Tần Vấn Thiên đứng trên tiên sơn, ánh mắt nhìn về phía trước, hắn nghiêng xuống chỉ thấy tám tòa tiên sơn bên dưới, mây mù bay quanh quẩn. Trên mỗi tòa tiên sơn đều có cường giả ở đó. Hiện giờ vị trí hắn đang đứng là tòa tiên sơn thứ chín, không ngờ là tòa cao nhất. Một ánh mắt sắc sảo rơi xuống trên người hắn. Tần Vấn Thiên chuyển mắt nhìn sang, lập tức trông thấy một hình dáng lạnh lùng ở bên cạnh, trong con ngươi màu đen thâm thúy dường như có chứa lưỡi kiếm sắc bén. Người bước lên cửu sơn đều đến vì sự kiện Đông Thánh Tiên đế thu đồ đệ. Người này vốn sáng chói nhất. Độc nhất vô nhị. Sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên đã phá vỡ thế độc tôn duy nhất của hắn. Hơn nữa, khí tức trên người Tần Vấn Thiên yếu hơn rất nhiều so với hắn. Hiển nhiên cảnh giới thấp kém hơn hắn không ít. Nhưng lực cảm giác của Tần Vấn Thiên thì không kém cạnh hắn. Như vậy không thể nghi ngờ sẽ đoạt lấy danh tiếng của hắn. Bên trong Hoàng cực Thánh vực, vô số người ngẩng đầu nhìn chín tòa tiên sơn phía dưới tiên cung. Bọn họ đang nhìn thanh niên đứng ở ngọn núi cao nhất. Áo trắng tung bay, tuyệt luân cao cường như vậy. Mặc dù tranh chấp cùng cường giả Tiên vực, nhưng hắn vẫn như cũ không hề yếu thế rơi xuống hạ phong, vẫn luôn luôn xuất chúng, đứng ở đỉnh núi cao nhất. Tấm bia Tiên Vũ giới đã tên của người thứ nhất. Càng ngày càng chói mắt, không ai có năng lực ngăn cản được hào quang của hắn. Về phần người Đại Hạ hoàng triều, vô luận là Thanh Mị Tiên Tử trong hoàng cung, hay những đại bá chủ đều thất thần nhìn trên hư không. Tần Vấn Thiên trên con đường võ đạo của mình chắc chắn càng đi càng lên cao. Như thời khắc này khiến cho bọn họ nhìn lên, cho đến một ngày đạt đến độ cao mà bọn họ muốn nhìn cũng không thể. Người Sở quốc thì rung động trong lòng. Những thanh niên từ Sở quốc đi tới bầu trời, là tới vì đại năng giả Tiên vực thu đồ đệ. Bên trong chín ngọn tiên sơn lúc này đã xuất hiện hơn mười vạn người. Số lượng người ở tiên sơn thứ nhất là nhiều nhất. Càng lên cao, nhân số càng ít. Tòa tiên sơn thứ chín chỉ có hai người, do đó có vẻ chói sáng phá lệ. Tòa tiên sơn thứ tám lúc này cũng đã có mấy chục người. - Vùng Tiên vực rốt cuộc có bao nhiêu người khóa nhập Hoàng cực Thánh vực. Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Đất đai một vực rộng lớn bao la, mặc dù chỉ là một người Cổ Quốc, đều là hàng tỷ sinh linh. Hoàng cực Thánh vực một vực thế giới, nhân khẩu đâu chỉ 10 tỉ, mặc dù có trăm vạn dân chúng từ Tiên vực hàng lâm các nơi Hoàng cực Thánh vực, phân tán trong đám người cũng sẽ không chút nổi bật. Giống như Tần Vấn Thiên đánh chết thanh niên tà dị bại hoại dù sao chỉ có số ít. Càng nhiều khách Tiên vực vì bắt được cơ hội lần này đều yên lặng chờ đợi, giờ này mới đua nhau đi ra, tiến vào tiên quang tiếp dẫn. Tể Hiên đạt tới ngọn núi thứ bảy, ngẩng đầu nhìn tiên sơn mờ ảo cao hơn ở phía trước. Hắn không nhìn thấy người quen tại ngọn núi thứ tám, khóe miệng