Nhưng con mắt của Kim Sí Đại Bằng trong cổ bia càng phát rực rỡ, kim quang trên thân diệu thiên, điều này làm cho trong con ngươi của Hắc Yên hiện lên một tia kinh dị, giống như mơ hồ có vài phần sốt ruột, nhưng nếu như hiện tại hắn bỏ công phạt mà trở về lĩnh ngộ, Tần Vấn Thiên sẽ đánh chết hắn không nghi ngờ, chỉ có thể tiếp tục dùng công kích cường đại để tấn công không ngừng. Lúc này không chỉ có Hắc Yên và Tần Vấn Thiên đang chiến đấu, trong hư không xuất hiện rất nhiều tình hình cổ bia tương liên, tranh họa trôi nổi vào khoảng không, điều này làm cho người trên cầu nổi hiểu rõ, cuộc chinh phạt này là cả hai cùng quyết đấu. Hình ảnh Tần Vấn Thiên không làm cho nhiều người chú ý, kẻ được chú ý nhiều nhất chắc là tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, ví dụ như Cố Lưu Phong, hắn lựa chọn mặt cổ bia kia làm cho trên người hắn phủ thêm một áo giáp màu trắng bạc, Xạ Nhật mũi tên xuất hiện trong tay, cả người hắn xứng đáng với câu ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng ngông ngênh. Cố Lưu Phong đối thủ là Hoàng Cực Thánh Vực chín đại phái một trong Thanh Hoa Sơn nhân vật thiên kiêu, lần này công phạt đương nhiên là Cố Lưu Phong chủ động lựa chọn, đối phương nào dám lựa chọn hắn làm đối thủ. Quang mang lóng lánh, cung tiễn trong tay Cố Lưu Phong có phù quang lóng lánh, mũi tên dường như xuất hiện tàn ảnh, một tiếng ô... ô... n... g vang lên, dây cung run rẩy, ô... ô... n... g không nghỉ, tiễn của hắn giống như sao băng. - Phốc xuy... Một tiếng vang nhỏ, nhân vật thiên kiêu trong bức họa Thanh Hoa Sơn bị xuyên thủng mi tâm, cổ bia trước người trực tiếp ảm đạm, đôi mắt người kia mở ra, liếc về phía Cố Lưu Phong, lộ ra hận ý thật sâu, sau đó hắn phun một ngụm máu tươi, đứng dậy quay người rời đi. Cố Lưu Phong cũng mở mắt, chỉ thấy hắn nhấc chân lên, tiếp tục đi về phía trước, lại đến trước một cổ bia khác, lập tức lan tràn cảm nhận của hắn ra, lại lựa chọn cổ bia một lần nữa, bắt đầu tu hành. - Ta hiểu rõ quy tắc. Phía trên cầu nổi, Phàm Nhạc nói nhỏ một tiếng. - Niệm hoà vào cổ bia, tu hành lực lượng trong cổ bia, ở bên trong, bọn họ chỉ có thể tu hành lực lượng trong cổ bia, mà không phải dùng lực lượng của bản thân mình đi chiến đấu, như vậy khởi điểm của người sở hữu mới hoàn toàn giống nhau. - Không sai, đánh bại một đối thủ, có tài năng đi về một cổ bia khác, Cố Lưu Phong lĩnh ngộ cổ bia thứ nhất, sau đó đánh bại một người, rồi mới đi về phía cổ bia thứ hai, bắt đầu lĩnh ngộ lực lượng cổ bia thứ hai, điều này sẽ làm cho hắn chiếm được tiên cơ. Ánh mắt của Âu Dương Cuồng Sinh lộ ra phong mang, giống như cách mà Cố Lưu Phong lĩnh ngộ ở cổ bia thứ hai, hắn công kích về người phía sau, rất dễ dàng loại bỏ người kia, chênh lệch càng ngày càng lớn. - Người càng mạnh, có khả năng đi được càng xa, cho đến khi bỏ lại tất cả mọi người để trở thành duy nhất. Trong con ngươi xinh đẹp của Diệp Lăng Sương hiện lên ánh sáng lạ, có chút khẩn trương nhìn Tần Vấn Thiên bên kia. Hắc Yên vẫn còn không tha thứ cho sự công kích của Tần Vấn Thiên, nhưng bây giờ hắn không uy hiếp được Tần Vấn Thiên nữa, con kim thân Đại Bằng này lớn lên càng ngày càng mạnh. - Hắn phải phản kích. Tần Chính nói một câu, sau đó đoàn người chỉ thấy Tần Vấn Thiên biến thành Kim Sí Đại Bằng Điểu xẹt qua vòm trời, đáp xuống, kim quang đầy trời, cánh chim kim sắc tràn ngập phù quang rực rỡ, cánh chim của hắn cắt