Vô số nhân vật thiên kiêu thành Cổ Đế hội tụ như một dòng lũ lớn cùng nhau chạy tới một hướng, thậm chí bởi vì nóng vội mà bọn họ trực tiếp mượn nhờ Tiên binh, lao tới thành Cổ Đế như từng tia chớp trên hư không. Tại nơi đóng quân của Đông Thánh Tiên môn có hơn ba trăm nhân vật thiên tài Đông Thánh Tiên môn đã kết thành trận hình, phân làm bốn đại trận doanh. Bọn họ đưa mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy chỗ ấy có một mảnh đông nghẹt các cường giả ngự không bay đến. Bọn họ đạp bước trên hư không mang theo thanh thế mênh mông cuồn cuộn, như ánh mặt trời chói lọi từ trên thiên khung chiếu xuống vậy. Người cầm đầu chính là Tần Vấn Thiên. Hai bên trái phải cạnh Tần Vấn Thiên là hai cường giả trụ cột lớn của Tần môn là Nam Hoàng Vân Hi và Thanh Nhi. Ngoài ra còn có Hoa Thái Hư, Quân Mộng Trần, Tử Tình Hiên cũng đều có mặt. Còn có hai yêu thú hộ pháp khổng lồ ở hai bên Tần Vấn Thiên, một tôn do thân thể hung lệ khổng lồ do vàng ròng tạo thành, trong hai tròng mắt tích chứa hung uy ngập trời, một tôn tắm trong Vô Tận chi hỏa, chính là Chu Tước Thần Điểu. Chu Tước như đến từ Luyện Ngục, hỏa diễm thiêu đốt quanh thân khiến cho người ta cảm thấy tâm kinh đảm chiến. Cường giả Đông Thánh Tiên môn khẩn trương lên, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn chòng chọc vào đám người ở phía trước. Mỗi một người trong đám cường giả phía trước đều mang đến cho bọn họ lực áp bách cực kỳ cường đại, đều là thiên kiêu siêu cấp. Dường như người nào cũng trải qua lột xác vậy, bọn họ cường thịnh hơn rất nhiều so với trước kia. Cuối cùng nhân lực hai phe trực tiếp đối mặt. Các cường giả Tần môn ngừng lại đứng sững trên không. Tần Vấn Thiên lạnh lùng quét nhìn khắp một lượt những người Đông Thánh Tiên môn, lạnh lùng lên tiếng: - Đông Thánh Tiên đế vì đệ tử vô năng bị ta tiêu diệt, không ngờ lại phái một quân đoàn gồm hơn 300 vị nhân vật thiên tài của Đông Thánh Tiên môn đi tới. D(ại khái thu hút hết thiên tài đỉnh cấp cảnh giới Thiên Tượng tầng chín Đông Thánh Tiên môn rồi. Nếu các ngươi đều mất mang lại nơi này, Đông Thánh Tiên đế có cảm tưởng thế nào? - Tần Vấn Thiên, ngươi mượn chư vị thiên kiêu thành Cổ Đế tác chiến cùng Đông Thánh Tiên môn ta, như vậy là lợi dụng người khác không biết xấu hổ hay sao? Một người cầm đầu Đông Thánh Tiên môn đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. - Thật là nực cười. Tần Vấn Thiên bước ra một bước, chỉ ngón tay tới bốn người cầm đầu, nói: - Đông Thánh Tiên môn một lần dẫn hơn ba trăm vị cường giả đánh giết vào thành Cổ Đế, có thể nói là điều chưa từng có trong lịch sử ở thành Cổ Đế, lại còn ra mặt nói hai chữ vô sỉ hay sao? Bốn người các ngươi lăn ra đây, một mình ta chiến với bốn người các ngươi, dám không? Bốn người cầm đầu sa sầm nét mặt, trong ánh mắt phun trào hàn mang đáng sợ, Tần Vấn Thiên khiêu chiến với bốn người bọn hắn ở trước mặt mọi người. - Hừ. Một người lên tiếng hừ lạnh nhưng