lóe lên một tia cười lạnh. Hắn tiếp tục nhìn lên trên nữa. Khoảnh khắc hắn trông thấy Tần Vấn Thiên, trong đồng tử của hắn tuôn ra một đạo lãnh mang, mơ hồ thoáng hiện sát khí. Cơ hội Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ lần này, Hoàng cực Thánh Tông muốn trừ đi không có khôi lỗi hộ vệ Tần Vấn Thiên Dược Hoàng cốc. - Tiên sơn thứ chín. Lục Tử Yên cũng chỉ đến được ngọn núi thứ bảy. Nơi ngọn núi này đã có mấy trăm người, có vẻ rất bình thường. Vào lúc nàng nhìn thấy hai hình dáng ngọn núi cao nhất, trong lòng có chút cảm thán. Thiên tài thế giới thổ dân đã dần dần triển lộ phong mang của hắn rồi. Lục Tử Yên nàng tự xưng là bất phàm, nhưng trước một đợt khảo hạch tiếp dẫn chỉ chứng tỏ năng lực rất bình thường. Một lúc lâu sau, trên ngọn núi thứ chín có người thứ ba đặt chân tới. Đó là một vị nam nhân ánh mắt kiên cường. Trông hắn rất bình thường, khí tức dao động trên người không quá mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao cứ cho người một cảm giác nguy hiểm. Nhất là cặp mắt của hắn. Thoạt nhìn qua thì rất bình thường, nhìn lần thứ hai tựa hồ có chút sắc sảo. Dù có nhìn kỹ, sẽ cảm thấy ánh mắt kia dường như lộ ra một cổ ngoan kính cực kỳ lợi hại, phảng phất có chấp niệm sâu đậm. - Ha ha. Không tệ. Không ngờ ngọn núi thứ chín lại xuất hiện ba người. Có ý tứ. Trong tiệc rượu tiên cung, các cường giả Tiên vực cũng có vẻ vô cùng thú vị. Tuy rằng Đông Thánh tiên đế thu đệ tử không khuếch tán bốn phía tại Tiên vực, nhưng vẫn có rất nhiều nhân vật thiên tài nhận được tin tức lập tức đến nơi này. Nhất là Đông Thánh bệ hạ thống ngự lãnh địa Tiên vực, xem ra rất nhiều người đều muốn bái sư Đông Thánh bệ hạ. - Ngọn núi thứ tám đã có ba mươi chín người rồi. Thật không ngờ a. Những cường giả này ánh mắt sáng quắc, chủ yếu là nhìn ngọn núi thứ chín và ngọn núi thứ tám. Chỉ có người trên hai tòa tiên sơn này, cảm giác của bọn hắn có tư cách nhảy lên Thất Trọng Thiên Cửu Thiên Tinh Hà. Mặc dù đại đa số đều có tu vi là Thiên Tượng cảnh tầng bốn trở lên, nhưng vẫn coi như không tệ. Mặc dù tinh hồn thứ năm của bọn họ không phải là Tử Kim Tinh Hồn, nhưng tinh hồn thứ sáu đã chú định. Về phần người phía dưới, ánh mắt chú ý có vẻ tương đối ít. Nếu thu đồ đệ nhất định phải thu những người ưu tú về mọi phương diện, chính là người trên ngọn núi thứ tám và ngọn núi thứ chín. Người phía dưới trừ phi biểu hiện cực kỳ xuất chúng, bằng không rất khó tái dẫn sự chú ý. - Chưa tới một canh giờ nữa sẽ đóng cửa đường tiếp dẫn. Lúc này, Đông Thánh Đình đang đứng tại trống trên thiên cung vừa lên tiếng. Tiếng truyền khắp Hoàng cực Thánh vực. Sau đó, thời gian chậm rãi qua đi. Người trên tiên sơn càng lúc càng ít. Dù sao người có thể đến thì đã đến rồi. Một canh giờ sắp trôi qua. Trên ngọn núi thứ chín vẫn là ba người. Đỉnh núi thứ tám đã có 45 người. - Còn mười hơi nữa. Đông Thánh Đình nói. - Chín hơi, tám. . . Tam, hai, một. Đã đến giờ. Lời của Đông Thánh Đình vừa rơi xuống