Chu Hành Sơn hình như vẫn không dám, hắn nhìn vào Tần Vấn Thiên, mở miệng nói: - Ngươi mượn thế của chuông Cửu Tiên, nắm giữ khả năng sánh vai với chúng ta, chỉ có điều ngoại lực cuối cùng cũng chỉ là ngoại lực, trừ khi ngươi vĩnh viễn ở lại trước chuông Cửu Tiên không ra, bằng không chúng ta sẽ lấy mạng của ngươi. Vừa dứt lời, Chu Hành Sơn xoay người rời đi, hoàn toàn không ngừng chạy. - Chuông Cửu Tiên hiển linh, thời khắc phong vân của Phiêu Tuyết thành sẽ nổi lên, ngươi vẫn quá non. Thư Lộ Diêu cũng khẽ nói tiếng, sau đó rời khỏi nơi đây. Nghê Phượng bị thương nặng nhất, ánh mắt nàng giống như lợi kiếm bắn về phía Tần Vấn Thiên, mang theo sự không cam lòng rời đi. Đám người Khương Yển, Bùi Khiếu đều rời đi, nhưng bọn họ đều căm hận Tần Vấn Thiên, trong nháy mắt, tất cả nhân vật thiên kiêu của những các thế lực đều rời đi, trướcchuông Cửu Tiêncoi như đã trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Tần Vấn Thiên đã không giống trước, người này liên hệ được vớichuông Cửu Tiên, gõ ra tiếng chuông vượt qua Xa Viên, không biết có thể tiến thêm một bước, mở ra huyền bí củachuông Cửu Tiên hay không. - Thiên Vấn huynh, lợi hại. Xa Viên và Mộ Nham đi lên phía trước, chỉ thấy Xa Viên nhìn Tần Vấn Thiên giơ ngón tay cái lên, trong mắt có sự bội phục có thể tùy ý điều động phù văn chiến đấu, loại thành tựunày, hắn theo không kịp, cảnh giới Tần Vấn Thiên chí ít vượt đầu hắn năm năm thậm chí còn lâu hơn, hắn lại dùng năm năm mười năm, cũng không nhất định có thể đuổi kịp được Tần Vấn Thiên. - Là lợi hại, nhưng đắc tội không ítngười. Mộ Nham cũng nói. - Không có cách nào, trong tiệc rượu trước đó các ngươi cũng nhìn thấy được, những người này tự cho mình là đúng, muốn không đắc tội bọn họ, trừ khi ta đưa tính mạng cho bọn họ mới được. Tần Vấn Thiên trêu ghẹo nói. - Ha ha, chỉ có điều cũng không có chuyện gì lớn, ngươi mượn uy lực của chuông Cửu Tiên căn bản không cần sợ hãi bọn họ, về phần những nhân vật thiên kiêu ở bên ngoài gặp phải cản trở, xem bọn họ có mặt mũi cầu viện về phía gia tộc hoặc tông môn hay không. Như vậy chỉ sợ gia tộc bọn họ hoặc người của tông môn đều sẽ coi thường bọn họ, ngươi chỉ cần cẩn thận một chút là tốt rồi, nếu như rời khỏichuông Cửu Tiên, cố gắng hết mức đi cùng với chúng ta. Mộ Nham có lòng tốt nhắc nhở. - Ta hiểu rõ, ta lại tìm hiểu chuông Cửu Tiên này một hồi, lại đi tới tám cái chuông Cửu Tiên khác, tìm hiểu từng cái một. Tần Vấn Thiên cười nói. - Chúng ta đi cùng ngươi, tuy rằng ngươi có thể mượn chuông Cửu Tiên chiến đấu, nhưng cũng khó tránh khỏi chuyện những người này sử dụng chút thủ đoạn đối phó với ngươi. Xa Viên tuy là phóng đãng không kìm chế được, nhưng có một mặt cẩn thận, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, cũng không từ chối lòng tốt của Xa Viên. ... ... Trên Phiêu Tuyết lâu, tiệc rượu vẫn diễn ra, hoa tuyết bay xuống, theo gió nhẹ nhàng tung bay, trong tiệc rượu đó đẹp không sao tả xiết. Mọi người chuyện trò vui vẻ, nâng chén chè chén, không thoải mái nhất chỉ có Bùi Vũ ngồi ở phía sau Bùi Thiên Nguyên cúi đầu, rầu rĩ không vui. - Những người nên trở về, chỉ là một người cảnh giới Thiên Tượng tam trọng, cuối cùng lại đi cả thời gian dài như vậy. Chỉ nghe có