Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 105: Lão cha

28-09-2024


Trước Sau

Thành Hồng nhìn theo ánh mắt của hắn, "Đó là Thị Huyết Ma Lang, là ngự thú của thiếu tá Felt, sức mạnh hiện tại đã hơn cấp 50, có khả năng sao chép sức mạnh của người khác, vẫn còn thiếu sót, không thể chịu đựng được, không thể chịu đựung được máu cao hơn mình.
"Bạch Hiển chớp mắt, ôi, nghe như vậy, dường như là khả năng sao chép sức mạnh ngự thú qua máu?Thành Hồng nhìn hắn, không giải thích gì thêm, chỉ cười, chờ đến khi tất cả mọi người đã tập hợp, Đường Ninh từ phía cuối đội đi tới, "Đi thôi, dẫn các cậu qua nhận người.
"Có lẽ có một cảnh báo nào đó đã được kích hoạt, khi họ đến gần trại còn khoảng năm mươi mét, các chiến sĩ bên trong đã phát hiện ra họ, ngay lập tức thu lại dáng vẻ đùa giỡn, cảnh giác nhìn họ với ngự thú của mình.
"Người nào?" Thiếu tá Felt dẫn theo sói đỏ đi tới hỏi.
Đường Ninh không hạ mình mà trả lời, "Tôi là Đường Ninh, được lệnh của tướng quân đưa học viên huấn luyện quân sự đến đây huấn luyện.
"Felt có mái tóc đỏ ngắn, nghe vậy thì cười, mang theo chút nghịch ngợm, "Tướng quân có chuyện gì vậy mà đưa cả đám trẻ con này đến đây, không sợ có chuyện gì sao?"Các chiến sĩ bên cạnh đều cười ầm lên, Đường Ninh quay đầu nhìn họ.
Bạch Hiển nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút do dự mà gọi ra Ngộ Không ra, con rồng mảnh mai, uyển chuyển đã bay lượn hai vòng giữa không trung, rồi phát ra một tiếng gầm dài và xa "Gào ~~"Cảnh tượng ngay lập tức trở nên im lặng, không kể đến vẻ ngoài mà Ngộ Không có chút giống rồng, nhưng với sức mạnh cấp 40, đủ để khiến các chiến sĩ phải xem xét lại sức mạnh của họ.
Ngộ Không tự tung tự tác bay lượn hai vòng, rồi đậu lên vai Bạch Hiển, lắc lắc vảy của mình, đôi mắt nhỏ chớp chớp nhìn về phía Felt, ánh mắt dừng lại ở kiểu tóc tém của hắn, mãi không chịu rời đi.
Bạch Hiển nén cười, nghiêm túc nói với Felt, "Thưa Thiếu tá, tôi nghĩ sức mạnh của chúng tôi cũng đủ nổi bật ngay cả trong số những người cùng độ tuổi, hoàn toàn có thể bảo đảm an toàn cho bản thân trong những nơi có nhiều chiến sĩ bảo vệ.
"Felt nhìn hắn rất lâu, đột nhiên cười lớn, "Hahaha tốt, cậu khá đấy, mọi người vào trong đi.
"Bạch Hiển tiến thêm vài bước, vừa khéo đứng bên cạnh Đường Ninh, hai người nhìn nhau một cái, Đường Ninh không nói gì, chỉ cười và chớp mắt với hắn.
Bạch Hiển cảm thấy yên tâm hơn, chậm lại bước chân quay về đội hình, nhân lúc xung quanh ồn ào, hắn thấp giọng nói với Tưởng Trung ở bên cạnh , "Khi cần có thể thể hiện sức mạnh của mình, đừng có căng thẳng như mấy hôm trước.
"Tưởng Trung gật đầu, ngay lập tức truyền đạt thông tin cho người đứng sau.
Khu vực nghỉ ngơi mà Bạch Hiển lần đầu tiên thấy giống hệt với lần đầu tiên hắn đến, đều rất giản dị, khác biệt duy nhất là các chiến sĩ đã khai phá một hàng ruộng bậc thang ở phía sau, đủ để giúp họ phần nào đáp ứng nhu cầu sinh hoạt.
Ngoài ruộng bậc thang ở phía sau, khu vực nghỉ ngơi được thiết lập ba lối ra vào, mỗi lối dẫn đến các khu vực khác nhau của dãy núi Noel, trước đó một số huấn luyện viên nhận được tin đã chuẩn bị sẵn sàng vật phẩm để phát, "Tất cả chia ra theo học viện, nam nữ riêng biệt, lều thì hai người một lều, ba lô mỗi người một cái, trong hai ngày tới, tôi không muốn thấy ba lô của các cậu biến mất tăm hay thiếu thứ gì, chỉ đạo viên sẽ rời đi, đến tối thứ Sáu sẽ quay lại đón mọi người, chắc các cậu không đến mức khóc như đứa trẻ chưa cai sữa chứ?"Huấn luyện viên Albert đứng ở đằng trước phát biểu, bên cạnh, những chiến sĩ đến xem đã phát ra tiếng cười.