một tích tắc, trên ngọn núi thứ chín có quang hoa lóng lánh, kèm theo tiên quang tiếp dẫn biến mất. Hình dáng thứ tư xuất hiện, đạp thời gian một hơi thở cuối cùng. - Người này vận may thật tốt, vừa lúc đuổi kịp một khắc cuối cùng. Một vị nữ tiên vương trong tiệc rượu nói vui. - Có thể ngươi nhìn lầm. Không phải là hắn có vận khí tốt. Mà là tự tin. Ánh mắt Diễm Uyên nhìn chằm chằm vào thanh niên cuối cùng trên ngọn núi thứ chín, đôi mắt sâu không thấy đáy. Thanh niên kia có khí tức bình tĩnh, đứng lẳng lặng, không có cảm giác hốt hoảng chút nào. Chỉ là vận khí tốt ư? Liều mạng đuổi kịp một khắc cuối cùng sao? Nếu như hắn liều mạng vùng vẫy lên ngọn núi thứ chín, tất nhiên khí tức sẽ dao động. Nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của thanh niên ấy, rõ ràng có vẻ thật nhẹ nhàng. - Thật sao? Nữ tiên vương mỉm cười. Lúc này nàng cũng đã nhận ra chút manh mối. - Công tử Thiên Nghệ Khuyết Nguyệt tiên phủ. Danh khí cũng không nhỏ. Thiên Nghệ có tu vi thiên tượng tầng bốn cảnh giới. Càng khó hơn chính là tinh hồn thứ năm của hắn chính là tinh hồn trao đổi Thất Trọng Thiên. Cái này có ý vị là thời điểm hắn mới vào Thiên Tượng cảnh đã có thể bước lên ngọn núi thứ tám. Bước chân vào ngọn núi thứ chín đối với hắn khó khăn cũng không lớn. Trong Tiên vực có thể có không ít tiên vương nguyện ý thu hắn làm đệ tử, chỉ là Khuyết Nguyệt tiên vương một mực tự tay mình dạy. Giờ này dường như muốn cho hắn bái nhập môn hạ Đông Thánh bệ hạ. Tần Vấn Thiên đứng trên tiên sơn, ánh mắt nhìn về phía trước, hắn nghiêng xuống chỉ thấy tám tòa tiên sơn bên dưới, mây mù bay quanh quẩn. Trên mỗi tòa tiên sơn đều có cường giả ở đó. Hiện giờ vị trí hắn đang đứng là tòa tiên sơn thứ chín, không ngờ là tòa cao nhất. Một ánh mắt sắc sảo rơi xuống trên người hắn. Tần Vấn Thiên chuyển mắt nhìn sang, lập tức trông thấy một hình dáng lạnh lùng ở bên cạnh, trong con ngươi màu đen thâm thúy dường như có chứa lưỡi kiếm sắc bén. Người bước lên cửu sơn đều đến vì sự kiện Đông Thánh Tiên đế thu đồ đệ. Người này vốn sáng chói nhất. Độc nhất vô nhị. Sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên đã phá vỡ thế độc tôn duy nhất của hắn. Hơn nữa, khí tức trên người Tần Vấn Thiên yếu hơn rất nhiều so với hắn. Hiển nhiên cảnh giới thấp kém hơn hắn không ít. Nhưng lực cảm giác của Tần Vấn Thiên thì không kém cạnh hắn. Như vậy không thể nghi ngờ sẽ đoạt lấy danh tiếng của hắn. Bên trong Hoàng cực Thánh vực, vô số người ngẩng đầu nhìn chín tòa tiên sơn phía dưới tiên cung. Bọn họ đang nhìn thanh niên đứng ở ngọn núi cao nhất. Áo trắng tung bay, tuyệt luân cao cường như vậy. Mặc dù tranh chấp cùng cường giả Tiên vực, nhưng hắn vẫn như cũ không hề yếu thế rơi xuống hạ phong, vẫn luôn luôn xuất chúng, đứng ở đỉnh núi cao nhất. Tấm bia Tiên Vũ giới đã tên của người thứ nhất. Càng ngày càng chói mắt, không ai có năng lực ngăn cản được hào quang của hắn. Về phần người Đại Hạ hoàng triều, vô luận là Thanh