Người thanh niên khoát tay áo ngăn lại thủ hạ của hắn mắng: - Câm miệng lại, Quy tắc của Nam Hoàng thị đã có từ lâu, tự thành tiêu chuẩn riêng làm sao có thể vi phạm chứ hả, đây cũng là căn bản để Nam Hoàng thị không chế Nam Hoàng Tiên Thành. - Vâng. Người kia khom người cúi đầu không nói thêm nữa, thanh niên kia cười nhìn Tần Vấn Thiên nói: - Tại hạ là Nhung Kiêu của Nhung thị tộc, ta thực sự rất thích Luyện Ngục Chu Tước này, nếu như nàng đã nhận ngươi làm chủ thì đương nhiên là có thể trao đổi, huynh đệ xin nể mặt ta một chút ta cũng không để cho các hạ bị thiệt thòi, xong việc chúng ta còn có thể kết giao bằng hữu. Thanh niên này tuy nói năng khách khí, nhưng mà Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần nghe sao cũng cảm thấy không tự nhiên, hắn tự giới thiệu bản thân là muốn nói thân phận của hắn không tầm thường hả? - Thì ra là Nhung Kiêu của Nhung thị tộc. Tần Vấn Thiên giống như bây giờ mới bừng tỉnh, người thanh niên kia tươi cười, đầu cũng hơi nâng lên cao. - Xin lỗi, chưa từng nghe qua. Câu nói tiếp theo của Tần Vấn Thiên làm cho nụ cười của Nhung Kiêu cứng đơ, có vẻ không tự nhiên, Tần Vấn Thiên đùa hắn hả? - Còn nữa, Tần sư huynh của ta cũng là khách của Nam Hoàng thị, đừng tưởng bản thân có giá lắm, đúng là tự cho mình là đúng, cút đi. Tính tình của Quan Mộng Trần vẫn nóng nãy như trước, không ưa nổi cái bộ dáng ra vẻ của đối phương, lạnh băng mở miệng. Tần Vấn Thiên cũng làm như đồng ý với lời nói của hắn, cười lạnh nhìn người đang đứng trước mặt hoàn toàn lười đáp lời đối phương, muốn đem Luyện Ngục đi làm đồ giao dịch, cho dù chỉ mới mở miệng hỏi thôi cũng đã là một sỉ nhục đối với Luyện Ngục rồi. Thanh niên kia nhíu mày liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, không ngờ tính tình của gã còn rất tốt, bị kêu cút cũng không nổi giận. - Thì ra Tần huynh cũng nhận lời mời đến, là Ngung Kiêu thất lễ rồi, vậy tạm biệt. Nhung Kiêu lạnh lùng nói xong lập tức quay đầu dẫn người của gã rời đi. - Thật là kiêu ngạo. Quân Mộng Trần khó chịu nói. Tần Vấn Thiên dời mắt về phía Luyện Ngục, thấy sắc mặt của Luyện ngục có chút lạnh, hắn đi tới vỗ nhẹ vào vai Luyện Ngục nói: - Luyện Ngục, sau này kêu ta là Tần đại ca đi, không được gọi là chủ nhân nữa, nếu như ngươi không nghe lời ta không cần ngươi đi theo nữa. Luyện Ngục có chút ủy khuất nhìn Tần Vấn Thiên, đôi mắt yêu mị kia vô cùng câu nhân, làm cho Tần Vấn Thiên không nỡ nghiêm khắc với nàng, chỉ có điều nha đầu kia thật sửaát không nghe lời, phải mạnh mẽ cứng rắn mới được. - Vâng, chủ nhân. Luyện Ngục đáng thương nói. - Vẫn còn gọi. Tần Vấn Thiên nghiêm mặt, Luyện Ngục ngẩng đầu bỉu môi gọi: - Tần đại ca. - Vậy mới ngoan. Sắc mặt Tần Vấn Thiên mềm lại, xoa xoa đầu nhỏ của Luyện Ngục làm cho Luyện Ngục nhìn hắn mà cười ngây ngô, nàng đương nhiên biết Tần Vấn Thiên là muốn tốt cho nàng nên mới làm vậy - Đi thôi, di dạo Nam Hoàng Tiên Thành một chút đi. Tần Vấn Thiên xoay người, ba người cùng rời khỏi chỗ này, không bao lâu đã đi tới đường phố cổ xưa của Nam Hoàng Tiên Thành, bông nhiên lại xuất hiện ba vị trẻ tuổi khí chất bất phàm, nam tuấn tú lại thêm yêu mị