một người nhỏ giọng nói, Bùi Thiên Nguyên cười nói: - Cũng nhanh thôi, tiểu gia hỏa kia ngược lại không cảm thấy được, chỉ có điều Xa Viên và Mộ Nham có chút trượng nghĩa, sợ rằng sẽ ra tay ngăn cản, thời gian tự nhiên phải lâu một chút. - Những hậu bối này lại vui vẻ tranh đấu, thật ra cũng không có chuyện gì lớn. Phiêu Tuyết thành chủ lắc đầu cười nói. - Chuyện mặc dù không lớn, chỉ là người kia quả thật không cảm thấy được, không biết mình có thân phận như thế nào, người như thế ở bên ngoài, cho dù có thiên phú không kém, nhưng nói chung cũng sẽ sớm chết. Lâu chủ Vân LâuQuý Không tùy ý nói, có vẻ nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, dường như Tần Vấn Thiên như vậy là không thức thời, nên bị tiêu diệt vậy. - Quả thật đúng là như vậy. Bùi Thiên Nguyên gật đầu, Bùi Vũ ở phía sau có chút tức giận, ngẩng đầu, sắc mặt khó coi, nhưng nơi này nàng lại không có tư cách nói chuyện. - Bọn họ đã trở về. Lúc này, Bùi Thiên Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy hư không nơi đó dao động, một lát sau, âm thanh gào thét truyền đến, sau đó trong hư không xuất hiện từng bóng người, chính là các nhân vật thiên kiêu quay lại. - Sao? Đúng lúc này, chân mày Bùi Thiên Nguyên nhíu lại, dường như có chút không hiểu được, hình như có cái gì không đúng, trang phục của những người đó rối loạn, hình như có chút chật vật, thiên kiêu mỹ nữ Nghê Phượng của Thất Kiếm tông, sóng khí tức dao động giống như nhận tổn thương nặng nề, lẽ nào Xa Viên và Mộ Nham lợi hại như vậy? Hai người giúp đỡ người thanh niên kia chống lại nhiều nhân vật thiên kiêu như vậy sao? Chu Hành Sơn hình như vẫn không dám, hắn nhìn vào Tần Vấn Thiên, mở miệng nói: - Ngươi mượn thế của chuông Cửu Tiên, nắm giữ khả năng sánh vai với chúng ta, chỉ có điều ngoại lực cuối cùng cũng chỉ là ngoại lực, trừ khi ngươi vĩnh viễn ở lại trước chuông Cửu Tiên không ra, bằng không chúng ta sẽ lấy mạng của ngươi. Vừa dứt lời, Chu Hành Sơn xoay người rời đi, hoàn toàn không ngừng chạy. - Chuông Cửu Tiên hiển linh, thời khắc phong vân của Phiêu Tuyết thành sẽ nổi lên, ngươi vẫn quá non. Thư Lộ Diêu cũng khẽ nói tiếng, sau đó rời khỏi nơi đây. Nghê Phượng bị thương nặng nhất, ánh mắt nàng giống như lợi kiếm bắn về phía Tần Vấn Thiên, mang theo sự không cam lòng rời đi. Đám người Khương Yển, Bùi Khiếu đều rời đi, nhưng bọn họ đều căm hận Tần Vấn Thiên, trong nháy mắt, tất cả nhân vật thiên kiêu của những các thế lực đều rời đi, trướcchuông Cửu Tiêncoi như đã trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Tần Vấn Thiên đã không giống trước, người này liên hệ được vớichuông Cửu Tiên, gõ ra tiếng chuông vượt qua Xa Viên, không biết có thể tiến thêm một bước, mở ra huyền bí củachuông Cửu Tiên hay không. - Thiên Vấn huynh, lợi hại. Xa Viên và Mộ Nham đi lên phía trước, chỉ thấy Xa Viên nhìn Tần Vấn Thiên giơ ngón tay cái lên, trong mắt có sự bội phục có thể tùy ý điều động phù văn chiến đấu, loại thành tựunày, hắn theo không kịp, cảnh giới Tần Vấn Thiên chí ít vượt đầu hắn năm năm thậm chí còn lâu hơn, hắn lại dùng năm năm mười năm, cũng không nhất định có thể đuổi kịp được Tần Vấn Thiên. - Là lợi hại, nhưng đắc tội không ítngười. Mộ Nham cũng nói. - Không có