Sinh viên của hai học viện lần đầu tiên cảm thấy mình bị coi thường, không, có lẽ từ khi bước vào căn cứ này, họ đúng là những người yếu nhất ở đây, chỉ là trong mấy ngày trước, không khí này không rõ ràng cho lắm.
Tại trạm nghỉ ngoài trời này, quy tắc ngầm sức mạnh được coi trọng, khiến cho các chiến sĩ ở đây không có ý định tỏ ra thân thiện với họ, thậm chí còn có chút cảm giác muốn rèn luyện họ một cách nghiêm khắc.
Bạch Hiển mím môi, quay lại nhìn những người trong đội, hắn vốn định xem tâm trạng của đội mình, nhưng kết quả lại bị Albert gọi ra, "Cậu! Đội trưởng lớp A của Thiên Huyền, tôi biết cậu, cậu tên là Bạch Hiển, nghe nói ngự thú của cậu cũng là rồng, cho mọi người xem sức mạnh của cậu đi nào?"Mưu đồ không che giấu khiến Bạch Hiển cau mày, hắn rất chắc chắn rằng mình chưa từng chọc giận người huấn luyện viên này.
Nhưng với tư cách là phó tướng của Jobs, Albert với cấp bậc trung tá đưa ra lời mời mà không ai dám nghi ngờ, vì thế Đường Ninh chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng nhìn hắn.
Bạch Hiển suy nghĩ một chút, hỏi, "Tôi muốn hỏi là theo cách nào vậy huấn luyện viên?"Albert không ngờ hắn lại hỏi như vậy, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng nhanh chóng cười lạnh, "Thi đấu là cách tốt nhất để thể hiện sức mạnh, cậu có thể chọn một người huấn luyện viên trong số nhiều người ở đây làm đối thủ, có lẽ cậu còn có thể thể hiện sức mạnh của một học sinh ưu tú của Thiên Huyền?"Lần này, hoàn toàn đập tan lý do Bạch Hiển tìm cớ trốn tránh, nhưng hắn cũng không quá buồn bã, giơ tay chỉ về phía Felt, "Chọn anh ta đi.
"Albert nướng mày, những chiến sĩ bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào, "Wow! Cậu ta chọn cậu đó, Felt, cậu không ổn đâu...
"Felt đứng dậy, sắc mặt hơi khó coi, giơ tay ra hiệu cho Bạch Hiển nhanh lên.
Bạch Hiển đứng cách anh ta mười mét, do dự một chút, rồi vẫn nói, "Tôi chỉ chọn một người trông quen quen thôi, đối với tôi, sức mạnh của các huấn luyện viên đều khó đoán.
"Dù sao đi nữa, biểu cảm của Fetter đã tốt hơn nhiều, anh ta giơ tay triệu hồi sói đỏ, ngay lập tức áp lực từ sức mạnh bao trùm cả sân đấu, Bạch Hiển đứng yên không lùi bước, trực diện chịu đựng áp lực này.
Felt nở một nụ cười tự mãn, "Không tệ, không tệ, có chút thú vị.
"Bạch Hiển liếc nhìn anh ta, suy nghĩ một chút, triệu hồi Ngộ Không và Ngọc Bích, đây là lần đầu tiên hắn phô diễn hai ngự thú long tộc trước mặt mọi người, khiến tất cả đều kinh ngạc.
Con rồng toàn thân sáng xanh như ngọc bích vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ sự chú ý của họ, ngay sau đó, một con rồng bạc lấp lánh bay ra, khiến mọi người cảm nhận được ánh sáng chói mắt.
Bạch Hiển bình thản cúi người chào Felt, "Bắt đầu nào.
"Sói đỏ ngay lập tức tràn đầy sức mạnh, lao về phía Ngọc Bích, tốc độ nhanh đến nỗi mọi người không kịp phản ứng.
Gã này chơi thật đấy! Trong đầu Bạch Hiển vừa thoáng nghĩ như vậy, Ngọc Bích đã tự động phát ra một tiếng gầm, sóng âm khổng lồ không chỉ đẩy lùi sói đỏ mà còn vô tình làm bị thương một số người xung quanh.
Bạch Hiển nhanh chóng quay lại nói xin lỗi, sau đó lập tức tập trung vào vị trí của sói đỏ.