không mà qua, như một trận gió, thân thể xuất hiện ở phía dưới Hắc Yên, lập tức trong hình ảnh kia, Hắc Yên biến thành Yêu Long trực tiếp bị chặt làm hai, cứ như vậy mà bị chém đứt. - Phốc! Bản tôn Hắc Yên phun ra một ngụm máu tươi ở trên bia đá, bia đá ảm đạm không ánh sáng, hắn mở mắt ra nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đôi mắt của Tần Vấn Thiên đóng chặt như trước, hắn vẫn đang lĩnh ngộ cổ bia, xung quanh có không ít người giống như hắn, ai cũng có chút cẩn thận, dù sao chỉ lĩnh ngộ mà không chiến đấu, thời gian trôi qua càng lâu, có người lục tục dừng lĩnh ngộ để đi về phía trước. Trong nháy mắt đã qua ba ngày, người trước cổ bia, lúc đầu còn hơn bảy mươi người, nhưng bây giờ chỉ còn ba mươi sáu người. - Cố Lưu Phong đã liên tục đánh bại ba người, đi về phía cổ bia hàng thứ tư, mà trước hắn chỉ có một người. Mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ, Cố Lưu Phong này thật lợi hại, mỗi khi hắn lĩnh ngộ, liền lựa chọn một người để chiến đấu, sau đó đánh bay đối phương ra. Hơn nữa đoàn người phát hiện ra, đi đến phía người trước mặt là có thể công kích cường giả đứng sau, dường như nhân vật nhất kỵ tuyệt trần như Cố Lưu Phong, không có khả năng dừng lại chờ đợi người khác. Mấy thiên kiêu cùng lúc đi đến trước cổ bia, đối với bọn họ mà nói, tất cả đều công bằng, kẻ không nhanh tay thì bị người đánh bại, có thể trách ai được! Ba ngày sau, đoàn người phát hiện ra một hiện tượng quỷ dị, Tần Vấn Thiên vẫn ngồi ở hàng thứ nhất cổ bia, điều này làm cho rất nhiều người lộ ra thần sắc quái dị, bây giờ tên của Tần Vấn Thiên đã vang xa, không người nào không biết. Cố Lưu Phong nhất kỵ tuyệt trần, Tần Vấn Thiên rơi vào sau cùng! Nhưng con mắt của Kim Sí Đại Bằng trong cổ bia càng phát rực rỡ, kim quang trên thân diệu thiên, điều này làm cho trong con ngươi của Hắc Yên hiện lên một tia kinh dị, giống như mơ hồ có vài phần sốt ruột, nhưng nếu như hiện tại hắn bỏ công phạt mà trở về lĩnh ngộ, Tần Vấn Thiên sẽ đánh chết hắn không nghi ngờ, chỉ có thể tiếp tục dùng công kích cường đại để tấn công không ngừng. Lúc này không chỉ có Hắc Yên và Tần Vấn Thiên đang chiến đấu, trong hư không xuất hiện rất nhiều tình hình cổ bia tương liên, tranh họa trôi nổi vào khoảng không, điều này làm cho người trên cầu nổi hiểu rõ, cuộc chinh phạt này là cả hai cùng quyết đấu. Hình ảnh Tần Vấn Thiên không làm cho nhiều người chú ý, kẻ được chú ý nhiều nhất chắc là tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, ví dụ như Cố Lưu Phong, hắn lựa chọn mặt cổ bia kia làm cho trên người hắn phủ thêm một áo giáp màu trắng bạc, Xạ Nhật mũi tên xuất hiện trong tay, cả người hắn xứng đáng với câu ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng ngông ngênh. Cố Lưu Phong đối thủ là Hoàng Cực Thánh Vực chín đại phái một trong Thanh Hoa Sơn nhân vật thiên kiêu, lần này công phạt đương nhiên là Cố Lưu Phong chủ động lựa chọn, đối phương nào dám lựa chọn hắn làm đối thủ. Quang mang lóng lánh, cung tiễn trong tay Cố Lưu Phong có phù quang lóng lánh, mũi tên dường như xuất hiện tàn ảnh, một tiếng ô... ô... n... g vang lên, dây cung run rẩy, ô... ô... n... g không nghỉ, tiễn của hắn giống như sao băng. - Phốc xuy... Một tiếng vang nhỏ, nhân vật thiên kiêu trong bức họa Thanh Hoa Sơn bị xuyên thủng mi tâm, cổ bia trước người trực tiếp ảm đạm, đôi mắt người kia mở ra, liếc về phía Cố Lưu Phong, lộ ra hận