Thái Cổ Thần Vương

Chương 1132: - Thần Quy, là Huyền Vũ.

25-10-2024


Trước Sau

Thành Cổ Đế cuốn lên sóng to gió lớn, tất cả đều là vì Đăng Tiên bảng.
              Tần Vấn Thiên soái lĩnh người của Tần môn diệt đệ tử của Đông Thánh Tiên môn, lại đánh bại Tử Đạo Dương, cường thế lên tới tột đỉnh.
Đây đã là chuyện đủ chấn động rồi.
Kế tiếp lại xuất hiện sự xáo trộn của mười vị trí đầu Đăng Tiên bảng.
Ngoại trừ ba người ngoài, số còn lại đều là đệ tử của Tần môn.
Đây đều là bạn bè và yêu thú theo bên người của Tần Vấn Thiên.
Bảng xếp hạng như vậy thật quá điên cuồng, điên cuồng đến nổi khiến cho người ta khó mà tin được đây là sự thật.
              Không nghi ngờ chút nào, Tần môn đã trở thành đệ nhất tông môn trong thành Cổ Đế, không ai có thể rung chuyển, e rằng tám người kia có thể càn quét vô số thế lực rồi.
              Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy thực lực của Tần Vấn Thiên, chỉ sợ cái gọi là nhân vật thiên kiêu thành Cổ Đế tầm thường cũng không chịu nổi một cú đánh của hắn, thậm chí là Tiêu Lãnh Nguyệt cũng không qua nổi một thương của Tần Vấn Thiên.
              Bị đuổi giết để rồi quật khởi từ trong nghịch thế, từ đó bước lên đỉnh, Tần Vấn Thiên đã nói cho người thành Cổ Đế biết cái gì gọi là truyền kỳ.
              Một tin tức bắt đầu truyền khắp thành Cổ Đế, rằng sở dĩ đám người Tần môn Tần Vấn Thiên có thể quật khởi mạnh mẽ là vì bọn họ bước chân vào tòa Thượng cổ chi thành trong Minh sơn và có được kỳ ngộ.
Hơn nữa Ma Tà cũng bước chân vào trong đó, bởi vậy Ma Tà xếp hạng hai Đăng Tiên bảng, cao hơn Tử Đạo Dương.
Chẳng qua là theo lời của Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi và người của Tần môn nói, bởi vì tu vi của bọn họ quá thấp, nên bị đánh ra khỏi tòa Thượng cổ chi thành, hơn nữa cổ thành đã đóng cửa.
              Đệ tử của Tần môn đua nhau đi tới Minh sơn tìm tòi, vô số thiên kiêu thành Cổ Đế cũng đi đến Minh sơn.
              Nhưng hết thảy những chuyện này đã không có liên quan gì đến Tần Vấn Thiên và Tử Đạo Dương.
              Đối với Tử Đạo Dương, thành Cổ Đế trong đêm này thật rét lạnh thê lương.
Từng tòa kiến trúc rộng lớn trên mảnh đất của Tử tông, nơi từng được khen là đệ nhất tông môn của thành Cổ Đế, khiến từng người đứng bên ngoài nhìn về phía Tử tông đều mang theo lòng kính sợ, hiện giờ lại trống rỗng không tiếng động nào, dường như sớm đã nhà trống người không rồi.
              Bởi vì Tử Đạo Dương bại trận, cộng thêm hắn bỏ mặc Tiêu Lãnh Nguyệt, nên lòng người của Tử tông đã tán.
Tử tông tan rã trong nháy mắt, các cường giả của Tử tông mạnh ai nấy bỏ đi.
              Đêm yên tĩnh không tiếng động, Tử Đạo Dương ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, lực lượng vận chuyển cả người, dần dần khôi phục thương thế của mình.
Một thương kinh thiên của Tần Vấn Thiên tuy bị Tiên binh ngăn cản, nhưng vẫn chấn động vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho hắn bị thương nặng, cần phải điều dưỡng khôi phục một đoạn thời gian.
              Ánh sáng màu tím ngất trời, bao phủ thân thể của hắn vào trong, Tử Đạo Dương đắm chìm trong tu hành.
              Trong Tử tông lúc này, có một thân ảnh màu đen lặng yên không tiếng động phiêu đãng dưới ánh trăng trong hư không.
Không hề có chút động tĩnh nào, cả người hắn bao phủ trong lớp áo bào đen rộng thùng thình.
Chiếc áo bào đen cực lớn bao bọc toàn thân, thành một mảng đen không thể nhìn thấy được gì.
Hơn nữa trên người thân ảnh này cũng không phóng ra bất kỳ khí tức gì, dường như huyết khí của hắn đã được che kín dưới lớp áo bào đen ấy.
