Thái Cổ Thần Vương

Chương 1051: - Đế cung lưu bia (1)

25-10-2024


Trước Sau

      Trong số thiên kiêu ở cung điện dưới đất, Tiêu Môn và Song Kiêu minh chiếm lực lượng mạnh nhất, Tiêu Lãnh Nguyệt ủng hộ Tần Vấn Thiên, giờ Huyền Tinh cũng không ý kiến, mọi người đương nhiên sẽ không phản đối, huống hồ, bản thân bọn họ cũng đều muốn đi ra ngoài.
  Đây là một nơi tuyệt địa, tuyệt địa không có nguy cơ nhưng lại có thể khốn chết người, trước mắt mà nói Tần Vấn Thiên là người duy nhất có khả năng dẫn bọn họ đi ra, mà đó cũng chỉ là khả năng, phải thử mới biết được.
  - Thần Văn sư đều đi ra, hơn nữa, tất phải là Thần Văn sư có thể nhìn thấu Thần Văn trong địa cung.
  Tần Vấn Thiên mở miệng nói, hắn tính một người, Huyền Tinh tự nhiên cũng được tính là một người, tiếp sau, lại có một số người lũ lượt đi ra, đơn thể Thần Văn không quá khó, bọn họ đều có thể nhìn ra, thậm chí là dẫn động.
  - Được, sáu người đầy đủ rồi.
  Tần Vấn Thiên gật gật đầu, lập tức tiến lại một nơi, chỉ xuống mặt đất nói:  - Năm người các ngươi mỗi người lựa chọn một con đường, chia nhau dẫn động toàn bộ Thần Văn trong con đường đó, nếu các ngươi đã có thể xem hiểu những Thần Văn này, tự nhiên cũng sẽ biết đứng ở vị trí nào là an toàn, những người khác, cùng theo năm người bọn họ là được.
  - Ngươi thì sao?  Huyền Tinh lập tức nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hỏi.
  - Cung điện dưới đất này, nếu đứng ở bên ngoài cúi nhìn xuống ngươi sẽ phát hiện, đây là đồ ấn một Đại Thủ Ấn, năm con đường là năm ngón tay của Đại Thủ Ấn, nơi rộng thoáng mà chúng ta tiến vào là lòng bàn tay, ta phụ trách nơi đó.
  Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lời của hắn khiến tròng mắt mọi người chợt lóe, nghe Tần Vấn Thiên nói vậy, tựa hồ có vẻ không sai, chỉ bởi bọn họ thân ở trong cung điện dưới lòng đất mới không cảm giác ra được hình dạng của trọn cả địa cung.
  - Vì sao là ngươi phụ trách chưởng tâm?  Huyền Tinh lạnh giọng hỏi.
  - Nếu ngươi có thể đi ra, vậy ngươi tới mà phụ trách.
  Tần Vấn Thiên làm tư thế mời, trong mắt chớp qua một tia châm chọc, Huyền Tinh coi chừng Tần Vấn Thiên, thần sắc có phần bất thiện, lại chỉ hừ lạnh một tiếng.
  - Người Tiêu Môn theo gót ngươi.
  Tiêu Lãnh Nguyệt nói với Tần Vấn Thiên.
  - Được!  Tần Vấn Thiên gật gật đầu, sau đó lập tức xoay người đi tới bộ vị chưởng tâm trong địa cung, Tiêu Lãnh Nguyệt dẫn người Tiêu Môn dồn dập theo sau, mà chư vị cường giả khác cũng đồng thời an vị.
Thân làm Thần Văn sư, biết nên dẫn động Thần Văn thế nào, tuyển chọn vị trí an toàn ra sao, điểm này không cần Tần Vấn Thiên phải đích thân chỉ giáo.
  Tần Vấn Thiên tìm đến vị trí dành cho mình.
Người Tiêu Môn đều cùng theo bên cạnh, hắn lập tức bắt đầu dẫn động Thần Văn dưới chân.
Thắp sáng từng đồ án Thần Văn đơn thể.
