Lời nói của Tần Vấn Thiên thật là cuồng vọng. Bạch Hổ tộc của hắn chính là vương tộc trong yêu giới, địa vị tôn quý cỡ nào, giống như hoàng tộc tiên quốc trong đám võ tu nhân loại. Đùng. Bạch Mâu lại bước chân ra, hư không chấn động, sát khí ngút trời. - Ta vốn muốn tha chết cho ngươi, nhưng ngươi lại dám càn rỡ như vậy, làm nhục Bạch Hổ tộc thần thú của ta. Nếu đã vậy, cho dù ta không giết ngươi, cũng sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc làm như vậy. Lời vừa dứt, hung uy trên người Bạch Mâu dâng lên ngút trời. - Lời này thật là nực cười. Chẳng lẽ chỉ cho phép Bạch Hổ tộc các ngươi làm nhục người khác, không cho người khác đánh trả. Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng nói. - Không thể. Bạch Mâu liếc nhìn Nam Hoàng Vân Hi: - Ngươi nói không sai, chỉ cho phép Bạch Hổ tộc ta làm nhục ngươi, còn ngươi không được phép đánh trả. Nam Hoàng Vân Hi cho dù ngươi là thánh nữ truyền thừa của Nam Hoàng thị, nhưng ở nơi này là thánh viện, Nam Hoàng thị các ngươi đặt chân tới đây thì không mạnh bằng Bạch Hổ tộc ta. Còn ngươi, chỉ là một nữ nhân xinh đẹp. Ý uy hiếp trong lời nói không chút che giấu, sắc mặt Nam Hoàng Vân Hi tái xanh, bàn tay Tần Vấn Thiên vung lên, một tòa thành trì lập tức xuất hiện. Trong ánh sáng long lanh, núi cổ trong thành trì khuếch trương, một tòa thành lớn kinh khủng dựng ngang ở đó. Thân thể Tần Vấn Thiên chậm rãi bay lên không, tòa thành kia cũng bay lên theo hắn, toàn bộ cường giả chung quanh lại bay lên theo thành. Bạch Mâu khẽ nhíu mày, không nhúc nhích nhìn một màn này, mặc cho tòa thành trì này nâng hắn bay lên. Hắn nhìn qua Tần Vấn Thiên, thấy quanh thân đối phương hiện giờ đều là ánh sáng chói mắt, bao phủ cả đám người Nam Hoàng Vân Hi và Nam Hoàng Sanh Ca. - Tiên binh thành. Bạch Mâu lạnh lùng nói. - Ở chỗ ta, cho tới bây giờ không có tiền lệ chỉ cho phép người khác nhục nhã mình mà không đáp trả. Lúc trước nhận một kích của ngươi, chỉ là muốn xem thực lực của ngươi như thế nào. Nếu ngươi đã ngông cuồng, ta sẽ cho đám nghiệt súc của ngươi trả giá thật lớn. Tần Vấn Thiên kiêu ngạo nói. Phía trước hắn lơ lửng một khôi lỗi, thủ chưởng đánh lên khôi lỗi, trong phút chốc, khôi lỗi đó bao bọc lấy thân thể Tần Vấn Thiên, phù hợp tới hoàn mỹ, giống như một khôi giáp thần binh vậy, hòa làm một thể với thân thể của Tần Vấn Thiên. - Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi sẽ cho ta trả cái giá lớn đến thế nào. Tần Vấn Thiên lãnh ngạo nói. Sau khi hắn được phủ thêm khôi giáp, uy áp phóng thích ra đã là uy áp của Tiên Đài tầng bảy, trong ánh sáng lóng lánh vô cùng đáng sợ. Bạch Mâu nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, rồi liếc nhìn tòa thành này. Ánh mắt hắn khẽ liếc Tần Vấn Thiên nói: - Trong Bạch Hổ tộc ta có thu vô số nô bộc võ tu nhân loại, trong đó không thiếu người có thiên tư phi phàm. Nhưng người dám có gan khiêu chiến với Bạch Hổ tộc ta thì rất ít. Chỉ là, ngươi thật sự cho rằng chỉ ngươi mới có tiên binh mạnh mẽ thôi sao? - Ta đương nhiên không nghĩ là như vậy. Nhưng ngươi cuồng vọng tự đại khiến cho người ta chán ghét. Nếu Bạch Hổ tộc cuồng ngạo như vậy, muốn chiến đấu, ta sẽ theo ngươi. Tần Vấn Thiên nhàn nhạt nói. - Dùng thêm pháp bảo tiên binh thì chiến không còn ý nghĩa gì nữa. Can đảm của ngươi không tệ, nhưng thực lực yếu tới đáng thương, hy vọng ở trong thánh viện có thể giúp ngươi cường đại lên. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là vương tộc của Bạch Hổ tộc. Bạch Mâu kiêu ngạo mở miệng, thân hình chợt lóe, xoay người rời đi, không thèm để ý tới Tần Vấn Thiên nữa. - Chờ ta cường đại lên? Tần Vấn Thiên cười nhạt, ánh mắt hắn chợt lóe, nhìn về phía đám cường giả Thiên Bằng tộc, thấy mấy người kiêu ngạo kia thì lạnh lùng nói: - Thiên Bằng tộc? Một đám chim tạp nham hèn mọn mà thôi. - Ngươi tự tìm đường chết. Một cường giả của Thiên Bằng tộc bước ra, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. Ánh mắt mọi người chung quanh có chút bất ngờ, không nghĩ tới Tần Vấn Thiên lại ngông cuồng như vậy, vừa mới chọc cường giả Bạch Hổ tộc, bây giờ lại quay ra khiêu khích Thiên Bằng tộc. Ở tây bộ Tiên Vực, Thiên Bằng tộc tuyệt không yếu hơn Bạch Hổ tộc, cực kỳ mạnh mẽ, vương tộc trong tộc bọn họ là Kim Sí Đại Bằng, thực lực vô song, có được huyết mạch thuần khiết của Kim Sí Đại Bằng - Đại Đế yêu giới viễn cổ. Vì vậy, Kim Sí Đại Bằng huyết mạch vương phẩm thực sự vô cùng đáng sợ. Tần Vấn Thiên mới vừa xảy ra mâu thuẫn với Bạch Hổ tộc, giờ lại đi khiêu khích Thiên Bằng tộc, không thể không nói người này quả thực quá ngông cuồng, cho dù là võ tu nhân loại cũng thấy không ổn. Bạch Mâu ở phía trước thậm chí còn dừng chân quay lại, nhìn lướt qua đám cường giả Thiên Bằng tộc, cười lạnh nói: - Lúc trước ngươi nói nếu bọn họ dám sỉ nhục Thiên Bằng tộc, các ngươi sẽ giết chết hắn tại chỗ. Ta thực sự mỏi mắt mong chờ đấy. - Giết chết bọn họ. Tiểu hỗn đản ở sau lưng Tần Vấn Thiên vươn móng vuốt nhỏ ra. Đám điểu nhân của Thiên Bằng tộc này không phải là đồ tốt gì cả, lúc trước vẫn luôn đứng đó dùng ngôn từ châm chọc giựt dây cường giả Bạch Hổ tộc, thật khiến người ta chán ghét. - Ta không muốn nhìn thấy đám người chim các ngươi. Cút. Tần Vấn Thiên khẽ quát một tiếng về phía cường giả Thiên Bằng tộc. Ánh mắt mấy vị cường giả Thiên Bằng tộc đều lộ ra hung quanh đáng sợ, trong mắt như bắn ra kim mang. Một người dậm chân ra, trên người đột nhiên xuất hiện đôi cánh, hai cánh của hắn giống như vàng ròng đúc thành, phù quang lóng lánh, còn sắc bén hơn đao kiếm. Ong! Một Thiên Bằng màu vàng xuất hiện, tuy không phải vương tộc Kim Sí Đại Bằng, nhưng trong cơ thể vẫn có dòng máu vương tộc, thân thể hoàng kim của hắn lấp lánh rực rỡ chói mắt, một đôi mắt sắc bén như có thể xuyên thấu mọi thứ, vô cùng đáng sợ. Đôi cánh vỗ thì có tiếng xuy xuy truyền ra, trên móng nhọn của Kim Bằng xuất hiện một thanh trường thương màu vàng. Trên trường thương sắc bén này phủ đầy phù quang sáng chói, có thể đâm rách mọi thứ, chính là một món vũ khí tiên binh vô cùng lợi hại. - Nhân