Tần Vấn Thiên nhìn Hàn Đông Giang, nhìn từng khuôn mặt trong đám người Khương Yển, trong đồng tử bình tĩnh lộ ra một tia hàn ý nhàn nhạt. - Bùi Vũ tiểu thư không cần để ý tới những người này, ngươi tự bảo trọng đi thôi. Tần Vấn Thiên nói với Bùi Vũ trước, sau đó liếc mắt thoáng nhìn Bùi Thiên Nguyên ở bên kia, nhàn nhạt mở miệng: - Nơi đây tuy có cảnh đẹp rượu ngon, còn có truyền thuyết thê mỹ, duy nhất chỉ có những người này lại là phá hư phong cảnh, không cùng chí hướng quan niệm thì không thể hợp tác bàn luận, xin cáo từ. Dứt lời thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, tiến về phía trong hư không, giống như một tia chớp vừa nhanh vừa mãnh liệt. - Còn muốn đi? Thần sắc Chu Hành Sơn của Chiến Thiên tiên phủ chợt phát lạnh, sát niệm đáng sợ, ý chí chiến đấu cuồn cuộn bộc phát, vô cùng hung bạo mạnh mẽ, hắn giơ nắm đấm lên, đánh về phía hư không, lập tức, dường như có một chiến thú đáng sợ xuất hiện, rít gào ở trên bầu trời, trấn áp về phía Tần Vấn Thiên, ấy vậy mà lại chỉ thấy thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, hóa thành rất nhiều hư ảnh, toàn thân giống như lưu quang vậy. Công kích khủng bố ầm ầm ầm trên hư không, chấn động tới mức mặt đất đều khẽ rung động, ánh mắt của Chu Hành Sơn nheo lại, hắn thấy Tần Vấn Thiên không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp lên hư không, truy kích về phía Tần Vấn Thiên, trên người mơ hồ phóng ra khí thế đáng sợ, lực lượng cường thịnh dội ngược lại khiến cho mặt đất đều phát ra âm thanh ầm ầm chấn động. Trong con ngươi của Nghê Phượng bắn ra một tia hàn quang, chỉ thấy nàng đạp một cái, kiếm rút ra khỏi vỏ, ngự kiếm mà đi, truy kích về phía trước. - Thoát được không? Thân hình đám người Khương Yển, Thư Lộ Diêu cũng đều lóe lên, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều bóng người đồng thời ngự không mà đi, trên tiệc rượu, cuối cùng lại chỉ còn lại không đến một nửa số người, cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người ngược lại là đều lộ ra vẻ thú vị, quận vương thiết yến, không nghĩ tới lại phát sinh xung đột, tiệc rượu mới vừa mới bắt đầu, liền phát sinh xung đột chiến đấu, cường giả đều rời đi. Chỉ có điều, tu vi của Tần Vấn Thiên mới đạt Thiên Tượng tam trọng, e rằng sẽ bị tiêu diệt rất nhanh, đại khái không tốn bao nhiêu thời gian, những người đó sẽ trở lại tiệc rượu. Bọn họ đã âm thầm có chút đồng tình với Tần Vấn Thiên, người này tuy rằng không tầm thường, nhưng khó tránh khỏi có chút không biết tốt xấu, đúng như Hàn Đông Giang nói, nếu như Tần Vấn Thiên là đệ tử của Kỳ Môn tiên phủ, có bối cảnh giống như Xa Viên, dù có đối chọi gay gắt với những người này, thậm chí động thủ cũng không quan trọng, nhưng hắn không có bối cảnh thế lực, lại cũng không biết chừng mực như vậy, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao, chỉ có thể trách hắn không biết thu mình, ở Tiên Vực, mặc dù người có thiên phú trác tuyệt như vậy cũng sớm chết non. Loại chuyện này, Tiên Vực nhìn nhiều đã quen mắt, Bùi Thiên Nguyên càng thấy nhiều, số nhân vật thiên tài mà hắn nhìn thấy ngã xuống đếm không hết, hắn càng nhìn rõ quy tắc của Tiên Vực. Chỉ thấy lúc này thần sắc của Bùi Thiên Nguyên rất bình tĩnh, chỉ tùy ý cầm chén rượu lên, quay sang Quý Không của Vân Lâu Thánh môn ở bên cạnh, hắn nâng chén, hai