  Chỉ thấy tròng mắt hắn khép lại, căn bản không cần dùng mắt để nhìn, trong đầu hắn sớm đã mường tượng từng đồ án Thần Văn rõ rệt, thậm chí, hắn có thể ngưng tụ ra tất cả Thần Văn đơn thể, càng không cần nói tới dẫn động những Thần Văn kia.
  Từng chút từng chút một, phiến cung điện dưới đất đồng loạt sáng lên.
Càng lúc càng lộng lẫy, Thần Văn chi quang đáng sợ lưu động khắp cả địa cung.
Một cỗ uy thế khủng bố như ẩn như hiện, một khi bị dẫn bạo, rất có thể sẽ tạo thành lực lượng hủy diệt kinh người.
  - Lực lượng Thần Văn quả là kỳ diệu, những quang mang sáng lên kia giống như một loại lực lượng thần thông, đây đại khái chính là vạn pháp quy nhất mà phụ thân thường nói, bất kỳ thủ đoạn nào, đến sau cùng đều có thể quy về một thể.
  Tiêu Lãnh Nguyệt thầm tự nhủ trong lòng, tu hành Thần Văn dễ khiến để lỡ tu hành, bởi thế đại đa số vũ mệnh tu sĩ chỉ tu lực lượng, không tu Thần Văn, nhưng Thần Văn sư thực sự lợi hại lại rất được người tôn kính.
  Lúc toàn bộ Thần Văn trong tòa cung điện dưới đất sáng lên, chư thiên kiêu ngẩng đầu nhìn lên phiến không gian trên đầu, phù quang màu vàng lưu động khắp mọi ngóc ngách của tòa cung điện, không...
Có lẽ tịnh không phải trọn tòa cung điện, lúc này bọn họ cũng nhận ra, đúng như lời Tần Vấn Thiên từng nói, đây là một dấu bàn tay khổng lồ, những phù quang kia phác họa ra cả độ cong của dấu bàn tay, hệt như là một thủ chưởng cự đại phách xuống, oanh tới nơi này, từ đó hình thành nên địa cung phong bế.
  - Vậy là có thể đi ra?  Rất nhiều người thầm nói một tiếng, tuy chỉ mỗi Tần Vấn Thiên nghĩ ra được, nhưng trước kia từng có nhân vật Tiên Vương bị khốn ở đây vài chục vạn năm, trong bọn họ hẳn cũng có tồn tại thông hiểu lực lượng Thần Văn, mà dù không hiểu Thần Văn, lấy ngộ tính của cường giả Tiên Vương, thắp sáng địa cung chắc rằng không khó, vì sao lại không tìm được đường ra?  Rất hiển nhiên, gần gần như thế thôi là không đủ.
  Tần Vấn Thiên nhắm nghiền mắt lại, ý thức hắn điên cuồng nhào ra, ẩn ẩn bắt đầu khống chế phù văn lưu động, tùy theo chỉ dẫn của hắn, dần dần, Thần Văn trong địa cung bắt đầu lưu động, mới đầu là nhờ chỉ dẫn của Tần Vấn Thiên, đến sau là tự mình lưu động, cuối cùng, một cổ uy áp hãi người cuốn thốc mà ra, tiếng vang ầm ầm đáng sợ truyền khắp, trọn cả tòa địa cung phảng phất như đang rung lên.
  - Làm được rồi.
  Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt đẹp chớp hiện quang mang lóa mắt, chuyện mà nhân vật cấp Tiên Vương hao phí vài chục vạn năm đều không cách nào làm được, thế nhưng hắn chỉ dùng thời gian nửa năm liền hoàn thành?  Tuy nàng cũng một mực mong đợi, nhưng đến lúc thực sự phát sinh lại vẫn cảm thấy khó mà tin tưởng, lĩnh ngộ của con người thật kỳ diệu vậy ư? Cách phá giải mà ngay cả cường giả Tiên Vương đều không thể lĩnh ngộ, lại bị phá giải trong tay kẻ chỉ có cảnh giới Thiên Tượng cảnh như Tần Vấn Thiên.