loại hèn mọn, không biết sống chết. Kim Bằng hóa thành một tia chớp màu vàng, trong nháy mắt lao ra, thiên địa tràn đầy kim mang, bao phủ hết cả hư không. Một khoảnh khắc này, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy không gian quanh thân biến ảo, một hư ảnh Kim Bằng vô thượng bao phủ cả trời đất, mà hắn thì đang đứng trong hư ảnh Kim Bằng này. Trường thương như tia chớp màu vàng bạo kích tới, mắt thường khó có thể thấy rõ thân hình đối phương. Tốc độ của đại bàng từ trước tới giờ vẫn nhanh mạnh vô song, bản thân hắn cũng tu hành phương pháp đại bàng, mà trước mắt lại là Thiên Bằng tộc có huyết mạch thuần khiết, trời sinh đã có tốc độ vô song, nhanh mạnh cỡ nào. Một công kích kinh người đâm thẳng tới, trường thương sắc bén kia như có thể xuyên thấu cả khôi giáp khôi lỗi của Tần Vấn Thiên. Trên người Tần Vấn Thiên tản ra ánh sáng ngút trời, hắn giơ lên đánh ra, sức mạnh được khôi giáp khôi lỗi tăng phúc, thần thủ đáng sợ huyễn hóa ra hào quang chói mắt, phương thiên họa kích hủy diệt xuất hiện, ánh lên ánh sáng vàng đen, va chạm với trường thương tia chớp của đối phương, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Tia chớp màu vàng vẫn không ngừng đánh tới, quá nhanh, trong phút chốc không biết co bao nhiêu công kích giết về phía Tần Vấn Thiên. Ánh sáng trên Tiên Đài của Tần Vấn Thiên điên cuồng tản ra, diễn hóa ra hình thái đại bàng, rồi hắn giơ tay lên đánh ra. Một tiên thuật đại bàng kích sát ra, trong phút chốc yêu khí càn quét thiên địa, va chạm với trường thương của đối phương. Thân thể hai người bay lên trời, theo cơn lốc một đường cuồng chiến. Những tộc nhân của Thiên Bằng tộc nhíu mày. Tần Vấn Thiên lại giỏi thuật pháp của Thiên Bằng tộc bọn họ, hơn nữa uy lực cực mạnh. Cường giả Thiên Bằng tộc kia lại đánh tới một kích, trường thương tiên binh kia huyễn hóa ra vô số ánh sáng chói mắt, giống như một Kim Sí Đại Bàng xuất hiện, như muốn nuốt cả thân thể Tần Vấn Thiên vào trong miệng. - Cút. Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, thần thủ lại đánh ra một hư ảnh Kim Sí Đại Bàng như được đúc bằng vàng ròng. Kim Sí Đại Bàng này uyển chuyển như một tồn tại chân thực, phát ra một kích kinh thiên, xuyên thấu vạn vật. Hai con Kim Sí Đại Bàng điên cuồng va chạm, chiến đấu trong hư không, như muốn xé nát thân thể đối phương, hung uy ngút trời. Một màn này quả thực rất rung động. Cuối cùng, Kim Sí Đại Bàng do Tần Vấn Thiên huyễn hóa ra như có sức mạnh cuồn cuộn không dứt, đánh tan đối phương, một chuỗi tiếng rắc rắc vang lên, thân thể bền chắc như được đúc bằng vàng của đối phương bị đánh nát, huyết dịch màu vàng chảy ra bắn tung tóe, đồng thời thân thể cũng hóa thành tia chớp nhanh chóng lui trở về, con ngươi cuồng ngạo nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. - Da của đám chim tạp nham này cũng thật dày đó. Tiểu Luyện Ngục, lửa của ngươi có thể nướng chín nó không vậy. Giọng nói non nớt của tiểu hỗn đản ở phía sau vang lên, khiến cho Kim Thiên Bằng to lớn kia tức đến phun ra thêm