của Hắc Phong, thần sắc của hắn lập tức lạnh xuống. - Cái này cũng có thể không thể trách tiền bối, có khả năng bản thân Hắc Phong này có thiên phú quá cặn bã, chỉ là khả năng quan sát của tiền bối có chút vấn đề mà thôi. Quân Mộng Trần tiếp tục cười nói, mọi người đều nhìn người này, im lặng không nói gì, mấy người này ở trước mặt mọi người đánh vào mặt của Diễm Uyên Tiên Vương, hơn nữa không hiểu một vừa hai phải, đây chính là quá lớn mật. - Có lẽ là Diễm Uyên Tiên Vương không có thời gian quản giáo, không có tài nguyên tu hành cho Hắc Phong, hoặc do bản thân Hắc Phong tu hành lười nhác không cố gắng lên. Tử Tình Hiên mở miệng nói, bộ dạng dường như rất nghiêm túc, nhưng một giọng nói này không thể nghi ngờ là lấy ra lời Diễm Uyên Tiên Vương vừa nói, sỉ nhục đánh vào mặt hắn, trong trường hợp như vậy, mặt của Diễm Uyên Tiên Vương cũng đen lại. - Điện hạ, yến tiệc hôm nay không phải là muốn quyết chiến chọn ra ba vị nhân vật Thánh Tử sao? Lão nhân ta vẫn muốn xem thử phong thái của những nhân vật thiên kiêu thế nào. Khi nào thì bắt đầu vậy? Lúc này, một giọng nói cắt ngang cục diện bế tắc phá, không ngờ chính là người hiền lành Bất Tử Tiên Vương lên tiếng. - Không sai, điện hạ, chúng ta đều đang sốt ruột khó nhịn nổi. Lập tức có người phụ họa mở miệng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đông Thánh Đình, đôi mắt Diễm Uyên Tiên Vương lạnh như băng chậm rãi rời khỏi mấy người Tần Vấn Thiên, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ ba người này. - Quy tắc trăm năm một lần quyết đấu lựa chọn mỗi lần một khác, nhưng cuối cùng quyết đấu chọn ra tam giáp nhất định là ba người ưu tú nhất, ta muốn trưng cầu ý kiến của các vị một chút, xem các vị có đề nghị gì hay không? Đông Thánh Đình nhìn về phía mọi người nói, một trăm sáu mươi người này mỗi người có cảnh giới khác nhau, từ cảnh giới Thiên Tượng nhất trọng đến cửu trọng đều có, tất nhiên không thể nào là quy định đơn giản. - Muốn thành Thánh Tử của tiên môn, tất nhiên trải qua thử thách nặng nề, trận tranh phong này nhất định không thể quá đơn giản. Có cường giả nói, về điểm ấy trong lòng mọi người cũng biết rõ. Các ghế phía dưới, các thiên kiêu đều nghiêm túc lắng nghe, bất kể người trình diện hôm nay có cường đại tôn quý tới mức nào, nhưng nhân vật chính của buổi Tiên yến này, thật ra vẫn là bọn họ. Hiện tại, bọn họ cuối cùng cũng phải vào trận!