            Trong số thiên kiêu ở cung điện dưới đất, Tiêu Môn và Song Kiêu minh chiếm lực lượng mạnh nhất, Tiêu Lãnh Nguyệt ủng hộ Tần Vấn Thiên, giờ Huyền Tinh cũng không ý kiến, mọi người đương nhiên sẽ không phản đối, huống hồ, bản thân bọn họ cũng đều muốn đi ra ngoài.
  Đây là một nơi tuyệt địa, tuyệt địa không có nguy cơ nhưng lại có thể khốn chết người, trước mắt mà nói Tần Vấn Thiên là người duy nhất có khả năng dẫn bọn họ đi ra, mà đó cũng chỉ là khả năng, phải thử mới biết được.
  - Thần Văn sư đều đi ra, hơn nữa, tất phải là Thần Văn sư có thể nhìn thấu Thần Văn trong địa cung.
  Tần Vấn Thiên mở miệng nói, hắn tính một người, Huyền Tinh tự nhiên cũng được tính là một người, tiếp sau, lại có một số người lũ lượt đi ra, đơn thể Thần Văn không quá khó, bọn họ đều có thể nhìn ra, thậm chí là dẫn động.
  - Được, sáu người đầy đủ rồi.
  Tần Vấn Thiên gật gật đầu, lập tức tiến lại một nơi, chỉ xuống mặt đất nói:  - Năm người các ngươi mỗi người lựa chọn một con đường, chia nhau dẫn động toàn bộ Thần Văn trong con đường đó, nếu các ngươi đã có thể xem hiểu những Thần Văn này, tự nhiên cũng sẽ biết đứng ở vị trí nào là an toàn, những người khác, cùng theo năm người bọn họ là được.
  - Ngươi thì sao?  Huyền Tinh lập tức nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hỏi.
  - Cung điện dưới đất này, nếu đứng ở bên ngoài cúi nhìn xuống ngươi sẽ phát hiện, đây là đồ ấn một Đại Thủ Ấn, năm con đường là năm ngón tay của Đại Thủ Ấn, nơi rộng thoáng mà chúng ta tiến vào là lòng bàn tay, ta phụ trách nơi đó.
  Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lời của hắn khiến tròng mắt mọi người chợt lóe, nghe Tần Vấn Thiên nói vậy, tựa hồ có vẻ không sai, chỉ bởi bọn họ thân ở trong cung điện dưới lòng đất mới không cảm giác ra được hình dạng của trọn cả địa cung.
  - Vì sao là ngươi phụ trách chưởng tâm?  Huyền Tinh lạnh giọng hỏi.
  - Nếu ngươi có thể đi ra, vậy ngươi tới mà phụ trách.
  Tần Vấn Thiên làm tư thế mời, trong mắt chớp qua một tia châm chọc, Huyền Tinh coi chừng Tần Vấn Thiên, thần sắc có phần bất thiện, lại chỉ hừ lạnh một tiếng.
  - Người Tiêu Môn theo gót ngươi.
  Tiêu Lãnh Nguyệt nói với Tần Vấn Thiên.
  - Được!  Tần Vấn Thiên gật gật đầu, sau đó lập tức xoay người đi tới bộ vị chưởng tâm trong địa cung, Tiêu Lãnh Nguyệt dẫn người Tiêu Môn dồn dập theo sau, mà chư vị cường giả khác cũng đồng thời an vị.
Thân làm Thần Văn sư, biết nên dẫn động Thần Văn thế nào, tuyển chọn vị trí an toàn ra sao, điểm này không cần Tần Vấn Thiên phải đích thân chỉ giáo.
  Tần Vấn Thiên tìm đến vị trí dành cho mình.
Người Tiêu Môn đều cùng theo bên cạnh, hắn lập tức bắt đầu dẫn động Thần Văn dưới chân.
Thắp sáng từng đồ án Thần Văn đơn thể.