không ứng chiến. Tần Vấn Thiên xếp vào mấy hạng đầu trên Đăng Tiên bảng, giờ này thực lực lột xác sẽ còn mạnh hơn nữa. Cho dù bốn người bọn họ liên thủ cũng không nắm chắc có thể chiến thắng được Tần Vấn Thiên. - Chiến cũng không dám chiến, Đông Thánh Tiên môn đó sao, thật là nực cười. Quân Mộng Trần lạnh lùng chế giễu, vẻ mặt lạnh như băng. - Thế nào, đây là Tần môn muốn lấy nhiều đối ít sao? Xa xa một đạo âm thanh lạnh lùng kiêu căng truyền đến. Chỉ thấy từ đằng xa có một nhóm cường giả hùng hùng hổ hổ lao tới, không ngờ chính là cường giả của Tử tông, âm thanh đó chính là tiếng của Tử Đạo Dương – hạng nhất Đăng Tiên bảng. Tử Đạo Dương giờ này đã được truyền thừa thứ hai trong chín truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, khí chất của hắn càng trở nên rét lạnh hơn rồi, trên dưới toàn thân của hắn đều lộ ra một khí tức nguy hiểm mãnh liệt. - Tử Đạo Dương. Tần Vấn Thiên nhìn sang đối phương, trong con ngươi bắn ra ánh sáng ác liệt, lạnh nhạt lên tiếng: - Tử tông kết minh cùng với Đông Thánh Tiên môn sao? - Vậy phải xem Tần môn ngươi rồi. Tử Đạo Dương cười lạnh nhạt, đáp. - Tử Đạo Dương, ta đã nói rồi, sau khi giải quyết xong chuyện của Đông Thánh Tiên môn ta sẽ một mình khiêu chiến với ngươi. Chư vị thiên kiêu Tần môn chứng kiến, ta tin tưởng chư vị thiên kiêu Tử tông cũng không muốn xảy ra sinh tử loạn chiến cùng người của Tần môn ta. Nếu ngay cả dũng khí ứng chiến mà tông chủ Tử Đạo Dương của các ngươi cũng không có, như vậy các ngươi chiến đấu cho hắn thật không đáng rồi. Trong ánh mắt của Tần Vấn Thiên bắn ra ánh sáng ác liệt. - Ta thành danh vào lúc Tần Vấn Thiên ngươi không biết đang ở phương trời nào, lẽ nào ta không dám ứng chiến sao? Tử Đạo Dương ngạo nghễ nói. - Nếu như thế cứ ở một bên xem cuộc chiến là đủ rồi. Nếu như Tử Đạo Dương ngươi nói muốn chiến đấu, ta sẽ không để ý khiêu chiến với ngươi trước. Trong giọng nói của Tần Vấn Thiên biểu lộ ra ý vị khiêu khích mãnh liệt. - Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng mình rất mạnh rồi sao? Đạo Dương ca ca chính là cường giả hạng nhất Đăng Tiên bảng, làm sao ngươi có thể chiến thắng được huynh ấy, ngay cả tư cách khiêu chiến với Đạo Dương ca ca ngươi cũng không có nữa là. Tiêu Lãnh Nguyệt ở bên cạnh Tử Đạo Dương mỉa mai. - Ngậm miệng. Thanh Nhi quát một tiếng, quét mắt nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt, ánh mắt lạnh như băng như có thể đâm xuyên qua người nàng. - Ngươi. . . Sắc mặt của Tiêu Lãnh Nguyệt phát lạnh, nhìn Thanh Nhi chằm chằm. Nhưng ngày xưa nàng bại trong tay Thanh Nhi, trước mặt đối phương quả thật nàng không có tư cách lên tiếng. - Tiêu Lãnh Nguyệt, xem ra ngươi thật đúng là ngại bản thân mình không đủ mất mặt a. Quân Mộng Trần châm chọc một tiếng, gương mặt Tiêu Lãnh Nguyệt như phủ một lớp băng, khí tức quanh thân trở nên lạnh xuống. - Tử Đạo Dương, nếu người này một lòng khiêu chiến, vậy huynh cứ giáo huấn hắn làm