cách nào, trong tiệc rượu trước đó các ngươi cũng nhìn thấy được, những người này tự cho mình là đúng, muốn không đắc tội bọn họ, trừ khi ta đưa tính mạng cho bọn họ mới được. Tần Vấn Thiên trêu ghẹo nói. - Ha ha, chỉ có điều cũng không có chuyện gì lớn, ngươi mượn uy lực của chuông Cửu Tiên căn bản không cần sợ hãi bọn họ, về phần những nhân vật thiên kiêu ở bên ngoài gặp phải cản trở, xem bọn họ có mặt mũi cầu viện về phía gia tộc hoặc tông môn hay không. Như vậy chỉ sợ gia tộc bọn họ hoặc người của tông môn đều sẽ coi thường bọn họ, ngươi chỉ cần cẩn thận một chút là tốt rồi, nếu như rời khỏichuông Cửu Tiên, cố gắng hết mức đi cùng với chúng ta. Mộ Nham có lòng tốt nhắc nhở. - Ta hiểu rõ, ta lại tìm hiểu chuông Cửu Tiên này một hồi, lại đi tới tám cái chuông Cửu Tiên khác, tìm hiểu từng cái một. Tần Vấn Thiên cười nói. - Chúng ta đi cùng ngươi, tuy rằng ngươi có thể mượn chuông Cửu Tiên chiến đấu, nhưng cũng khó tránh khỏi chuyện những người này sử dụng chút thủ đoạn đối phó với ngươi. Xa Viên tuy là phóng đãng không kìm chế được, nhưng có một mặt cẩn thận, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, cũng không từ chối lòng tốt của Xa Viên. ... ... Trên Phiêu Tuyết lâu, tiệc rượu vẫn diễn ra, hoa tuyết bay xuống, theo gió nhẹ nhàng tung bay, trong tiệc rượu đó đẹp không sao tả xiết. Mọi người chuyện trò vui vẻ, nâng chén chè chén, không thoải mái nhất chỉ có Bùi Vũ ngồi ở phía sau Bùi Thiên Nguyên cúi đầu, rầu rĩ không vui. - Những người nên trở về, chỉ là một người cảnh giới Thiên Tượng tam trọng, cuối cùng lại đi cả thời gian dài như vậy. Chỉ nghe có một người nhỏ giọng nói, Bùi Thiên Nguyên cười nói: - Cũng nhanh thôi, tiểu gia hỏa kia ngược lại không cảm thấy được, chỉ có điều Xa Viên và Mộ Nham có chút trượng nghĩa, sợ rằng sẽ ra tay ngăn cản, thời gian tự nhiên phải lâu một chút. - Những hậu bối này lại vui vẻ tranh đấu, thật ra cũng không có chuyện gì lớn. Phiêu Tuyết thành chủ lắc đầu cười nói. - Chuyện mặc dù không lớn, chỉ là người kia quả thật không cảm thấy được, không biết mình có thân phận như thế nào, người như thế ở bên ngoài, cho dù có thiên phú không kém, nhưng nói chung cũng sẽ sớm chết. Lâu chủ Vân LâuQuý Không tùy ý nói, có vẻ nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, dường như Tần Vấn Thiên như vậy là không thức thời, nên bị tiêu diệt vậy. - Quả thật đúng là như vậy. Bùi Thiên Nguyên gật đầu, Bùi Vũ ở phía sau có chút tức giận, ngẩng đầu, sắc mặt khó coi, nhưng nơi này nàng lại không có tư cách nói chuyện. - Bọn họ đã trở về. Lúc này, Bùi Thiên Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy hư không nơi đó dao động, một lát sau, âm thanh gào thét truyền đến, sau đó trong hư không xuất hiện từng bóng người, chính là các nhân vật thiên kiêu quay lại. - Sao? Đúng lúc này, chân mày Bùi Thiên Nguyên nhíu lại, dường như có chút không hiểu được, hình như có cái gì không đúng, trang phục của những người đó rối loạn, hình như có chút chật vật, thiên kiêu mỹ nữ Nghê Phượng của Thất Kiếm tông, sóng khí tức dao động giống như nhận tổn thương nặng nề, lẽ nào Xa Viên và Mộ Nham lợi hại như vậy? Hai người giúp đỡ người thanh niên kia chống lại nhiều nhân vật thiên kiêu như vậy sao?