người đối ẩm một chén, sau đó Bùi Thiên Nguyên nhìn về phía mọi người và nâng chén cười nói: - Một chút chuyện nhỏ, không nên quấy rầy nhã hứng các vị, chúng ta trước cạn một chén, chờ bọn họ trở về lại nói chuyện phiếm. - Quận vương khách khí. - Đa tạ quận vương cùng Quý Không lâu chủ khoản đãi. Mọi người khách khí nói, đều biểu thị tôn kính, chỉ có Bùi Vũ ở bên cạnh là tức giận đến sắc mặt tái nhợt, không một chút dễ nhìn. Lúc này Tần Vấn Thiên bay ở trên không trung, phía dưới là cảnh tuyết xa hoa, giống như là tiên cảnh nhân gian, đáng tiếc thời khắc này Tần Vấn Thiên căn bản không có tâm tư thưởng thức, tốc độ của hắn nhanh như tia chớp, chân đạp thần binh, lại giống như một đạo lưu quang bay trong hư không, trong chớp mắt ngắn ngủi liền trực tiếp xuyên ra khỏi phạm vi của Phiêu Tuyết lâu, lao thẳng đến Phiêu Tuyết thành. Ở phía sau, đại quân trùng trùng điệp điệp đuổi sát theo Tần Vấn Thiên, thần sắc của những người đó lạnh lẽo, cực kỳ không thiện cảm, bọn họ đều ngự thần binh, tốc độ như sấm sét, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Những cường giả này phần lớn đều là thuộc hạ của các môn phái, thực lực cường đại, tốc độ đáng sợ. - Xa Viên, hôm nay chúng ta tạm thời không tính toán với ngươi, chuyện này ngươi không cần lo. Thư Lộ Diêu nhìn sang Xa Viên theo sát bên cạnh, tốc độ của hắn nhanh nhất. Xa Viên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thư Lộ Diêu, khóe miệng hàm chứa vài phần ý tứ khinh miệt. Quỷ đao Mộ Nham cũng theo kịp, hắn không nhanh không chậm đi theo đám người, chắp hai tay sau lưng đi đằng sau, không một ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì. Ngoài rất nhiều thiên kiêu nhân vật ra, các cường giả, thuộc hạ của bọn họ đuổi sát không buông. Dưới Phiêu Tuyết thành, chợt có người ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy một tiếng nổ lớn trấn áp hư không, trong lòng tất cả đều chấn động, những người này là cường giả phương nào, đã xảy ra chuyện gì? Không ít cường giả đạp không bay lên, trực tiếp đi theo đám người, muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì. Đoàn người càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, trên bầu trời có thể nói là trùng trùng điệp điệp, đại quân kéo đi, chấn động lòng người. Nhưng trên thực tế thì sao? Chẳng bao lâu sau khi Tần Vấn Thiên rời khỏi Phiêu Tuyết lâu, tốc độ của bọn họ cực nhanh, dường như trong nháy mắt đã đến Cửu Tiên Chung, thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, trực tiếp đứng ở phía trước Cửu Tiên Chung khủng bố, đắm mình trong vô tận phù quang, thân thể hắn dừng ở giữa hư không, phía sau là cường giả lũ lũ nhanh chóng đuổi đến, tiếng gió thổi vù vù không ngừng, chỉ trong chớp mắt, phía trước Tần Vấn Thiên đều là cường giả các thế lực. - Ngươi cho rằng ngày hôm nay ngươi có thể sống sót sao? Ánh mắt lạnh lùng cao ngạo của Nghê Phượng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, giọng nói của nàng vẫn lộ ra khí chất cao ngạo, kiếm khí trên người gào thét, ẩn ẩn như muốn bắn ra, đồng tử lạnh lùng như đã coi Tần Vấn Thiên như người chết. Thân thể Xa Viên đáp xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, hắn đứng ở trên hư không, thân thể cũng được bao bọc giữa phù quang, hắn nhìn chằm chằm Nghê Phượng ở trước mặt, lạnh lùng cao ngạo nói: Tần Vấn Thiên nhìn Hàn Đông Giang, nhìn từng khuôn mặt trong đám người Khương Yển, trong đồng tử bình tĩnh lộ ra một tia hàn ý nhàn nhạt. - Bùi Vũ tiểu thư không cần để ý tới những người này, ngươi tự bảo trọng đi thôi. Tần Vấn Thiên nói với Bùi Vũ trước, sau đó liếc mắt thoáng nhìn Bùi Thiên Nguyên ở bên kia, nhàn nhạt mở miệng: - Nơi đây tuy có cảnh đẹp rượu ngon, còn có truyền thuyết thê mỹ, duy nhất chỉ có những người này lại là phá hư phong cảnh, không cùng chí hướng quan niệm thì không thể hợp tác bàn luận, xin cáo từ. Dứt lời thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, tiến về phía trong hư không, giống như một tia chớp vừa nhanh vừa mãnh liệt. - Còn muốn đi? Thần sắc Chu Hành Sơn của Chiến Thiên tiên phủ chợt phát lạnh, sát niệm đáng sợ, ý chí chiến đấu cuồn cuộn bộc phát, vô cùng hung bạo mạnh mẽ, hắn giơ nắm đấm lên, đánh về phía hư không, lập tức, dường như có một chiến thú đáng sợ xuất hiện, rít gào ở trên bầu trời, trấn áp về phía Tần Vấn Thiên, ấy vậy mà lại chỉ thấy thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, hóa thành rất nhiều hư ảnh, toàn thân giống như lưu quang vậy. Công kích khủng bố ầm ầm ầm trên hư không, chấn động tới mức mặt đất đều khẽ rung động, ánh mắt của Chu Hành Sơn nheo lại, hắn thấy Tần Vấn Thiên không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp lên hư không, truy kích về phía Tần Vấn Thiên, trên người mơ hồ phóng ra khí thế đáng sợ, lực lượng cường thịnh dội ngược lại khiến cho mặt đất đều phát ra âm thanh ầm ầm chấn động. Trong con ngươi của Nghê Phượng bắn ra một tia hàn quang, chỉ thấy nàng đạp một cái, kiếm rút ra khỏi vỏ, ngự kiếm mà đi, truy kích về phía trước. - Thoát được không? Thân hình đám người Khương Yển, Thư Lộ Diêu cũng đều lóe lên, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều bóng người đồng thời ngự không mà đi, trên tiệc rượu, cuối cùng lại chỉ còn lại không đến một nửa số người, cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người ngược lại là đều lộ ra vẻ thú vị, quận vương thiết yến, không nghĩ tới lại phát sinh xung đột, tiệc rượu mới vừa mới bắt đầu, liền phát sinh xung đột chiến đấu, cường giả đều rời đi. Chỉ có điều, tu vi của Tần Vấn Thiên mới đạt Thiên Tượng tam trọng, e rằng sẽ bị tiêu diệt rất nhanh, đại khái không tốn bao nhiêu thời gian, những người đó sẽ trở lại tiệc rượu. Bọn họ đã âm thầm có chút đồng tình với Tần Vấn Thiên, người này tuy rằng không tầm thường, nhưng khó tránh khỏi có chút không biết tốt xấu, đúng như Hàn Đông Giang nói, nếu như Tần Vấn Thiên là đệ tử của Kỳ Môn tiên phủ, có bối cảnh giống như Xa Viên, dù có đối chọi gay gắt với những người này, thậm chí động thủ cũng không quan trọng, nhưng hắn không có bối cảnh thế lực, lại cũng không biết chừng mực như vậy, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao, chỉ có thể trách hắn không biết thu mình, ở Tiên Vực, mặc dù người có thiên phú trác tuyệt như vậy cũng sớm chết non. Loại chuyện này, Tiên Vực nhìn nhiều đã quen mắt, Bùi Thiên Nguyên càng thấy nhiều, số nhân vật thiên tài mà hắn nhìn thấy ngã xuống đếm không hết, hắn càng nhìn rõ quy tắc của Tiên Vực. Chỉ thấy lúc này thần sắc của Bùi Thiên Nguyên rất bình tĩnh, chỉ tùy ý cầm chén rượu lên, quay sang Quý Không của Vân Lâu Thánh môn ở bên cạnh, hắn nâng chén, hai