người như thế nào cho tốt đi. Có cường giả Tử tông nói. - Không sai, người này thật là quá ngông cuồng, dù sao đã có cơ hội đánh một trận để giải quyết, huynh trực tiếp trấn áp hắn lẽ tự nhiên là Tần môn tan rã. Lại có người nói. Tử Đạo Dương đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, chậm rãi lên tiếng: - Nếu ngươi nói như vậy, ta sẽ thuận theo như ngươi mong muốn. Trước tiên ta sẽ chờ ngươi hòa giải ân oán giữa Đông Thánh Tiên môn. Tần Vấn Thiên rời ánh mắt khỏi người Tử Đạo Dương, lập tức vung bàn tay lên, bao vây toàn bộ chư vị thiên kiêu Tần môn tiễu trừ cường giả Đông Thánh Tiên môn vào trong không gian đó, đồng thời chỉ nghe Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói: - Nếu có một người trong Đông Thánh Tiên môn tế ra Tiên binh, lập tức sẽ khởi động cuộc chiến Tiên binh. - Kết trận. Cường giả Đông Thánh Tiên môn lập tức nói, lần này bọn họ chiếm cứ nhân số tuyệt đối yếu thế, nếu như Tiên binh chi chiến thì bị thua thiệt càng lớn hơn, chỉ có thể trực tiếp chiến đấu bằng thực lực, dựa vào chiến trận có lẽ bọn họ còn có cơ hội chiến thắng. Người của bốn đại trận doanh có hai đại trận doanh dẫn đầu kết trận trước, chia ra thành Thái Cổ Ma Viên chiến trận và Cự Đỉnh chiến trận. Trong phút chốc uy thế ngập trời, hắn còn có một Phong Cấm chiến trận, nhưng hôm nay bọn họ cũng không chiếm cứ ưu thế, phong cấm hư không đối với bọn họ mà nói ngược lại là liên luỵ bản thân mình. Vì vậy hai đại trận doanh khác đua nhau kết thành tiểu chiến trận chín người, trong nháy mắt cả phiến hư không đều là các đại chiến trận, bộc phát ra uy năng hủy thiên diệt địa, uy thế thật đáng sợ. - Mộng Trần, Thái Hư, Tình Hiên, Luyện Ngục, các huynh đệ đi phá các chiến trận lớn nhỏ. Thanh Nhi theo ta phá Ma Viên chiến trận, Nam Hoàng và Tiểu Hỗn Đản phá Cự Đỉnh chiến trận. Tần Vấn Thiên nhanh chóng phân phó, lập tức tất cả mọi người phân tán ra, chư vị thiên kiêu đi sát đằng sau bọn họ. Tần Vấn Thiên tiếp tục phân phó: - Huynh đệ Tần môn đều phân phối chiến đấu theo nhân số, tùy tiện đi tới hướng đó hiệp đồng chiến đấu, phá trận trước rồi giết địch. Tần Vấn Thiên không trực tiếp khởi động Tiên binh chiến đấu. Chiến đấu như vậy bọn hắn có ưu thế lớn hơn, nhưng hắn vẫn phải bận tâm đến những thiên kiêu Tần môn nguyện ý đi theo hắn chiến đấu. Một khi khởi động Tiên binh chiến đấu thì sinh tử trong nháy mắt, không ai có thể bảo đảm bản thân mình sẽ không bỏ mạng tại đây, vì thế hắn tình nguyện lựa chọn một cuộc ngạnh chiến. Mặc dù đối phương kết chiến trận, nhưng bọn họ vẫn có ưu thế về nhân số và ưu thế về thế lực, nếu như bàn về lực chiến đấu riêng lẻ thì thiên kiêu Tần môn của hắn hiển nhiên mạnh hơn đệ tử của Đông Thánh Tiên môn rồi. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cổ hắc vân kinh khủng, phảng phất có một cổ uy áp không hít thở thông hàng lâm xuống, mơ hồ có kiếp vân lóng lánh, bao phủ mảng bầu trời nơi đây. Tình cảnh này khiến cho ánh mắt của các vị thiên kiêu đang xem cuộc chiến ở xa xa đều ngưng đọng lại. Đã xảy ra chuyện gì? Lực lượng quy tắc thành Cổ Đế hàng lâm, muốn chứng kiến trận đại chiến này hay sao? - Áp sát thân người công phạt, phân giải chiến trận ra. Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi lao thẳng tới Thái Cổ Ma Viên chiến trận ở phía trước. Hai cánh phía sau bọn họ là cường giả hùng hổ lao tới, chừng hơn một trăm nhân vật thiên kiêu, hai đại chiến trận cần an bài nhiều người hơn để tới phá giải mới hợp lý một chút. - Grừ... ừ... ừ! Hư ảnh của Ma Viên xuất hiện, trên bầu trời biến sắc, chỉ thấy một tiếng rống to kinh thiên truyền ra, đại chưởng ấn to lớn vỗ tới mọi người, bao trùm toàn bộ phiến hư không, uy năng Hám Thiên. Trên người Thanh Nhi phun trào tia sáng hư không vô tận, có lực lượng quy tắc không gian phun trào. Trảm Tiên đồ đánh ra, hóa thành đồ phổ to lớn vô biên bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất, lao tới đại chưởng ấn to lớn vô biên đó như một hư không lốc xoáy, trực tiếp bao phủ hút đại chưởng ấn vào trong hư không lốc xoáy ngập trời, lập tức không ngừng cắn nát. Một tiếng nổ vang rung trời, Trảm Tiên đồ và đại chưởng ấn đồng thời nát vụn. Một cú đánh này vô luận là người của Đông Thánh Tiên môn hay là đệ tử của Tần môn đều chấn động nội tâm ghê gớm, sinh ra gợn sóng mãnh liệt, không ngờ bằng vào sức một mình Thanh Nhi đã hóa giải công phạt siêu cường của một lần đại chiến trận. - Thật mạnh, Trảm Tiên đồ của Thanh Nhi công chúa đã cường đại hơn không biết bao nhiêu so với trước kia. Đám người bọn họ đã thật sự chiếm được kỳ ngộ, thực lực lại lần nữa lột xác rồi. Các thiên kiêu xem cuộc chiến cũng chấn động kinh hô ghê gớm. Quá mạnh mẽ, lực một cú đánh này có thể nói cái thế. Tần Vấn Thiên đánh ra một thương kinh diễm vạn cổ, đụng vào đại cước hủy diệt hết thảy. Lực lượng mạnh mẽ không gì không phá khiến cho trường thương trực tiếp đâm thẳng vào trong đại cước. Tiếng nổ vang rền không ngừng, một cước điên cuồng kia lập tức bị nổ tung phát ra tiếng rung trời. Một cú đánh trên là của Thanh Nhi, một cú đánh này là của Tần Vấn Thiên. Hắn cũng bằng vào sức một người, đối kháng lực lượng chiến trận, cường đại đến người nghe mà cảm thấy kinh khủng. Chiến đấu bạo phát ngắn ngủi trong nháy mắt, thiên kiêu xem cuộc chiến đã trợn tròn mắt, trong lòng điên chiến, mơ hồ cảm giác kinh tâm động phách cảm xúc vô cùng mênh mông, đây mới thật sự là quyết chiến điên phong. Hai lần công kích này đã đủ cho chư vị thiên kiêu Tần môn tới gần, từng đạo hào quang phun trào cực kỳ hoa mỹ, toàn bộ đều tung ra công kích sát phạt, đánh tới từng vị cường giả Đông Thánh Tiên môn trong chiến trận, làm rối loạn sự khống chế chiến trận của bọn họ. Không thể nghi ngờ gì, đây là biện pháp tốt nhất để phá giải chiến trận. Chỉ cần những đệ tử Đông Thánh Tiên môn rối loạn trong việc giữ vửng ngưng tụ chiến trận, dĩ nhiên chiến trận sẽ tan rã.