  Chỉ thấy tròng mắt hắn khép lại, căn bản không cần dùng mắt để nhìn, trong đầu hắn sớm đã mường tượng từng đồ án Thần Văn rõ rệt, thậm chí, hắn có thể ngưng tụ ra tất cả Thần Văn đơn thể, càng không cần nói tới dẫn động những Thần Văn kia.
  Từng chút từng chút một, phiến cung điện dưới đất đồng loạt sáng lên.
Càng lúc càng lộng lẫy, Thần Văn chi quang đáng sợ lưu động khắp cả địa cung.
Một cỗ uy thế khủng bố như ẩn như hiện, một khi bị dẫn bạo, rất có thể sẽ tạo thành lực lượng hủy diệt kinh người.
  - Lực lượng Thần Văn quả là kỳ diệu, những quang mang sáng lên kia giống như một loại lực lượng thần thông, đây đại khái chính là vạn pháp quy nhất mà phụ thân thường nói, bất kỳ thủ đoạn nào, đến sau cùng đều có thể quy về một thể.
  Tiêu Lãnh Nguyệt thầm tự nhủ trong lòng, tu hành Thần Văn dễ khiến để lỡ tu hành, bởi thế đại đa số vũ mệnh tu sĩ chỉ tu lực lượng, không tu Thần Văn, nhưng Thần Văn sư thực sự lợi hại lại rất được người tôn kính.
  Lúc toàn bộ Thần Văn trong tòa cung điện dưới đất sáng lên, chư thiên kiêu ngẩng đầu nhìn lên phiến không gian trên đầu, phù quang màu vàng lưu động khắp mọi ngóc ngách của tòa cung điện, không...
Có lẽ tịnh không phải trọn tòa cung điện, lúc này bọn họ cũng nhận ra, đúng như lời Tần Vấn Thiên từng nói, đây là một dấu bàn tay khổng lồ, những phù quang kia phác họa ra cả độ cong của dấu bàn tay, hệt như là một thủ chưởng cự đại phách xuống, oanh tới nơi này, từ đó hình thành nên địa cung phong bế.
  - Vậy là có thể đi ra?  Rất nhiều người thầm nói một tiếng, tuy chỉ mỗi Tần Vấn Thiên nghĩ ra được, nhưng trước kia từng có nhân vật Tiên Vương bị khốn ở đây vài chục vạn năm, trong bọn họ hẳn cũng có tồn tại thông hiểu lực lượng Thần Văn, mà dù không hiểu Thần Văn, lấy ngộ tính của cường giả Tiên Vương, thắp sáng địa cung chắc rằng không khó, vì sao lại không tìm được đường ra?  Rất hiển nhiên, gần gần như thế thôi là không đủ.
  Tần Vấn Thiên nhắm nghiền mắt lại, ý thức hắn điên cuồng nhào ra, ẩn ẩn bắt đầu khống chế phù văn lưu động, tùy theo chỉ dẫn của hắn, dần dần, Thần Văn trong địa cung bắt đầu lưu động, mới đầu là nhờ chỉ dẫn của Tần Vấn Thiên, đến sau là tự mình lưu động, cuối cùng, một cổ uy áp hãi người cuốn thốc mà ra, tiếng vang ầm ầm đáng sợ truyền khắp, trọn cả tòa địa cung phảng phất như đang rung lên.
  - Làm được rồi.
  Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt đẹp chớp hiện quang mang lóa mắt, chuyện mà nhân vật cấp Tiên Vương hao phí vài chục vạn năm đều không cách nào làm được, thế nhưng hắn chỉ dùng thời gian nửa năm liền hoàn thành?  Tuy nàng cũng một mực mong đợi, nhưng đến lúc thực sự phát sinh lại vẫn cảm thấy khó mà tin tưởng, lĩnh ngộ của con người thật kỳ diệu vậy ư? Cách phá giải mà ngay cả cường giả Tiên Vương đều không thể lĩnh ngộ, lại bị phá giải trong tay kẻ chỉ có cảnh giới Thiên Tượng cảnh như Tần Vấn Thiên.
     

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!