              Thân ảnh bên trong áo bào đen lơ lửng di động trong hư không, không có một tiếng động, chậm rãi hạ xuống cách mặt đất một tấc, tiếp tục lơ lửng bay tới phía trước, giống như một u linh trong đêm tối, cho dù có người đứng trước mặt hắn cũng rất khó cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
              Bóng đen đi về phía trước, chính là nơi Tử Đạo Dương tu hành.
Hắn đi đến gần từng chút từng chút một.
Bởi vì không có bất kỳ khí tức nào phóng ra cho nên Tử Đạo Dương không hề phát hiện được, vẫn tu hành ở nơi đó.
Khí tức kêu vù vù trong cơ thể hắn, tiếng gầm gừ không ngừng, ánh sáng màu tím đầy trời.
Nhưng dù vậy, cảm giác của Võ Mệnh tu sĩ cường đại là cực kỳ nhạy cảm, nếu như cảm nhận được có khí tức lén tiếp cận bản thân mình, thì có thể phát giác một cách dễ dàng, nhất là một cường giả như Tử Đạo Dương.
              Nhưng lần này Tử Đạo Dương lại không hề phát hiện được chút gì.
              Thân ảnh kia tới gần từng chút một, hòa hợp thành một thể cùng đêm tối như là không tồn tại.
Thân ảnh của hắn đã bay tới bên ngoài nơi Tử Đạo Dương tu hành, chỉ còn cách một bức tường...
              Đúng lúc này, trong tu luyện tràng truyền ra một thanh âm, Tử Đạo Dương thu liễm khí thế trên người, bỗng nhiên mở mắt ra, cảm giác nhạy cảm khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy có chút không bình thường, phảng phất có nguy hiểm đang đến gần.
              - Ông.
.
.
              Tử Đạo Dương càn quét ra một luồng khí tức, ánh sáng màu tím càn quét, trong phút chốc truyền ra một cổ ý thức ba động vô hình mà mắt thường không thể nhận thấy.
Cỗ ý thức ba động trong nháy mắt càn quét cả tòa Tử tông, trống rỗng không có gì, thậm chí ý thức ba động từ bên ngoài cửa trực tiếp không ngừng xuyên thấu qua áo bào đen.
Nếu như nó là thực thể, như vậy chính là từ trên áo bào đen truyền tới, áo bào đen đó chính là đêm tối, bao phủ dưới lớp áo bào đen không có bất kỳ người nào, đó là hư vô.
              Tử Đạo Dương hít một tiếng, không nghĩ một lần bại chiến ngày hôm nay hắn lại trở nên nghi thần nghi quỷ như thế, ý thức càn quét căn bản không có cái gì.
              Ngẩng đầu nhìn lên hư không, Tử Đạo Dương lại nhắm mắt tiếp tục tu hành.
              Phía ngoài, áo bào đen an tĩnh lơ lửng không nhúc nhích, hoàn toàn dung vào đêm tối, dừng lại thật lâu, dạng nhẫn nại này làm người ta kinh ngạc tán thán.
              Trong tu luyện tràng có tiếng gầm gừ cuồn cuộn, thân thể Tử Đạo Dương bị ánh sáng màu tím che khuất, toàn tâm đầu nhập vào trong tu hành.
              Cuối cùng áo bào đen động lần nữa, vượt qua ngăn cách bức tường, đối mặt với Tử Đạo Dương, hơn nữa tiếp tục tiến lên, khoảng cách Tử Đạo Dương không đủ trăm thước, lại còn lơ lửng đi tới trước.
              - Ông.
              Một đạo hào quang chói mắt đột nhiên nổ bắn ra, cả người Tử Đạo Dương xuất hiện ánh sáng màu tím ngập trời.
              Gần như trong cùng một tích tắc, trong áo bào đen đột nhiên xuất hiện một cây đao, cây đao giống như tia chớp trong bóng tối, chém ra cực kỳ nhanh, nhanh đến mức làm người ta nghẹt thở, khoảng cách gần như thế, không thể phá giải một đao này.
              Thời khắc này dường như thời gian trôi chậm lại.
Trong hai tròng mắt của Tử Đạo Dương bắn ra thần sắc hoảng sợ.
Không ngờ lại là thật sự, cảm giác kia đúng là sự thật, thế nhưng ý thức của hắn không cảm giác được có khí tức tồn tại, mặc dù thời khắc này bên trong áo bào đen trước mắt hắn vẫn rỗng tuếch, nhưng bên trong lại xuất hiện một Ma Đao.
              - Phốc.
.
.
              Một đao hắc ám tàn nhẫn chém xuống cổ của Tử Đạo Dương, máu tươi bắn ra, trong ánh mắt của Tử Đạo Dương lóe lên vẻ kinh hãi và tuyệt vọng.