ý thật sâu, sau đó hắn phun một ngụm máu tươi, đứng dậy quay người rời đi. Cố Lưu Phong cũng mở mắt, chỉ thấy hắn nhấc chân lên, tiếp tục đi về phía trước, lại đến trước một cổ bia khác, lập tức lan tràn cảm nhận của hắn ra, lại lựa chọn cổ bia một lần nữa, bắt đầu tu hành. - Ta hiểu rõ quy tắc. Phía trên cầu nổi, Phàm Nhạc nói nhỏ một tiếng. - Niệm hoà vào cổ bia, tu hành lực lượng trong cổ bia, ở bên trong, bọn họ chỉ có thể tu hành lực lượng trong cổ bia, mà không phải dùng lực lượng của bản thân mình đi chiến đấu, như vậy khởi điểm của người sở hữu mới hoàn toàn giống nhau. - Không sai, đánh bại một đối thủ, có tài năng đi về một cổ bia khác, Cố Lưu Phong lĩnh ngộ cổ bia thứ nhất, sau đó đánh bại một người, rồi mới đi về phía cổ bia thứ hai, bắt đầu lĩnh ngộ lực lượng cổ bia thứ hai, điều này sẽ làm cho hắn chiếm được tiên cơ. Ánh mắt của Âu Dương Cuồng Sinh lộ ra phong mang, giống như cách mà Cố Lưu Phong lĩnh ngộ ở cổ bia thứ hai, hắn công kích về người phía sau, rất dễ dàng loại bỏ người kia, chênh lệch càng ngày càng lớn. - Người càng mạnh, có khả năng đi được càng xa, cho đến khi bỏ lại tất cả mọi người để trở thành duy nhất. Trong con ngươi xinh đẹp của Diệp Lăng Sương hiện lên ánh sáng lạ, có chút khẩn trương nhìn Tần Vấn Thiên bên kia. Hắc Yên vẫn còn không tha thứ cho sự công kích của Tần Vấn Thiên, nhưng bây giờ hắn không uy hiếp được Tần Vấn Thiên nữa, con kim thân Đại Bằng này lớn lên càng ngày càng mạnh. - Hắn phải phản kích. Tần Chính nói một câu, sau đó đoàn người chỉ thấy Tần Vấn Thiên biến thành Kim Sí Đại Bằng Điểu xẹt qua vòm trời, đáp xuống, kim quang đầy trời, cánh chim kim sắc tràn ngập phù quang rực rỡ, cánh chim của hắn cắt không mà qua, như một trận gió, thân thể xuất hiện ở phía dưới Hắc Yên, lập tức trong hình ảnh kia, Hắc Yên biến thành Yêu Long trực tiếp bị chặt làm hai, cứ như vậy mà bị chém đứt. - Phốc! Bản tôn Hắc Yên phun ra một ngụm máu tươi ở trên bia đá, bia đá ảm đạm không ánh sáng, hắn mở mắt ra nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đôi mắt của Tần Vấn Thiên đóng chặt như trước, hắn vẫn đang lĩnh ngộ cổ bia, xung quanh có không ít người giống như hắn, ai cũng có chút cẩn thận, dù sao chỉ lĩnh ngộ mà không chiến đấu, thời gian trôi qua càng lâu, có người lục tục dừng lĩnh ngộ để đi về phía trước. Trong nháy mắt đã qua ba ngày, người trước cổ bia, lúc đầu còn hơn bảy mươi người, nhưng bây giờ chỉ còn ba mươi sáu người. - Cố Lưu Phong đã liên tục đánh bại ba người, đi về phía cổ bia hàng thứ tư, mà trước hắn chỉ có một người. Mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ, Cố Lưu Phong này thật lợi hại, mỗi khi hắn lĩnh ngộ, liền lựa chọn một người để chiến đấu, sau đó đánh bay đối phương ra. Hơn nữa đoàn người phát hiện ra, đi đến phía người trước mặt là có thể công kích cường giả đứng sau, dường như nhân vật nhất kỵ tuyệt trần như Cố Lưu Phong, không có khả năng dừng lại chờ đợi người khác. Mấy thiên kiêu cùng lúc đi đến trước cổ bia, đối với bọn họ mà nói, tất cả đều công bằng, kẻ không nhanh tay thì bị người đánh bại, có thể trách ai được! Ba ngày sau, đoàn người phát hiện ra một hiện tượng quỷ dị, Tần Vấn Thiên vẫn ngồi ở hàng thứ nhất cổ bia, điều này làm cho rất nhiều người lộ ra thần sắc quái dị, bây giờ tên của Tần Vấn Thiên đã vang xa, không người nào không biết. Cố Lưu Phong nhất kỵ tuyệt trần, Tần Vấn Thiên rơi vào sau cùng!