Mị Tiên Tử trong hoàng cung, hay những đại bá chủ đều thất thần nhìn trên hư không. Tần Vấn Thiên trên con đường võ đạo của mình chắc chắn càng đi càng lên cao. Như thời khắc này khiến cho bọn họ nhìn lên, cho đến một ngày đạt đến độ cao mà bọn họ muốn nhìn cũng không thể. Người Sở quốc thì rung động trong lòng. Những thanh niên từ Sở quốc đi tới bầu trời, là tới vì đại năng giả Tiên vực thu đồ đệ. Bên trong chín ngọn tiên sơn lúc này đã xuất hiện hơn mười vạn người. Số lượng người ở tiên sơn thứ nhất là nhiều nhất. Càng lên cao, nhân số càng ít. Tòa tiên sơn thứ chín chỉ có hai người, do đó có vẻ chói sáng phá lệ. Tòa tiên sơn thứ tám lúc này cũng đã có mấy chục người. - Vùng Tiên vực rốt cuộc có bao nhiêu người khóa nhập Hoàng cực Thánh vực. Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Đất đai một vực rộng lớn bao la, mặc dù chỉ là một người Cổ Quốc, đều là hàng tỷ sinh linh. Hoàng cực Thánh vực một vực thế giới, nhân khẩu đâu chỉ 10 tỉ, mặc dù có trăm vạn dân chúng từ Tiên vực hàng lâm các nơi Hoàng cực Thánh vực, phân tán trong đám người cũng sẽ không chút nổi bật. Giống như Tần Vấn Thiên đánh chết thanh niên tà dị bại hoại dù sao chỉ có số ít. Càng nhiều khách Tiên vực vì bắt được cơ hội lần này đều yên lặng chờ đợi, giờ này mới đua nhau đi ra, tiến vào tiên quang tiếp dẫn. Tể Hiên đạt tới ngọn núi thứ bảy, ngẩng đầu nhìn tiên sơn mờ ảo cao hơn ở phía trước. Hắn không nhìn thấy người quen tại ngọn núi thứ tám, khóe miệng lóe lên một tia cười lạnh. Hắn tiếp tục nhìn lên trên nữa. Khoảnh khắc hắn trông thấy Tần Vấn Thiên, trong đồng tử của hắn tuôn ra một đạo lãnh mang, mơ hồ thoáng hiện sát khí. Cơ hội Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ lần này, Hoàng cực Thánh Tông muốn trừ đi không có khôi lỗi hộ vệ Tần Vấn Thiên Dược Hoàng cốc. - Tiên sơn thứ chín. Lục Tử Yên cũng chỉ đến được ngọn núi thứ bảy. Nơi ngọn núi này đã có mấy trăm người, có vẻ rất bình thường. Vào lúc nàng nhìn thấy hai hình dáng ngọn núi cao nhất, trong lòng có chút cảm thán. Thiên tài thế giới thổ dân đã dần dần triển lộ phong mang của hắn rồi. Lục Tử Yên nàng tự xưng là bất phàm, nhưng trước một đợt khảo hạch tiếp dẫn chỉ chứng tỏ năng lực rất bình thường. Một lúc lâu sau, trên ngọn núi thứ chín có người thứ ba đặt chân tới. Đó là một vị nam nhân ánh mắt kiên cường. Trông hắn rất bình thường, khí tức dao động trên người không quá mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao cứ cho người một cảm giác nguy hiểm. Nhất là cặp mắt của hắn. Thoạt nhìn qua thì rất bình thường, nhìn lần thứ hai tựa hồ có chút sắc sảo. Dù có nhìn kỹ, sẽ cảm thấy ánh mắt kia dường như lộ ra một cổ ngoan kính cực kỳ lợi hại, phảng phất có chấp niệm sâu đậm. - Ha ha. Không tệ. Không ngờ ngọn núi thứ chín lại xuất hiện ba người. Có ý tứ. Trong tiệc rượu tiên cung, các cường giả Tiên vực cũng có vẻ vô cùng thú vị. Tuy rằng Đông Thánh tiên đế thu đệ tử không khuếch tán bốn phía tại Tiên