Ngay sau đó, sói đỏ lại lao tới, chỉ có điều lần này, nó đột nhiên chuyển hướng giữa chừng, từ bên cạnh lao về phía Bạch Hiển, tấn công từ đây, Ngọc Bích chắc chắn không thể làm hại chủ nhân được chứ?Tuy nhiên việc triệu hồi Ngộ Không có nghĩa là Bạch Hiển sắp trình diễn khả năng của nó, trong đầu hắn gọi một tiếng, Ngộ Không đột nhiên biến lớn, rồi bay qua đầu Bạch Hiển, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, kéo theo cả Bạch Hiển cũng mất tích.
Lần này sói đỏ trực tiếp đánh hụt vị trí đã chỉ định, suýt chút nữa không kiểm soát được mà làm bị thương người bên cạnh, hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhưng trên sân chỉ còn lại một mình Ngọc Bích đang nhìn chằm chằm vào nó.
Ánh mắt của Albert thoáng hiện sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh, Bạch Hiển lại xuất hiện trên sân, dường như là từ trên không rơi xuống, khi tiếp đất, hắn đi hai bước rồi mới quay lại nhìn sói đỏ và Felt.
Ngộ Không lại thu nhỏ lại, tự do bay lượn trên đầu mấy người, hoàn toàn không để ý đến sói đỏ dưới đất.
Bạch Hiển nhìn một chút, mở miệng nói, "Tôi nghĩ không nên phơi bày quá nhiều bài tẩy ngay từ đầu, mọi người nghĩ sao? Huấn luyện viên Albert và huấn luyện viên Felt?Felt nhìn về phía Albert, Albert không biết đã nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên dịu dàng, "Được rồi, trình diễn đến đây là kết thúc, huấn luyện bắt đầu từ chiều, bây giờ các lớp giải tán.
"Bạch Hiển nhướng mày, không ngờ thật sự được tha? Giơ tay thu hồi hai con, trở lại đội ngũ, vẫn giữ vẻ mặt thoải mái.
Tuy nhiên chỉ có những người quen biết hắn mới nhận ra, tay hắn đang run nhẹ, chứng tỏ áp lực mà chủ nhân phải chịu không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trở lại đội ngũ, bên cạnh, Tưởng Trung tiến lại gần, hỏi nhỏ, "Không sao chứ?"Bạch Hiển đáp lại bằng ánh mắt "bình tĩnh", Thành Hồng dẫn theo huấn luyện viên của họ đến, "Đến đi, nhận một người, đây là huấn luyện viên của các cậu, ông ấy họ Lạc, hai ngày tới các cậu sẽ do ông ấy quản lý, đừng có mỗi người một kiểu nhảy nhót như khỉ nhé.
"Tất cả mọi người đều cười, giả vờ không nghe thấy lời nói của ông, gọi to với huấn luyện viên: "Huấn luyện viên Lạc ơi!"Huấn luyện viên Lạc này cũng không lớn tuổi, nhìn có vẻ chưa đến ba mươi, hắn nở một nụ cười tươi, "Không cần gọi là huấn luyện viên, cứ gọi tôi là Lạc ca được rồi.
"Bạch Hiển là ai chứ, có vẻ như là những người lịch sự à? Ngay lập tức đã có một câu "Xin chào Lạc ca!""Lạc ca...
...
"Thành Hồng đã chán ngán rồi, tính cách của đám nhóc này ông đã sớm hiểu rõ, giờ cũng không định tiếp tục đỏ mặt nữa, "Tiểu Lạc, giao cho cậu đấy, đừng quá hòa nhã với chúng, phải dạy cho chúng một bài học.
"Lạc ca cười gật đầu, thể hiện là đã hiểu.
Thành Hồng còn muốn nói gì đó, thì Tưởng Trung đã nhanh chân tiến lên, ghé sát bên cạnh Thành Hồng nói, "Hê hê hê, chỉ đạo viên ơi ~ ngài như vậy thật sự làm người ta liên tưởng đến ông bố sắp phải tiễn con cái đi xa đấy biết không?""Phụt!" Bạch Hiển đang uống nước, không nhịn được mà phun ra, sau đó lại vội vàng lau mặt, cười lớn.
Đám người bên cạnh cũng cười đến không chịu nổi, Thành Hồng bị hắn làm cho nghẹn một chút, sau đó không vui mà vung tay, "Tất cả vì ai hả! Biến đi!"Chỉ cần nhìn bước chân hơi hoảng hốt của ông cũng đủ chứng minh tâm trạng không yên tĩnh của ông rồi.
Nói thật, cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, bỗng dưng xuất hiện nhiều con cái như vậy, ai mà không bị sốc chứ?------------HẾT CHƯƠNG 105------------Đã sửa.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!