xinh đẹp, đương nhiên thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh. - Sư huynh, Nam Hoàng Tiên Thành thật phồn hoa a, trong điện cổ kia còn có cất giữ thần thông công phạt cấp Tiên Vương, thật là lợi hại. Xen lẫn trong dòng người, Quân Mộng Trần cảm thán. - Ngươi phải động não một chút, nếu như có thể mở một tòa cổ điện quy mô như vậy ở Nam Hoàng Tiên Thành thì thân phận của chủ nhân này vô cùng hiển hách, chắc chắn cũng nhân vật Tiên Vương, chúng ta mỗi khi nâng cao Tiên Đài lên một cảnh giới đều cần lượng lớn tài nguyên, nếu như Tiên Vương muốn mạnh hơn cũng không thể thiếu các loại thiên tài địa bảo, mấy thứ đó đều phải dựa vào tự bản thân đi kiếm. - Cũng đúng, su huynh nhìn nơi đó kìa, chỗ đó có nhiều mỹ nữ, hình như là tiên binh của một tòa cổ điện. Quân Mộng Trần chỉ một chỗ ở phía trước, ba người Tần Vấn Thiên cùng đi tới liếc mắt nhìn vào bên trong, đôi mắt xinh đẹp của Luyện Ngục cũng sáng rực lên ca ngợi: - Đẹp quá. Tần Vấn Thiên nhìn vào bên trong cũng có chút kinh ngạc, đây là trang phục thần binh của một tòa cổ điện, loại thần binh này không chỉ có độ đàn hồi cao, tu sĩ Võ Mệnh tùy ý biến đổi thân thể cũng sẽ không bị hỏng, còn có thể mặc trên người che giấu máu thịt bên trong, nếu như đã gọi là thần binh đương nhiên sẽ có được lực lượng phòng thủ tốt, lại còn phù hợp với đam mê theo đuổi cái đẹp của nữ tử nên được rất nhiều tiên tử yêu thích. - Thạt là phồn hoa. Quân Mộng Trần than thở, mấy tòa cổ điện như vậy ở Nam Hoàng Tiên Thành thực sự là được phát huy đến mức tối đa. - Ngươi thích sao? Tần Vấn Thiên cười nhìn Luyện Ngục. Luyện Ngục có chút không vui liếc nhìn Tần Vấn Thiên, khẽ gật đầu, Tần Vấn Thiên lại có chút vui mừng, Luyện Ngục càng lúc càng được nhân tính hóa, đây là một chuyện tốt, có nghĩa là linh thể đã hoàn toàn lột xác. - Vậy chúng ta đi lựa một món đi. Tần Vấn Thiên cười nói, không đợi Luyện Ngục mở miệng đã bước vào. Không lâu sau ba người lại đi ra, trên người Luyện Ngục đã phủ thêm một chiéc áo đỏ như lửa vô cùng xinh đẹp, từng đường cong giống như do linh vũ phượng hoàng dệt thành phác họa hoàn mỹ dáng người gợi cảm câu nhân của Luyện Ngục, lại trông như một áo choàng vô cùng tiêu sái, vừa gợi cảm hấp dẫn lại lộ ra khí chất cao quý. - Tần đại ca, thật sự quá đắt, một món này có giá trị bằng với mười món tiên binh luôn. Luyện Ngục tuy rằng rất thích nhưng mà vẫn cảm thấy đau lòng. - Được rồi, muốn tiên binh còn không phải là đơn giản sao, bữa nào sử dụng Phiêu Tuyết thành cổ luyện một chút là có không ít, Luyện Ngục thích là được rồi, ta còn chưa cho ngươi món quà nào đâu, cái này coi như là một món quà đi. Tần Vấn Thiên cười nói. - Còn hai món kia, một món cho Thanh Nhi công chúa, một món cho Khuynh Thành tẩu tử. Quân Mộng Thần đứng bên cạnh cười khanh khách, vẫn là Tần sư huynh lợi hại. Chẳng trách có được nhiều mỹ nữ thích như vậy. - Cũng là ngươi thông minh. Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn Quân Mộng Thần nói: - Được rồi, đi dạo cũng đủ rồi, ngày mai đã là ngày hẹn. Chúng ta đi về khách sạn nghỉ ngơi đi. - Ôi, Nam Hoàng Tiên Thành đúng là tấc đất tấc vàng mà, khách sạn cũng đắt đến dọa người, mấy người nghèo cũng ở không nổi chỉ có thể ngủ ở đầu đường xó chợ. - Quy tắc của Tiên Vực chính là như vậy, chỉ có cường giả mới có tư cách hưởng thụ được tài nguyên và ưu đãi tốt nhất, có thể an cư ở Nam Hoàng Tiên Thành, Nam Hoàng thị bảo vệ sự an toàn của cả tòa Tiên thành này. - Cũng đúng. Quân Mộng Trần gật đầu trở về khách sạn, bọn họ ngồi uống rượu thưởng trà trong tửu lâu lộ thiên của khách sạn, nhìn đám người đi tới đi lui ở phía dưới, trong vòng mấy ngày, lượng người trong khu vực này rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, hiển nhiên có rất nhiều người thích náo nhiệt muốn tìm hiểu tin tức về Tiên yến, đương nhiên cũng có không ít người nhận được lời mời tới đây. Lúc này, có một nhóm người hạ xuống tửu lâu lộ thiên, khi nhìn thấy đoàn người này, không ít người lộ ra tia sáng sắc bén. - Là người của Thẩm gia, Thẩm Dật Thẩm gia chính là thiên chi kiêu tử, nghe đâu nhận được lời mời của Nam Hoàng, chẳng lẽ là hắn. Có người tập trung vào người đứng giữa bọn họ, đó là một vị công tử mặt áo bào trắng tay cầm quạt giấy, tuấn lãng phi phàm, hắn trực tiếp ngồi xuống. Lập tức có thuộc hạ gọi rượu và thức ăn đến, ánh mắt Thẩm Dật thưởng thức phong cảnh xung quanh, khi ánh mắt chạm đến Luyện Ngục liền dừng lại, nhìn Luyện Ngục hắn mỉm cười gật đầu lộ ra phong độ phiêu dật. - Mỹ nữ đúng là biết hấp dẫn người mà, mỹ nữ này nhìn rất cao quý, khí chất phi phàm chắc xuất thân cũng không bình thường, thanh niên bên cạnh nàng cũng có khí chất không tầm thường. Có người lưu ý đến tình cảnh lúc nãy nhỏ giọng nói. - Cho dù bất phàm thì sao, có thể so với Thẩm Dật sao? Hắn chính là thiếu gia của Thẩm gia, có thiên phú đáng sợ, còn từng giành được thành tích huy hoàng là lọt vào trước ba trên Đăng Tiên bảng ở Đế Cổ thành. - Cũng đúng, nếu như Thẩm Dật theo đuổi nữ tử này, e rằng sẽ dễ dàng theo đuổi được tới tay. Mọi người nhỏ giọng thảo luận với nhau, Tần Vân Thiên cũng không để ý lắm, nhìn Luyện Ngục hơi khó chịu cười nói: - Mỹ nữ đi đến chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm, Luyện Ngục ngươi nên vui mới đúng, cái này nói rõ Luyện Ngục rất có mị lực. - Không có hứng thú. Luyện Ngục lạnh lùng lên tiếng, người trong Nam Hoàng Tiên Thành nói chuyện phiếm cũng rất lớn mật, bởi vì ở đây rất an toàn, bọn họ có thể tùy ý thảo luận một vài chuyện. - Thẩm huynh sao lại ngồi đây uống rượu một mình vậy? Lúc này lại có tiếng nói truyền đến, trong hư không xuất hiện mấy bóng người phiêu nhiên, người nói chuyện mặc quần áo màu vàng kim, hào quang chói mắt vô cùng rực rỡ. - Người Kim tộc. - Thật sự giống như mấy lời đồn này sao? - Cũng có khả năng, ngày mai sẽ biết thôi, chúng ta đi về. Tần Vấn Thiên khẽ lên tiếng, Luyện Ngục nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, Quân MỘng Thần vốn tính ở lại xem thêm một chút, nhưng thấy Tần Vấn Thiên không có hứng thú cũng đành đi về chung. Sáng sớm ngày hôm sau, ba người bọn họ rời khỏi khách sạn đi tới Nam Hoàng thị, dọc đường đi bọn họ gặp được rất nhiều đội ngũ đáng sợ, quả nhiên đúng như lời đồn, có rất nhiều người đến từ các thế lực ở phía nam của Tiên Vực.