vực, nhưng vẫn có rất nhiều nhân vật thiên tài nhận được tin tức lập tức đến nơi này. Nhất là Đông Thánh bệ hạ thống ngự lãnh địa Tiên vực, xem ra rất nhiều người đều muốn bái sư Đông Thánh bệ hạ. - Ngọn núi thứ tám đã có ba mươi chín người rồi. Thật không ngờ a. Những cường giả này ánh mắt sáng quắc, chủ yếu là nhìn ngọn núi thứ chín và ngọn núi thứ tám. Chỉ có người trên hai tòa tiên sơn này, cảm giác của bọn hắn có tư cách nhảy lên Thất Trọng Thiên Cửu Thiên Tinh Hà. Mặc dù đại đa số đều có tu vi là Thiên Tượng cảnh tầng bốn trở lên, nhưng vẫn coi như không tệ. Mặc dù tinh hồn thứ năm của bọn họ không phải là Tử Kim Tinh Hồn, nhưng tinh hồn thứ sáu đã chú định. Về phần người phía dưới, ánh mắt chú ý có vẻ tương đối ít. Nếu thu đồ đệ nhất định phải thu những người ưu tú về mọi phương diện, chính là người trên ngọn núi thứ tám và ngọn núi thứ chín. Người phía dưới trừ phi biểu hiện cực kỳ xuất chúng, bằng không rất khó tái dẫn sự chú ý. - Chưa tới một canh giờ nữa sẽ đóng cửa đường tiếp dẫn. Lúc này, Đông Thánh Đình đang đứng tại trống trên thiên cung vừa lên tiếng. Tiếng truyền khắp Hoàng cực Thánh vực. Sau đó, thời gian chậm rãi qua đi. Người trên tiên sơn càng lúc càng ít. Dù sao người có thể đến thì đã đến rồi. Một canh giờ sắp trôi qua. Trên ngọn núi thứ chín vẫn là ba người. Đỉnh núi thứ tám đã có 45 người. - Còn mười hơi nữa. Đông Thánh Đình nói. - Chín hơi, tám. . . Tam, hai, một. Đã đến giờ. Lời của Đông Thánh Đình vừa rơi xuống một tích tắc, trên ngọn núi thứ chín có quang hoa lóng lánh, kèm theo tiên quang tiếp dẫn biến mất. Hình dáng thứ tư xuất hiện, đạp thời gian một hơi thở cuối cùng. - Người này vận may thật tốt, vừa lúc đuổi kịp một khắc cuối cùng. Một vị nữ tiên vương trong tiệc rượu nói vui. - Có thể ngươi nhìn lầm. Không phải là hắn có vận khí tốt. Mà là tự tin. Ánh mắt Diễm Uyên nhìn chằm chằm vào thanh niên cuối cùng trên ngọn núi thứ chín, đôi mắt sâu không thấy đáy. Thanh niên kia có khí tức bình tĩnh, đứng lẳng lặng, không có cảm giác hốt hoảng chút nào. Chỉ là vận khí tốt ư? Liều mạng đuổi kịp một khắc cuối cùng sao? Nếu như hắn liều mạng vùng vẫy lên ngọn núi thứ chín, tất nhiên khí tức sẽ dao động. Nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của thanh niên ấy, rõ ràng có vẻ thật nhẹ nhàng. - Thật sao? Nữ tiên vương mỉm cười. Lúc này nàng cũng đã nhận ra chút manh mối. - Công tử Thiên Nghệ Khuyết Nguyệt tiên phủ. Danh khí cũng không nhỏ. Thiên Nghệ có tu vi thiên tượng tầng bốn cảnh giới. Càng khó hơn chính là tinh hồn thứ năm của hắn chính là tinh hồn trao đổi Thất Trọng Thiên. Cái này có ý vị là thời điểm hắn mới vào Thiên Tượng cảnh đã có thể bước lên ngọn núi thứ tám. Bước chân vào ngọn núi thứ chín đối với hắn khó khăn cũng không lớn. Trong Tiên vực có thể có không ít tiên vương nguyện ý thu hắn làm đệ tử, chỉ là Khuyết Nguyệt tiên vương một mực tự tay mình dạy. Giờ này dường như muốn cho hắn bái nhập môn hạ Đông Thánh bệ hạ.