một ngụm huyết dịch màu vàng, đám cường giả còn lại của Thiên Bằng tộc cũng lạnh lùng nhìn tiểu hỗn đản. - Ánh mắt bọn họ thật là dọa người, hù chết bản bảo bảo. Tiểu hỗn đản nói thêm, sau đó thân hình nó chợt lóe, lơ lửng ở hư không, thét dài một tiếng. Trong phút chốc, kim quang đầy trời, nó cũng hóa thành một Kim Sí Đại Bàng kim thân, chói mù mắt. Cả người nó có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, nhìn đám cường giả Thiên bằng tộc nói: - Thấy không, bản bảo bảo mới là Kim Sí Đại Bàng huyết mạch thuần khiết, mau gọi tổ tông. Viu... Một móng nhọn kim sắc đánh thẳng tới tiểu hỗn đản giữa hư không, thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe chặn lại công kích của đối phương, mặc cho công kích đó đánh lên trên người, bước chân về phía trước, lãnh ngạo mở miệng: - Còn chưa cút, vậy để ta tiễn các ngươi. Vừa nói, Tần Vấn Thiên vừa dậm chân. Thấy vậy, sắc mặt cường giả Thiên Bằng tộc đều trở nên khó coi, người mạnh nhất của Thiên Bằng tộc bọn họ ở đây đã bị Tần Vấn Thiên đánh bại, chiến đấu gì nữa. - Đi. Thân hình Thiên Bằng bị thương kia lóe lên, vạch hư không rời đi, đám cường giả của Thiên Bằng tộc cũng lóe lên rời đi. - Mất mặt thật đó. Tiểu tử kêu một tiếng, trong hư không có tiếng của cường giả Thiên Bằng tộc truyền lại: - Ngươi nhớ lấy, sau này trong thánh viện cẩn thận một chút, nếu vương tộc của chúng ta tới, tất cả các ngươi sẽ chết không có đất chôn. - Đánh còn không thắng mà mạnh miệng. Tiểu hỗn đản lẩm bẩm nói. Tần Vấn Thiên không đuổi theo, ánh mắt hắn đảo chung quanh. Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn về phía này cũng mang theo một chút kiêng kỵ, không còn tư thái vây xem náo nhiệt lúc trước nữa, cũng không dám nhìn chằm chằm chờ đám người Tần Vấn Thiên bị xấu mặt vây giết. Nếu Tần Vấn Thiên không cường thế một chút thì sẽ phiền toái không ngừng, đây là kết quả của việc có thực lực cường đại mang lại, để cho những người này biết không nên tùy tiện chọc tới mình. Ánh sáng tán đi, Tần Vấn Thiên thu hồi thành trì, khôi giáp khôi lỗi trên người cũng biến mất theo, Nam Hoàng Vân Hi đi tới, nói: - Đa tạ. - Chúng ta còn cần khách khí sao. Tần Vấn Thiên nhún vai một cái cười nói. - Ừ, lấy thân báo đáp là được rồi. Tiểu hỗn đản hóa lại thành thân thể tuyết trắng lẩm bẩm nói, Tần Vấn Thiên lập tức tát tên khốn này bay ra ngoài, làm cho đối phương lăn lộn trong không trung mà còn không quên lẩm bẩm: - Bản bảo bảo chỉ nói thật thôi mà. - Đừng để ý tới tiểu hỗn đản. Tần Vấn Thiên hết lời để nói. Tên tiểu tử này thật là càng ngày càng nghịch ngợm, không đứng đắn gì cả. - Ta nghe nói thánh nữ truyền thừa không thể gả ra ngoài. Nhưng Sanh Ca cũng là mỹ nhân, nếu ta cầu hôn với Nam Hoàng thị để cưới ngươi vào cửa, không biết Nam Hoàng thị có thể cân nhắc một chút hay không. Tần Vấn Thiên thấy trên mặt Nam Hoàng Sanh Ca hiện lên nụ cười đểu, thì nghĩ, nha đầu này còn dám trêu đùa mình. - Ta chắc chắn không ý kiến. Nam Hoàng Vân Hi trả thù nói, Nam Hoàng Sanh Ca lập tức đỏ rần mặt!