              Tử Đạo Dương hắn – cường giả hạng nhất Đăng Tiên bảng, vô địch thành Cổ Đế, không ngờ lại bị người săn giết ở chỗ này hay sao?               Trên Ma Đao có ánh sáng hắc ám kinh người, đánh vào thân thể của Tử Đạo Dương, phá hủy hết thảy trong cơ thể hắn.
Cổ của hắn gần như bị chém đứt lìa, nhưng dường như đối phương muốn cho hắn còn một hơi thở.
              Áo bào đen bay ra phía sau, trôi nổi trên không, một đạo thân ảnh hắc ám từ trong áo bào đen đi ra, một thân ảnh rất quen thuộc, ánh mắt của hắn vẫn lạnh như vậy, cay độc vô tình như vậy.
              - Phốc.
.
.
              Tử Đạo Dương muốn mở miệng lên tiếng, nhưng trong miệng không ngừng hộc ra từng luồng máu tươi, máu trên cổ cũng chảy không ngừng.
Thời khắc này đầu của hắn cũng ngẻo sang một bên, làm sao có thể nói được lời nào.
              Thân ảnh đi ra từ trong áo bào đen vươn một cái đại thủ, trực tiếp ấn vào đầu của hắn.
Một cổ phù quang lưu động đáng sợ, tích tắc trong cơ thể của Tử Đạo Dương xuất hiện từng đạo phù văn hắc ám, không ngừng lưu động trong bàn tay khổng lồ.
Cặp mắt kia cứ bình tĩnh nhìn Tử Đạo Dương, bình tĩnh đến mức Tử Đạo Dương cảm nhận được nỗi sợ hãi, cảm nhận được tuyệt vọng.
              Cho đến lúc này hắn vẫn không thể nào tin được hắn phải chết ngay lúc này, chết trong thành Cổ Đế này đây.
              Hắn là Tử Đạo Dương, là con của Tử Đế, là hạng nhất Đăng Tiên bảng, giờ này sắp bị người tru diệt tàn nhẫn như vậy.
              Tử Đạo Dương sắp chết rồi.
              Người trước mắt từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, cũng không cho Tử Đạo Dương một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Cuối cùng sau khi Tử Đạo Dương nằm xuống, thân ảnh lạnh lùng này lấy đi hết thảy mọi thứ trên người hắn, áo bào đen lại nhẹ nhàng quay trở về, bao phủ thân thể của hắn, lát sau một tôn áo bào đen trôi nổi trên không, đột nhiên một đạo lực lượng công phạt đáng sợ từ trong áo bào đen phóng ra, đánh vào thi thể của Tử Đạo Dương.
              Kèm theo một đạo tiếng nổ vang rền truyền ra, áo bào đen bay tới phương xa.
              .
.
.
              Trong Tần môn, Tần Vấn Thiên cũng đang tu hành.
Hắn đang tu luyện trong tu luyện trành của mình, cũng phong bế tu luyện tràng bằng trận pháp, không gian phong bế có một tòa Bảo Đỉnh tọa lạc tại đó, không hề có thân ảnh của Tần Vấn Thiên.
              Lúc này Tần Vấn Thiên đang ở bên trong Bảo Đỉnh.
              Bên trong không gian của Bảo Đỉnh, Thánh Hi chi quang không ngừng buông xuống, Tần Vấn Thiên đứng chắp tay, đắm chìm trong Thánh Hi.
Hắn đã trải qua thối luyện Thánh Hi, giờ này tác dụng đã không còn lớn như trước nữa, hắn tu hành bên trong Bảo Đỉnh, chủ yếu là vì xem xét thần thông bảo thuật bên trong Bảo Đỉnh.
              Phù quang vô tận khắc trong không gian Bảo Đỉnh, Tần Vấn Thiên nghiêm túc quan sát, lĩnh ngộ lực lượng trong đó.
              "Rốt cuộc trong đây có bao nhiêu loại thần thông bảo thuật?"                Thần mâu Tần Vấn Thiên như điện, nhìn chằm chằm vào phù văn vô tận đó, thâm ảo phức tạp, cực kỳ mạnh mẽ.
               - Thần Quy, là Huyền Vũ.
               Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lại chấn động, tựa như thấy được một tôn Thần Quy vô cùng to lớn xoay quanh với trời, vạn pháp không phá.
               - Bằng.
               Tần Vấn Thiên vừa như thấy một tôn Đại Bằng bay lượn trên chín tầng trời, quân chủ không trung, giương cánh chín vạn dặm với tốc độ vô song, không ai có thể so sánh

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!