người đối ẩm một chén, sau đó Bùi Thiên Nguyên nhìn về phía mọi người và nâng chén cười nói: - Một chút chuyện nhỏ, không nên quấy rầy nhã hứng các vị, chúng ta trước cạn một chén, chờ bọn họ trở về lại nói chuyện phiếm. - Quận vương khách khí. - Đa tạ quận vương cùng Quý Không lâu chủ khoản đãi. Mọi người khách khí nói, đều biểu thị tôn kính, chỉ có Bùi Vũ ở bên cạnh là tức giận đến sắc mặt tái nhợt, không một chút dễ nhìn. Lúc này Tần Vấn Thiên bay ở trên không trung, phía dưới là cảnh tuyết xa hoa, giống như là tiên cảnh nhân gian, đáng tiếc thời khắc này Tần Vấn Thiên căn bản không có tâm tư thưởng thức, tốc độ của hắn nhanh như tia chớp, chân đạp thần binh, lại giống như một đạo lưu quang bay trong hư không, trong chớp mắt ngắn ngủi liền trực tiếp xuyên ra khỏi phạm vi của Phiêu Tuyết lâu, lao thẳng đến Phiêu Tuyết thành. Ở phía sau, đại quân trùng trùng điệp điệp đuổi sát theo Tần Vấn Thiên, thần sắc của những người đó lạnh lẽo, cực kỳ không thiện cảm, bọn họ đều ngự thần binh, tốc độ như sấm sét, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Những cường giả này phần lớn đều là thuộc hạ của các môn phái, thực lực cường đại, tốc độ đáng sợ. - Xa Viên, hôm nay chúng ta tạm thời không tính toán với ngươi, chuyện này ngươi không cần lo. Thư Lộ Diêu nhìn sang Xa Viên theo sát bên cạnh, tốc độ của hắn nhanh nhất. Xa Viên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thư Lộ Diêu, khóe miệng hàm chứa vài phần ý tứ khinh miệt. Quỷ đao Mộ Nham cũng theo kịp, hắn không nhanh không chậm đi theo đám người, chắp hai tay sau lưng đi đằng sau, không một ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì. Ngoài rất nhiều thiên kiêu nhân vật ra, các cường giả, thuộc hạ của bọn họ đuổi sát không buông. Dưới Phiêu Tuyết thành, chợt có người ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy một tiếng nổ lớn trấn áp hư không, trong lòng tất cả đều chấn động, những người này là cường giả phương nào, đã xảy ra chuyện gì? Không ít cường giả đạp không bay lên, trực tiếp đi theo đám người, muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì. Đoàn người càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, trên bầu trời có thể nói là trùng trùng điệp điệp, đại quân kéo đi, chấn động lòng người. Nhưng trên thực tế thì sao? Chẳng bao lâu sau khi Tần Vấn Thiên rời khỏi Phiêu Tuyết lâu, tốc độ của bọn họ cực nhanh, dường như trong nháy mắt đã đến Cửu Tiên Chung, thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, trực tiếp đứng ở phía trước Cửu Tiên Chung khủng bố, đắm mình trong vô tận phù quang, thân thể hắn dừng ở giữa hư không, phía sau là cường giả lũ lũ nhanh chóng đuổi đến, tiếng gió thổi vù vù không ngừng, chỉ trong chớp mắt, phía trước Tần Vấn Thiên đều là cường giả các thế lực. - Ngươi cho rằng ngày hôm nay ngươi có thể sống sót sao? Ánh mắt lạnh lùng cao ngạo của Nghê Phượng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, giọng nói của nàng vẫn lộ ra khí chất cao ngạo, kiếm khí trên người gào thét, ẩn ẩn như muốn bắn ra, đồng tử lạnh lùng như đã coi Tần Vấn Thiên như người chết. Thân thể Xa Viên đáp xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, hắn đứng ở trên hư không, thân thể cũng được bao bọc giữa phù quang, hắn nhìn chằm chằm Nghê Phượng ở trước mặt, lạnh lùng cao ngạo nói: